Chương 87: Xác chết thứ ba

#hosophapy

#linhlinh

Có rất nhiều trường hợp như vậy, tôi xem đươc một nửa tài liệu là lại chóng mặt, phải nằm trên bàn nghỉ ngơi một lúc. Có lẽ do mệt quá, tôi vừa nhắm mắt đã ngủ thϊếp đi. Giấc ngủ này kéo dài trong vài giờ.

Phòng pháp y số hai không có ánh sáng mặt trời, tôi không biết mình đã ngủ bao lâu thì bị nhạc chuông điện thoại đánh thức. Mơ màng tìm điện thoại, là Lôi Chính Long gọi.

"Cậu làm gì đó, sao mãi mới nghe điện thoại của tôi" Lôi Chính Long phàn nàn.

"À, không có gì, anh có tin tức gì không?"

"Trước mắt vẫn chưa có phát hiện gì, anh Ba gọi chúng ta đi họp. Tôi đang trên đường về, chút nữa gặp!" nói xong anh ta liền cúp máy.

Họp! Lúc này rồi vẫn còn muốn họp! Tôi lại tức giận, bọn quan liêu đáng chết, lúc này còn có tâm trạng để họp.


Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, phải rất nhiều người qua lại mới truyền đến tiếng như vậy, có vẻ như có khá nhiều người tham gia.

Không còn cách nào khác, tôi và Lôi Chính Long là người đầu tiên phát hiện ra, nên sẽ không thể thiếu hai chúng tôi, động tĩnh lớn như vậy, cũng không biết trong cuộc họp là những người như thế nào.

Tôi đoán bộ dạng của mình bây giờ rất chật vật, nhưng trong phòng pháp y số 2 này không có gương, chỉ có mấy tấm thép nhẵn miễn cưỡng có thể dùng để soi.

Thoạt nhìn, tôi thực sự rất xấu hổ, đầu tóc bù xù, khuôn mặt nhợt nhạt.

Tôi không hài lòng, nhưng cũng không muốn làm cho mình đẹp hơn, chỉ rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng.

Đi đến đầu cầu thang Lôi Chính Long đã đứng đó đợi tôi.

"Sao trông cậu lại như thế này?" Lôi Chính Long hỏi.


"Tôi thích thế này! Anh không thích thì đừng nhìn!" Tôi mặc kệ Lôi Chính Long, tự mình đi về phía phòng họp.

Lôi Chính Long thở dài, tiếp tục hỏi: "Cậu xem hồ sơ thế nào rồii, đọc xong chưa?"

"Tôi mới xem được một nửa, nếu không phải vì cuộc họp này tôi đã xem xong rồi."

Lôi Chính Long thấy tôi tức giận nên không nói gì nữa.

Lúc mở cửa phòng hội nghị, tôi đã chết lặng. Phòng họp nhỏ chật ních người. Tôi thậm chí không thể kể tên hầu hết mọi người, nhưng nhìn vào những chiếc quân hàm trên đồng phục, tôi biết những người này có lai lịch như thế nào. Tất cả những nhân vật lớn nhỏ trong hệ thống cảnh sát của thành phố chúng tôi đều ở đây.

Lôi Chính Long chưa bao giờ thấy một trận chiến lớn như vậy, hai chúng tôi đứng ở cửa không biết nên làm gì.

"Hai người ngồi xuống đi! Chúng ta tiếp tục cuộc họp!" chủ trì cuộc họp là phó cục trưởng. Anh tal cũng là phó cục trưởng trẻ nhất thành phố.


Tôi nhìn quanh một vòng nhưng không thấy cục trưởng Kiều.

Trái với những gì tôi nghĩ, cuộc họp kết thúc một cách nhanh chóng. Gọi chúng tôi đến, chẳng qua chỉ để chúng tôi giới thiệu tình hình cơ bản của vụ việc. Sau đó, vị phó cục trưởng cho rằng tên này đã phát điên, đây là sự khiêu khích trắng trợn đối với cảnh sát, tất cả các bộ phận phải phối hợp với nhau để phá án.

Tôi đã quan sát tất cả, biểu hiện của mọi người đều rất nghiêm túc. Những người này biết cục trưởng Kiều, nhiều người trong số họ còn được cục trưởng Kiều giới thiệu. Mức độ nổi tiếng của Tiểu Kiều ai cũng biết. Tôi tin rằng cuộc sống của kẻ sát nhân từ bây giờ hẳn sẽ rất khó khăn.

"Được rồi, tất cả hãy di chuyển. Tôi hy vọng mọi người có thể mang đến cho tôi tin vui sớm nhất có thể." Phó cục trưởng tuyên bố tan họp. Đây là cuộc họp cấp cao nhất và ngắn nhất mà tôi tham dự kể từ khi đi làm.

Lôi Chính Long đang định mở cửa, cửa đột ngột mở ra, một đồng nghiệp chạy vào hoảng sợ nói: "Không... không tốt... không tốt rồi... lại phát hiện thêm một cái xác khác!"

Sắc mặt mọi người đều thay đổi. Tôi nghe xong thì choáng váng, đại não gần như ngừng hoạt động.

