“Đồng Dao, Đồng Giác, các ngươi chờ ta ở bên ngoài.

” Phượng Khương Trần tựa như biết Lam Cửu Khánh lo lắng, rất xa đã tự giới thiệu.

“Vâng, tiểu thư.

” Đồng Dao và Đồng Giác cung kính đáp ứng, tiểu thư lại sai các nàng chuẩn bị nước nóng và vải sạch sẻ đến đây, hay bảo các nàng mang người mình đến, đương nhiên là có người, có một số việc không phải các nàng có thể biết đến.

Phượng Khương Trần mang theo hòm thuốc đi đến: “Bên ngoài là hai nha hoàn của ta, có các nàng ấy canh chừng sẽ an toàn một chút, ngươi yên tâm, các nàng ấy là người có thể tin được.


Tín nhiệm và hỗ trợ, nếu nàng đã nguyện ý cho Đồng Giác và Đồng Dao cơ hội thì không thể lại bài xích các nàng nữa.

“Ừ.

” Lam Cửu Khánh biết Phượng Khương Trần không so đo chuyện nhỏ, chuyện lớn tuyệt đối không ngu xuẩn, nhất là chuyện liên quan đến sinh tử, từ trước đến nay Phượng Khương Trần đều rất cẩn thận.

“Trước tiên ngươi đừng có nằm lộn xộn, ta đi bưng nước đến.

” Phượng Khương Trần đi ra ngoài, nhận lấy đồ từ trong tay Đồng Giác và Đồng Dao, suy nghĩ một chút rồi căn dặn nói: “Đồng Giác, kêu phòng bếp nấu một nồi canh gà.


“Vâng.

” Đồng Giác biết rõ, Phượng Khương Trần tín nhiệm các nàng, nhưng cũng muốn các nàng ấy phải biết yên phận, chuyện không nên hỏi thì kiên quyết không hỏi.

“Đồng Dao, ở đây giao cho ngươi, không có mệnh lệnh của ta thì bất cứ ai cũng không được tiến lên.

” Thị vệ bên ngoài là người của Túc thân vương phủ, tuy nói là cho nàng hết nhưng không phải ai cũng có thể dùng được, vậy nên có Đồng Dao cũng ngăn cản một ít phiền toái không cần thiết.

Đây là lợi ích của nha hoàn, trước đây, Chu Hành đã làm rất tốt những việc này, không cần nàng quan tâm.

Phượng Khương Trần quay lại thư phòng, cất kĩ đồ vật xong thì cầm đèn tiến đến, lại lấy mấy ngọn đèn trong góc phòng ra, thắp sáng từng cái.

Thư phòng lập tức sáng trưng, rất nhanh thì dẫn đến thị vệ tuần tra ban đêm phát hiện, thị vệ chạy tới trước tiên thấy Đồng Dao ở đây mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi thị vệ tra hỏi một phen, xác định không có chuyện thì liền rời đi.

Phượng Khương Trần đang khử trùng vết thương cho Lam Cửu Khánh, vô cùng may mắn khi có Đồng Dao ở bên ngoài, không thì nàng lại phải ra ngoài đuổi người, thật phiền phức.

Vết thương trên bụng Lam Cửu Khánh dài hơn mười phân, rộng ba bốn phân, vết đao sâu chừng hai phân, đi xuống một chút nữa thì không khéo của quý của Lam Cửu Khánh cũng bị mất.

Bởi vì vị trí của vết thương tương đối đặc biệt, sau khi Phượng Khương Trần cắt phần vải xung quanh vết thương, ý bảo Lam Cửu Khánh kéo lùi quần xuống, không thì nàng cắt toàn bộ, Lam Cửu Khánh sẽ không có quần mặc.

Cơ thể Lam Cửu Khánh cứng đờ, vẫn không nhúc nhích, lúc này hắn mới phát hiện hắn bị thương ở chỗ nào, vừa rồi Phượng Khương Trần thay hắn lau vết mau lại đụng phải chỗ không nên đụng, nếu hắn không tự kiềm chế tốt, nói không chừng lại xuất hiện phản ứng không nên có trước mặt Phượng Khương Trần, cởi quần ra, lỡ như có tình huống gì phía dưới, hắn hoàn toàn không có biện pháp che giấu… Lời gửi độc giả: Ta đây không phải thiếu nữ văn nghệ, ta rất hung ác… Cửu Khánh, ngươi cứ chờ chơi trò mèo đi!
“Lơ đãng làm gì vậy? Mau cởi quần ra.

” Phượng Khương Trần đợi hồi lâu nhưng không thấy Lam Cửu Khánh có động tĩnh, liền nhắc nhở thêm lần nữa.

Ừm… Lam Cửu Khánh im lặng quan sát.

Hắn vẫn luôn biết rằng Phượng Khương Trần rất hung hãn, bởi vì là đại phu nên Phượng Khương Trần càng lạnh nhạt với chuyện phòng vệ nam nữ so với nữ nhân bình thường, nhưng Lam Cửu Khánh chưa bao giờ nghĩ rằng Phượng Khương Trần lại có thể hung hãn đến mức này.

Cô nam quả nữ ở trong cùng một căn phòng, sau đó còn kêu hắn cởi quần ra.

Nàng không biết rằng điều này rất dễ hiểu lầm sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play