“Tham kiến công chúa điện hạ, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

’’ Phượng Khương Trần quỳ xuống cùng với một cung nữ khác, hôm nay nàng chỉ mặc một chiếc áo nhỏ màu đỏ thẫm, không dễ nhận ra, nhưng… Trong mắt An Yên công chúa, Phượng Khương Trần là kẻ thù của mình, cho dù biến thành tro nàng ta cũng có thể nhận ra, nên ngay cả khi Phượng Khương Trần đang quỳ giữa một đám cung nữ, An Yên công chúa chỉ liếc mắt một cái đã lập tức phát hiện ra nàng.

Dưới sự vây quanh của cung nữ ma ma, An Yên công chúa kiêu ngạo sải bước đến trước mặt Phượng Khương Trần, đôi giày màu đen chỉ cách mặt Phượng Khương Trần năm thước, chỉ cần nàng ta nhấc chân lên là có thể đá trúng mặt Phượng Khương Trần.

Đánh người vả mặt, cuối cùng An Yên công chúa cũng học được một chút thông minh.

“Ta còn tưởng là ai chứ, hoá ra là đại nữ của Đông Lăng chúng ta đây mà.

’’ An Yên công chúa cười sảng khoái, cho dù không làm gì cả, nhưng chỉ cần nhìn thấy Phượng Khương Trần phải quỳ gối dưới chân mình, nàng đã cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Cho dù Phượng Khương Trần kiêu căng ngạo mạn như thế nào đi chăng nữa đứng trước mặt nàng cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống, cho dù danh tiếng lan xa như thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được xuất thân đê hèn của nàng ta.

Phượng Khương Trần im lặng không nói, cũng không có ý định trả lời, chỉ cần An Yên công chúa không ngu ngốc thì tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng, phải biết rằng, lúc này, chỉ cần nàng chịu bị thương một chút là đã có thể từ chối tranh tài, hơn nữa còn có thể đùn đẩy trách nhiệm lên người nàng ta.

“Phượng Khương Trần, ngươi bị câm sao? Không nghe thấy những gì bổn công chúa nói sao?’’ An Yên công chúa đang định nhấc chân đá Phượng Khương Trần một cái thì ma ma phía sau nàng ta đã nhanh chóng bước lên, giữ chặt ống tay áo nàng: “Công chúa, lúc này không nên động thủ.

’’ “Bổn công chúa biết rồi, không cần một nô tài như ngươi lắm chuyện.

’’ An Yên công chúa ngạo nghễ vẫy tay ra hiệu cho ma ma lui xuống, tiếp tục tức giận với Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần, không nghe bổn công chúa hỏi ngươi sao, còn không mau trả lời đi.

’’ “Công chúa, người muốn Khương Trần trả lời cái gì?’’ Sắp xuất giá nhưng vẫn còn ấu trĩ như thế, Phượng Khương Trần thật lòng cảm thấy buồn cho Đông Lăng Tử Lãng, hai nữ nhân quan trọng nhất cuộc đời chỉ biết gây rắc rối cho hắn.

“Đương nhiên là trả lời…’’ An Yên công chúa vừa mới nói một nửa thì đột nhiên dừng lại, hình như nàng cũng không hỏi Phượng Khương Trần gì cả.

Khuôn mặt An Yên công chúa kìm nén đến đỏ bừng, chỉ hận lúc này trong tay không có roi, nếu không nàng ta chắc chắn sẽ hung hăng quất Phượng Khương Trần một cái thật mạnh.

Khi An Yên công chúa không biết trút giận đi đâu, chỉ biết trừng mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, đột nhiên nghĩ đến tin tức đang lan truyền rộng rãi khắp kinh thành, ánh mắt nàng ta lập tức thay đổi, ra lệnh: “Phượng Khương Trần, nghe nói hôm đó ngươi dùng một cây đàn không dây để tạo ra tiếng nhạc, bây giờ hãy theo bổn công chúa trở về điện, hôm nay bổn công chúa muốn nghe ngươi đàn lại khúc nhạc đó.

’’ “Được ạ, chỉ cần công chúa có thể đưa đến đây một cây đàn dây băng thứ hai, Khương Trần sẽ đàn cho công chúa nghe.

’’ Trong lòng Phượng Khương Trần yên lặng cầu nguyện, lúc này một người nào đó hãy đến kéo An Yên công chúa bị bệnh tâm thần này đi đi, nàng sắp không thể chống đỡ được nữa rồi.

Mặc dù đối phó với những người thông minh như Tạ Hoàng Quý phi rất mệt, nhưng đối phó với nữ nhân thiểu não như An Yên công chúa đây lại càng mệt hơn, Phượng Khương Trần thực sự không muốn để ý đến nữ nhân điêu ngoa này chút nào.

Dường như trời cao đã nghe thấy lời cầu nguyện của Phượng Khương Trần, An Yên công chúa vừa mới ra lệnh cho cung nữ cưỡng chế đứa Phượng Khương Trần đến cung điện của nàng xong thì Lạc vương điện hạ đã xuất hiện.

“An Yên, muội đang làm gì vậy?’’ KhQuáng thời gian này Đông Lăng Tử Lãng bị kiềm chế khắp mọi mặt nên khí phách hăng hái kém hơn một chút, tăng thêm mấy phần trầm ổn.

“Hoàng huynh.

’’ An Yên công chúa hQuáng sợ, công chúa kiêu ngạo lập tức biến thành con thỏ nhỏ nhát cáy: “Hoàng huynh, huynh hung dữ như vậy làm gì, muội có thể làm gì được chứ, muội chỉ muốn mời Phượng Khương Trần đến cung của mình để cùng nhau thảo luận cầm nghệ mà thôi.

’’


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play