À… Nghĩ đến chuyện xảy ra trên xe ngựa ngày hôm qua, cũng không phải không thể, Phượng Khương Trần lại nghĩ bậy bạ.

“Đúng thế, Hoàng thúc bị nhiễm phong hàn, thái y cũng nói hiện tại thúc ấy không nên ra ngoài, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

’’ Thái tử biểu hiện nổi lo lắng của mình rất đúng mực, dù sao Phượng Khương Trần cũng không thể nhìn ra được Thái tử đang thực sự lo lắng hay là giả vờ lo lắng.

“Khương Trần đã biết, đa tạ điện hạ.

’’ Giọng điệu của Thái tử dường như không phải là giả, nhưng Phượng Khương Trần luôn cảm thấy việc Cửu hoàng thúc bị nhiễm phong hàn có chút kỳ quái.

Nhìn hắn không giống một người yếu ớt như thế.

“Không cần khách khí, ngài ấy rất lo lắng cho ngươi nên sáng sớm đã phái người vào cung nói mình không thể đến làm giám khảo của cuộc thi, thỉnh cầu phụ hoàng đồng ý cho ta thay thế, còn cố ý dặn dò phải quan tâm đến ngươi nhiều hơn.

’’ Thái tử chưa bao giờ quên nói tốt cho Cửu hoàng thúc ở trước mặt Phượng Khương Trần, có một chất tử như Thái tử đây thật đúng là đáng đồng tiền bát gạo, Phượng Khương Trần lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng: “Đa tạ điện hạ, đa tạ sự hậu ái của Cửu hoàng thúc, Khương Trần thân phận thấp hèn nên không thể vào Cửu vương phủ, nếu gặp Cửu hoàng thúc, xin Thái tử điện hạ hãy thay Khương Trần biểu đạt lời cảm ơn.

’’ “Sao vậy, Khương Trần không định đến thăm Cửu hoàng thúc sao?’’ Thái tử ngạc nhiên hỏi.

Bây giờ trong kinh thành này ai mà chẳng biết câu nói “Bôn vương từ trước đến nay vẫn yêu ai yêu cả đường đi, sao? Lâm thái tử có ý kiến?’’ kia của Cửu hoàng thúc chứ.

Bởi vì những lời này, tất cả nữ nhân trong kinh thành đều cho rằng Cửu hoàng thúc thoạt nhìn có vẻ tàn nhẫn vô tình như thực ra lại là nam nhân thâm tình nhất trên đời, mà Phượng Khương Trần có thể chiếm được trái tim của một nam nhân tốt như thế, thực sự khiến người khác phải ghen tị.

Cửu hoàng thúc vốn đã là một trong những nam nhân mà các quý nữ kinh thành muốn gả nhất, bây giờ dựa vào câu nói này, hắn đã trở thành nam nhân mà bọn họ muốn gả nhất, không ai có thể sánh được.

“Khương Trần xuất thân hèn mọn, thực sự không dám bước vào Cửu vương phủ, Thái tử điện hay chuyển lời giúp Phương Trần là được rồi.

’’ Nàng không thèm đi, nàng là đại phu, đại phu đến nhà khám bệnh thường không có chuyện gì tốt đẹp cả, hơn nữa Cửu hoàng thúc bị bệnh thì có thể tìm Thái y, “bệnh” này có lẽ sẽ không thể chữa lành trong khQuáng thời gian ngắn đâu.

“Khụ khụ, Khương Trần, ngươi đang nói đùa sao? Ngày hôm qua ngươi và Hoàng thúc ngồi chung một xe ra khỏi thành, thái y nói Hoàng thúc bị nhiễm phong hàn là do chiều hôm qua bị gió thổi.

’’ Đã ngồi trên xe ngựa của Cửu hoàng thúc mà còn không biết xấu hổ nói mình xuất thân hèn mọn không thể vào Vương phủ, Thái tử hoàn toàn nghẹn họng, hắn không tin hắn thậm chí đã nói rõ nguyên nhân Cửu hoàng thúc bị bệnh đều vì Phượng Khương Trần, chẳng lẽ nàng vẫn còn không biết xấu hổ không đến thăm sao?
Trong lòng Phượng Khương Trần vốn đã nghi ngờ, sau khi nghe Thái tử nói như vậy lại càng chắc chắn “căn bệnh” của Cửu hoàng thúc không đơn giản, Cửu hoàng thúc tuyệt đối sẽ không ngã bệnh dễ dàng như thế, nói không chừng phía sau căn bệnh lần này còn có âm mưu gì đó, nàng nhất định sẽ không đi xem náo nhiệt.

“Thái tử nói đùa, chiều hôm qua Khương Trần cùng rời khỏi thành với Cửu hoàng thúc, đến cả một nữ tử yếu ớt như dân nữ cũng không bị nhiễm phong hàn, Cửu hoàng thúc sao có thể yếu đuối như thế được?
Chắc có lẽ sau khi về nhà ngài ấy đã gặp phải chuyện gì đó cũng nên.

’’ Phượng Khương Trần mỉm cười giải thích, nàng ăn no rững mở mới ôm đồm nguyên nhân Cửu hoàng thúc bị bệnh lên người mình.

“Nếu Hoàng thúc nghe thấy những lời này chắc chắn sẽ rất buồn.

’’ Thái tử nửa thật nửa giả nói.

Nhưng Phượng Khương Trần chỉ mỉm cười trong trả lời.

“Thái tử điện hạ, Phượng tiểu thư, hai vị đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?’’ Tô Quán mặc trên người một chiếc áo dài màu tím quét đất, xinh đẹp động lòng người, trên môi nở nụ cười rạng rỡ hơn cả hoa hướng dương, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt so với lúc ở bên trong phòng nghỉ ngày hôm qua.

Không thể phủ nhận, Tô Quán là một người kiên cường mạnh mẽ, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, nàng ta đã có thể lấy lại tinh thần sau một cú đả kích nặng nề.

Phượng Khương Trần lặng lẽ lui về phía sau một bước, kéo rộng khQuáng cách giữa mình và Thái tử, quay đầu lại nói với Tô Quán: “Hoá ra là Tô tiểu thư, ngươi đến thật đúng lúc, ta và Thái tử đang nói đến màn so đấu ngày hôm qua, và phỏng đoán liệu Tô Quán tiểu thư có thể tạo ra sự khác biệt so với ngày hôm qua hay không – Không thể thất bại.

’’ Dứt lời, nàng còn không quên tặng kèm một khuôn mặt tươi cười, cố ý chọc tức Tô Quán.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play