Chẳng bao lâu sau thì thuốc và cháo nóng đều được đưa lên, Cửu Hoàng thúc không cần mượn tay người khác, tự mình đút cho Phượng Khương Trần ăn và uống thuốc.

Sau đó hắn dặn dò hạ nhân mang nước ấm lên, Cửu Hoàng thúc tự tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt và một chút son còn sót lại.
Đến lúc này, Cửu Hoàng thúc mới nhận ra rằng sắc mặt của Phượng Khương Trần vẫn tốt là bởi vì có lớp son che đi.
Cửu Hoàng thúc sợ làm đau Phượng Khương Trần nên lau mặt cho nàng rất nhẹ nhàng, đến khi lau đến trán của Phượng Khương Trần, tay hắn chạm nhẹ vào vết thương trên trán, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.

Vốn dĩ hắn tưởng rằng An Yên và Tử Lãng dùng ngôn từ nhục mạ Phượng Khương Trần nhưng không ngờ bọn họ dám làm Phượng Khương Trần bị thương.

Vết thương ở một nơi khó thấy như vậy, nếu Phượng Khương Trần không nói thì hắn cũng sẽ không biết.
Nghĩ đến đây, Cửu Hoàng thúc lại vén ống quần của Phượng Khương Trần lên, nhìn thấy đầu gối của Phượng Khương Trần máu tụ tím đen, cả người Cửu Hoàng thúc hiện ra sát khí.
An Yên, Tử Lãng, khoản nợ này, Hoàng thúc sẽ thay Phượng Khương Trần nhớ kỹ.
Cửu Hoàng thúc đè nén ý nghĩ muốn giết người lại, sai người mang rượu thuốc lại đây, hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ lên vết bầm tím ở trên đầu gối của Phượng Khương Trần, mỗi một lần xoa thì sự đau lòng trong mắt hắn lại tăng lên.
Nếu không tận mắt chứng kiến thì hắn sẽ thật sự tin lời của Phượng Khương Trần, chỉ là phải quỳ nhiều một chút thôi.
“Đồ ngốc, đến bây giờ nàng vẫn chưa tin ta.” Cửu Hoàng thúc nhìn Phượng Khương Trần, trên khuôn mặt hiện lên sự đau lòng, mà trong đau lòng lại cảm thấy tức giận.
Nữ nhân ngốc nghếch này, chịu ấm ức lớn như vậy nhưng lại không nói lời nào, không biết là cuối cùng nàng đang nghĩ gì.

Một nữ nhân bình thường nếu ở bên ngoài bị bắt nạt thì nhất định sẽ về nhà tìm nam nhân của nàng giúp nàng xả giận, nhưng Phượng Khương Trần đã làm gì chứ?
Hắn đã trao cơ hội cho Phượng Khương Trần nhưng Phượng Khương Trần lại không biết nắm bắt.

Mặc dù hắn sẽ không vì chuyện này mà giết Tử Lãng và An Yên nhưng việc giúp nàng xả giận hắn vẫn làm được.
Cửu Hoàng thúc canh giữ bên cạnh Phượng Khương Trần cho đến khi cảm thấy vết thương của mình nhói đau, lúc này hắn mới nhớ ôm Phượng Khương Trần trở về, trong lúc đó không cẩn thận lại làm vết thương nứt ra.
Cửu Hoàng thúc giao cho hạ nhân chăm sóc Phượng Khương Trần còn mình thì mang theo hòm thuốc của Phượng Khương Trần đi sang căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh.

Dựa vào trí nhớ của hắn, Cửu Hoàng thúc làm theo những phương pháp của Phượng Khương Trần, tẩy rửa vết thương một lần rồi bôi thuốc lên, cuối cùng băng bó lại.
Tuy rằng không được chuyên nghiệp như Phượng Khương Trần nhưng đối với người quanh năm bị thương như hắn, có thể tự mình băng bó vết thương như vậy đã ổn lắm rồi, chẳng qua là xuống tay quá nặng khiến miệng vết thương vô cùng đau đớn.
Trong lúc đó, Phượng Khương Trần ở căn nhà gỗ bên cạnh cũng tỉnh lại.

Sau khi mở mắt ra, nàng thấy mình đang nằm trong căn nhà gỗ nhỏ.

Nàng nhắm mắt nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, trong mắt Phượng Khương Trần hiện lên một chút chán nản, trong lòng nàng thầm mắng bản thân rằng mình không thể bình tĩnh được, nàng chỉ mong sao Cửu Hoàng thúc đừng so đo tính toán với nàng.
Nàng quay đầu nhìn thấy bóng tối ở bên ngoài căn phòng, nhất thời, trong lòng Phượng Khương Trần trở nên căng thẳng.
Bây giờ trời đã tối nhưng nàng vẫn đang ở ngoài thành, nếu vậy thì cuộc tỷ thí ngày mai phải làm sao bây giờ?
Phượng Khương Trần cũng không cho rằng bản thân là một người đạo đức cao thượng, nhưng chắc chắn là một người có trách nhiệm, tỷ thí với Tô Quán là công việc của nàng, trừ khi bị đánh gục, nếu không nàng nhất định phải hoàn thành công việc của mình.
Phượng Khương Trần mở mắt ra, nằm trên giường nửa ngày, xác định thân thể không có vấn đề xong bèn xoay người xuống giường, mặc quần áo tử tế chuẩn bị về thành.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play