Tuy nhiên, mặc dù bị đối xử tệ bạc như thế, nhưng sau khi biết hắn bị thương nặng, Phượng Khương Trần vẫn cố gắng hết sức để chữa trị để hắn có thể hồi phục trong thời gian nhanh nhất.

Cho dù hắn không hiểu nhiều về Phượng Khương Trần lắm nhưng cũng biết nàng là một nữ nhân có oán báo oán có ân báo ân.

Hắn cho rằng Phượng Khương Trần không tính toán đến những hiềm khích lúc trước mà ra tay cứu giúp là vì yêu mến hắn, vì thế hắn kiêu ngạo đưa ra lời đề nghị giống như đang ban ơn: “Phượng Khương Trần, bổn vương muốn nạp ngươi làm trắc phi.

’’ Kết quả nữ nhân này lại dứt khoát từ chối không chút lưu tình, hắn thẹn quá hoá giận.

Khi hắn còn chưa kịp sắp xếp lại tình cảm của mình dành cho Phượng Khương Trần thì Dao Hân đã đến, sau đó xảy ra một vài chuyện vượt quá tầm kiểm soát của hắn, Phượng Khương Trần nhận được sự sủng ái của Cửu hoàng thúc, còn Dao Hân phải gả cho Tử Thuần.

Tất cả mọi chuyện đều nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, bất ngờ ập đến khiến hắn trở tay không kịp, nhưng không hiểu tại sao khi nghe tin Dao Hân sắp phải gả cho Tử Thuần, hắn lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng hắn không cần bị kẹp giữa mẫu hậu và Dao Hân nữa, cũng không cần phải khó xử, Dao Hân vẫn là người hắn yêu thương nhất, chỉ là hai người bọn họ mãi mãi không thể kết thành phu thê.

Trái tim khẽ đau nhói, nhưng khi nhìn thấy Phượng Khương Trần và Cửu hoàng thúc ra vào có đôi với nhau, hắn phát hiện tim mình đau đến mức không thể thở nổi, còn khó chịu hơn cả khi nghe được tin Dao Hân sẽ gả cho Tử Thuần.

Đáng lẽ Phượng Khương Trần là thê tử của hắn, là Vương phi của hắn, nàng phải nên đứng ở bên cạnh hắn, nhưng cuối cùng, chính tay hắn đã phá huỷ tất cả, hắn và nàng càng đi càng xa, thậm chí còn không bằng một người xa lạ.

Mãi đến lúc này hắn mới hiểu ra rằng, từ đầu đến cuối Phượng Khương Trần không hề yêu hay hận hắn, nàng vẫn luôn mặc kệ hắn, căn bản chưa từng để hắn vào mắt.

Nhưng Đông Lăng Tử Lãng lại bắt đầu chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, hắn hối hận khi chứng kiến nàng từng bước từng bước lộ ra vẻ duyên dáng hào hoa phong nhã, nhưng trong mắt Phượng Khương Trần lại không còn bóng hình hắn nữa rồi.

Phượng Khương Trần không biết mình đã quỳ bao lâu, chỉ biết hai chân tê cứng, mà Lạc vương điện hạ vĩ đại lại không có ý định cho nàng đứng dậy, trong lòng Phượng Khương Trần âm thầm mắng đến mười tám đời tổ tông của Đông Lăng Tử Lãng nhưng vẫn chưa hết giận.

Nàng biết gặp phải Đông Lăng Tử Lãng sẽ không có chuyện tốt đẹp gì mà, lần trước ở cửa thành nàng quỳ đến hai chân rã rời, lần này không biết Lạc vương điện hạ muốn như thế nào mới chị buông tha cho nàng đây, phải biết ngày mai nàng còn có một cuộc thi đấu về lễ nghi, nếu nàng quỳ đến đầu gối bị thương thì làm sao có thể tham gia cuộc thi?
Không phải Đông Lăng Tử Lãng cố ý để Phượng Khương Trần quỳ ở đó mà chỉ là suy nghĩ của hắn trôi quá xa, đợi đến khi hắn nhớ tới Phượng Khương Trần thì mới phát hiện nàng vẫn còn quỳ trước mặt mình, Đông Lăng Tử Lãng lập tức mở miệng nói: “Phượng Khương Trần, đứng lên đi.

’’ “Tạ điện hạ.

’’ Phượng Khương Trần tức giận đến mức muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi nói.

Phải quỳ gối quá lâu, hai chân mỏi rả rời, Phượng Khương Trần gần như không thể trực tiếp đứng dậy mà chỉ có thể chống tay trên mặt đất, khó nhọc đứng lên, nào ngờ hai chân mềm nhũn vô lực, lại ngã xuống một lần nữa.

Mắt thấy sắp ngã xuống đất, Phượng Khương Trần sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng không ngờ lại ngã vào một vòng tay ấp áp.

Hả? Lúc này có người đột nhiên ra tay cứu nàng, Phượng Khương Trần mở mắt ra, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn phóng đại của Đông Lăng Tử Lãng.

“Lạc vương điện hạ?’’ Phượng Khương Trần thực sự không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, giọng nói vô thức cao lên.

Lạc vương cứu nàng, mặt trời mọc từ hướng tây à?
Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên nhìn trời, phát hiện mặt trời vẫn đang treo lơ lửng trên đầu mình một cách bình thường, dần dần lặng về phía tây.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play