Người giỏi đánh cờ là người giỏi mưu lược, hay là Phượng Khương Trần nàng thật sự có tài năng mưu lược, đáng tiếc đều là nữ nhi chỉ có thể làm những việc lặt vặt, Phượng Khương Trần tự giễu cợt trong lòng.
Quả đúng như Phượng Khương Trần suy nghĩ, Tô Quán không thể từ chối sự mê hoặc này, nàng ta rất muốn thắng, hơn nữa cuối cùng có không giải được thì vẫn là hòa, nàng ta cũng không tổn thất cái gì.
“Đã như vậy, cuộc tỷ thí này cứ quyết định như vậy đi.” Phượng Khương Trần mở miệng, Tô Quán đã đồng ý, người của lão Nhan đương nhiên không nói gì, thắng hay bại cứ kéo dài như vậy.

“Được.” Phượng Khương Trần không sợ hãi thì không thích, trong lúc Tô Quán đang tự hỏi, nàng đã dọn dẹp xong ván cờ, dáng vẻ kia chắc chắn có thể làm người ta tức chết.
Sau khi Phượng Khương Trần thu dọn xong con cờ cuối cùng liền đứng lên, xoay người chắp tay với đám người của Nhan lão, đang chuẩn bị cáo từ mới nhìn thấy mấy người Châu Vương và Thanh Vương.

Mấy vị hoàng tử này tới đây làm gì? Đầu óc đơ ra trong nháy mắt, đợi sau khi Phượng Khương Trần phản ứng kịp, nàng đã quỳ xuống theo bản năng, hành lễ với mấy Vương gia.
Phượng Khương Trần vừa hành lễ vừa cảm thấy mình đã hoàn toàn hòa nhập với thế giới này, nếu như nàng không nói, đoán chừng đồng nghiệp có xuyên qua thì cũng sẽ không hoài nghi thân phận của nàng.
“Phượng cô nương khách khí rồi, mau mau đứng lên đi.” Châu Vương lớn tuổi nhất liền đại diện mọi người mở miệng, bày tỏ sự coi trọng với Phượng Khương Trần, Châu Vương tự hạ thấp địa vị rồi tiến lên, đỡ Phượng Khương Trần dậy.
Hay nói đùa là bọn họ không dám nhận lễ của Phượng Khương Trần, coi như Phượng Khương Trần không phải Cửu thẩm của bọn họ thì cũng có thể là phu nhân của Nguyên Hi tiên sinh, cho dù là người nào thì đều là đối tượng bọn hắn cần lấy lòng.

“Đa tạ Vương gia.” Phượng Khương Trần cũng không khách khí, thuận thế đứng lên, vừa mới đứng dậy đã đón nhận ánh mắt nóng rực của Thuần Vương, nếu như bình thường thì Phượng Khương Trần sẽ tuyệt đối không để ý, nhưng hôm nay… Nàng lại cảm giác nhức đầu.

Gần đây vận đào hoa của nàng nở nhiều quá, Phượng Khương Trần quyết định trở về phải mua lấy thanh kiếm chém cây hoa đào mới được, đào hoa như vậy thì không có chuyện gì tốt.
Phượng Khương Trần không nhìn ánh mắt hài hước của Nguyên Hi tiên sinh và ánh mắt không hề che giấu yêu thương của Thuần Vương, lông mi thật dài nhẹ nhàng bao trùm xuống dưới, che giấu mệt mỏi trong mắt.
Phượng Khương Trần chống tay đứng yên, bày ra tư thế như đang đợi mấy Vương gia lên tiếng.
Tô Quán đặt hết tinh thần vào ván cờ này, lúc này nàng ta không quan tâm đến chuyện Phượng Khương Trần giậu đổ bìm leo, đây chính là thứ mà Phượng Khương Trần muốn thấy, ván này nàng Phượng Khương Trần thua cũng được, dùng thắng thua của ván này để đổi lấy an tĩnh của các trận tỷ thí tiếp theo, có lời.
Châu Vương, Thanh Vương và Phượng Khương Trần cũng không thân thiết, so với Đông Lăng Tử Thuần còn có chút giao tình với Phượng Khương Trần, Châu Vương và Thanh Vương nháy mắt với Đông Lăng Tử Thuần để hắn bắt chuyện với nàng vài câu, nhưng đứa trẻ này trong mắt, trong lòng đều là Phượng Khương Trần, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Châu Vương và Thanh Vương, đứng thẳng tắp ở đó nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần.

Châu Vương và Thanh Vương đỡ trán, sớm biết vậy còn không bằng mời Thái tử đến, nói không chừng còn hiệu quả hơn một chút, như này thì làm sao bọn họ có thể mở miệng nhờ Phượng Khương Trần đánh lại khúc “ Biển xanh trời cao” một lần nữa.

Đúng vậy, Châu Vương, Thanh Vương cảm thấy rất hứng thú với việc làm sao Phượng Khương Trần có thể làm Vô Huyền cầm phát ra âm thanh, mặc dù Thanh Vương là người trấn thủ ở biên giới, dùng võ lập nên thời đại nhưng cũng không thể ngăn cản hắn thưởng thức tài đánh đàn, hơn nữa hắn là con ông cháu cha, chuyện Phượng Khương Trần dùng Băng Huyền cầm giúp Thái tử hóa giải nguy hiểm một lần, hắn cũng biết được.
Kéo tới giúp đỡ lại không được việc, Châu Vương và Thanh Vương mới thăm dò hai câu đã bị bị Phượng Khương Trần khách khí cản lại, vừa nhắc tới chuyện đánh đàn, Phượng Khương Trần lại nhìn trái phải mà nói cái khác, dù sao cũng là đồng ý.
Nếu như là người khác, Châu Vương và Thanh Vương còn có thể lấy quyền đè người, không bắn cũng phải dính đạn, nhưng đối phương là Phượng Khương Trần, Nguyên Hi tiên sinh còn đang ở bên cạnh, bọn họ thật sự không dám dùng quyền ép buộc, Châu Vương và Thanh Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Khương Trần xoay người rời đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play