Những học giả lớn như Nhan lão, đừng nói đến nàng mà ngay cả Tô gia cũng đắc tội không nổi, Tô Quán không dám làm càn, khẽ điều chỉnh lại hơi thở, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đoan trang tao nhã bước về phía vị trí của mình, lúc xoay người lại còn cố ý quay mặt sang một bên, lộ ra góc nghiêng hoàn hảo của mình, đang chuẩn bị “ngạc nhiên” khi nhìn thấy Nhan lão, sau đó thuận thế hành lễ thì lại phát hiện phía sau nàng căn bản không có bóng dáng của Nhan lão.

“Phượng Khương Trần, ngươi gạt ta.

’’ Tô Quán lập tức sa sầm mặt mày, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Phượng Khương Trần bật cười, vốn định nói “Ai bảo ngươi dễ bị lừa”, nhưng nghĩ lại cuối cùng quyết định không trêu chọc nàng ta nữa, nàng ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Tô tiểu thư, danh môn khuê tú có thể cười, có thể vui, có thể tức giận buồn bã nhưng không thể làm theo ý mình, ngươi như vậy không tốt chút nào.

’’ Cũng may bây giờ chỉ có ba người là Thái tử, nàng và Tô Quán, nếu không khuôn mặt của Tô Quán chắc chắn sẽ tức giận đến vặn vẹo.

Mặc dù những lời nói của Phượng Khương Trần không hề khách khí nhưng cũng không sai, tinh thần chiến đấu hừng hực của Tô Quán bị một vài câu nói của nàng dập tắt hơn nữa, nhụt chí nản lòng ngồi xuống ghế.

Nào ngờ nàng vừa mới ngồi xuống, đoàn người Nhan lão thực sự đến đây.

Tô Quán âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy mình không so đo với Phượng Khương Trần, bằng không nếu dáng vẻ giành giật háo thắng của nàng lọt vào mắt của Nhan lão chắc chắn sẽ lại gây rắc rối, Tô Quán vội vàng đứng lên, cũng không có ý định lấy lòng mà cung kính hành lễ như thường lệ.

Nhan lão là một người ngay thẳng chính trực, mặc dù ngày hôm qua đã nhận xét nặng lời với Tô Quán nhưng cũng không mang thành kiến đến tham gia cuộc thi ngày hôm nay, thái độ của hắn với Tô Quán vẫn như trước kia.

Bởi vì màn so tài thư pháp ngày hôm qua gây ra chuyện khiến người khác khó chịu nên phần thi vẽ tranh hôm nay không cho phép người ngoài vào xem, hôm nay Thái tử đại diện cho Cửu hoàng thúc, mặc dù thân phận của hắn ngang hàng với Tây Lăng Thiên Lâm nhưng vẫn là người ngồi trên vị trí chủ vị.

Khi Thái tử tuyên bố bắt đầu tranh tài, Phượng Khương Trần và Tô Quán lập tức đứng dậy đi đến trước bàn vẽ tranh của mỗi người, cũng giống như thi thu pháp, giấy, bút, thuốc màu đều phải tự chuẩn bị trước.

Hôm nay không ai quan tâm Tô Quán sẽ đưa đến loại giấy bút gì mà tất cả mọi người đều đang chăm chú theo dõi xem Phượng Khương Trần sẽ lấy ra những gì.

Đối mặt với những ánh mắt nhìn chằm chằm tựa như hổ rình mồi xung quanh mình, Phượng Khương Trần bình tĩnh lấy từ trong giỏ tre ra một tờ giấy cứng, bút than được vót nhọn đã chuẩn bị sẵn từ trước, đương nhiên còn có cây thước kẻ để phụ giúp.

Tô Quán không vội vã bắt đầu phần thi của mình mà cũng nhìn về phía Phượng Khương Trần giống như những người khác, mỗi lần nàng lấy những dụng cụ vẽ tranh giống nhau ra, Tô Quán càng thêm khiếp sợ, khi chiếc giỏ tre trở nên trống rỗng, hai mắt Tô Quán càng mở to hơn nữa.

Nàng không nhìn lầm đấy chứ, Phượng Khương Trần định dùng những thứ này để vẽ tranh sao? Ngoại trừ giấy ra thì trên bàn nàng ta không có bất cứ dụng cụ vẽ tranh thông thường nào cả.

Nhưng đã có bài học kinh nghiệm ngày hôm qua, cho dù tò mò, khiếp sợ và khó hiểu như thế nào đi chăng nữa Tô Quán cũng không mở miệng hỏi mà chỉ lặng lẽ thu hồi tầm mắt, lần lượt bày biện giấy vẽ, bút vẽ và thuốc màu mình đã chuẩn bị lên bàn.

Nguyên Hi tiên sinh nhìn mấy thứ đồ khác lạ mà Phượng Khương Trần đưa đến, tò mò hỏi một câu: “Phượng Khương Trần, ngươi định dùng những thứ này để vẽ sao? Giấy vẽ của ngươi không nhỏ chút nào đâu!’’ Giấy vẽ của Phượng Khương Trần ít nhất cũng dài hơn hai thước, mặc dù phần thi vẽ tranh của nàng và Tô Quán không quy định thời gian hoàn thành, nhưng nếu chất lượng ngang nhau, người hoàn thành bức vẽ trước chắc chắn sẽ là người giành được chiến thắng.

“Đúng vậy, ta sẽ vẽ tranh bằng những thứ này, Nguyên Hi tiên sinh yên tâm, Khương Trần sẽ không làm trễ giờ dùng cơm trưa của các vị đâu.

’’ Phượng Khương Trần tự tin nói, đôi mắt đen nhánh đầy mê hoặc làm say lòng người, Nguyên Hi tiên sinh nhìn đến ngơ ngẩn, trong lòng âm thầm cảm thán đúng là Cửu hoàng thúc có đôi mắt tinh tường, Phượng Khương Trần còn nhỏ tuổi đã có phong thái bất phần như thế, không biết sau này trưởng thành sẽ là kiểu khuynh quốc khuynh thành gì đây?
“Ta rất mong chờ.

’’ Nguyên Hi tiên sinh định thần lại, cười nói.

Tây Lăng Thiên Lâm tiếp lời: “Bổn vương rất tò mò, rốt cuộc Phượng tiểu thư đây muốn vẽ cái gì? Không biết tiểu thư có thể bật mí trước một vài chi tiết hay không?’’ Lúc này nếu tiết lộ chủ đề của bức tranh cũng không ảnh hưởng quá lớn, dù sao thì cuộc thi cũng đã bắt đầu, Tô Quán đã sớm chọn xong chủ đề, cho dù biết Phượng Khương Trần định vẽ gì, nàng ta cũng sẽ không thay đổi ý tưởng ban đầu của mình, nhưng Phượng Khương Trần lại không có ý định nói ra, tiết lộ một số chi tiết thì sẽ mất đi một ít cảm giác thần bí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play