Lôi Chính Long đem vị đồng nghiệp kia xách lên, hét lớn: "Tình hình như thế nào, cậu nói rõ ràng một chút, ở đâu, tìm thấy thi thể thế nào?"

Người báo tin cũng hoảng sợ, không nghĩ trong phòng họp lại có nhiều nhiều lãnh đạo như vậy.

"Tiểu Lôi, ngươi thả cậu ta ra để cậu ta từ từ nói." Phó cục trưởng nói.

Lôi Chính Long buông tay anh ta ra, vị đồng nghiệp này hoàn hồn, hít một hơi dài nói: "Đã tìm thấy thi thể của cô tiếp viên thứ ba."

"Lần sau cậu có thể nói hết trong một lần không." Lôi Chính Long thở dài một hơi, mọi người trong phòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy tôi còn ngẩn người, Lôi Chính Long lay mạnh tôi nói "Tỉnh lại, tỉnh lại, không phải Tiểu Kiều."

Trong cơn chấn động dữ dội, ý thức của tôi dần dần tỉnh lại, tôi nhìn thấy Lôi Chính Long đang nói, nhưng không nghe được anh ta đang nói gì, chỉ thấy môi mấp máy.

"Này, cậu không phải bị ngốc rồi chứ." Lôi Chính Long nhìn thấy bên cạnh có một chai nước khoáng nhỏ, trong chốc lát tất cả nước đều ở trên đầu tôi.

Bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi nước, tôi hoàn toàn bình phục, nhìn. Lôi Chính Long hỏi: "Đây là... đây là... có chuyện gì vậy?"

"Không phải Tiểu Kiều, đó là cái xác của cô tiếp viên hàng không thứ ba. Cậu đi xem một chút đi. "

"Có thật không phải Tiểu Kiều? "Để chắc chắn, tôi hỏi lại.

"Thật sự không phải Tiểu Kiều!"

...

Tôi hít một hơi thật mạnh, lúc này mới hoàn hồn trở lại, tôi biết được vị trí của cái xác thứ ba từ miệng một đồng nghiệp, nó nằm trên nóc một tòa nhà văn phòng trong thành phố.
Lôi Chính Long sửng sốt, tôi cũng choáng váng. Đó là vị trí văn phòng công ty cũ của Trí Quân, Trí Quân cũng chính là từ tòa nhà đó ngã chết.

Kẻ sát nhân muốn làm gì?

"Còn ngây người làm gì! Mau hành động đi!" Phó cục trưởng hét lên.

"Đã rõ!" Hai chúng tôi chạy ra khỏi phòng họp, đi xuống lầu.

Lôi Chính Long vừa chạy vừa hỏi: "Tôi đi lấy xe, cậu lấy dụng cụ! Nhìn tình trạng của cậu bây giờ, liệu có đi được không vậy?"

Tôi hỏi ngược lại: "Không được cũng phải được, ngoài tôi ra còn có người khác nữa sao?"

Lôi Chính Long ngừng nói, Đỗ Phàm đến nay vẫn không có tin tức gì, không biết khi nào cô ấy mới về.

May mắn thay, buổi sáng tôi đã được ngủ một chút, thể lực coi như cũng được hồi phục phần nào. Trở lại phòng pháp y số 2, tôi nhanh chóng kiểm tra hộp đồ nghề, khi chắc chắn không thiếu thứ gì, tôi cầm lấy nó rồi chạy đi.
Kẻ tình nghi hẳn tối qua rất bận rộn, không chỉ bắt cóc Tiểu Kiều, hắn còn cho chúng tôi một cái xác, tuy rằng đây không phải là một điều tốt, nhưng có thấy tối qua Tiểu Kiều không có việc gì.

Xe của Lôi Chính Long dừng ở cửa, cửa đã mở sẵn, tôi trực tiếp nhảy vào xe, còn chưa kịp đóng cửa, chiếc xe đã lao đi.

Tôi ngồi ở băng ghế sau, thở hổn hển. Lôi Chính Long vừa lái xe vừa hỏi: "Cậu nói xem tên sát nhân này có ý gì? Tôi cảm thấy hắn làm mọi chuyện đều là hướng đến cậu, cậu cùng người ta có thù oán gì sao?"

"Anh thấy tôi là kẻ hay gây thù chuốc oán với người khác sao? Tôi, Lưu Tiểu Thạch, là một người đàn ông tốt. Tôi chưa bao giờ cãi nhau với ai, hai năm đầu đại học không có gì nổi bật, thời gian còn lại bị lụy do mất mối tình đầu. Sau khi ra trường đi làm, phần lớn thời gian đều ở phòng pháp y số 2. Cho dù là thù, cũng không phải với người sống."
Xe chạy tới dưới lầu, một nhân viên bảo vệ đã đứng đợi từ lâu, chúng tôi vừa xuống xe, bảo vệ liền chạy ra chào, vừa nhìn đã nhận ra tôi và Lôi Chính Long.

"Là hai người, đã lâu không gặp!" Bác bảo vệ nhiệt tình chào hỏi.

Tâm trạng của tôi và Lôi Chính Long đều không tốt. Tôi không nói gì, Lôi Chính Long lên tiếng: "Tôi thấy tốt nhất chúng ta đừng bao giờ nên gặp nhau nữa. Anh không thấy mỗi lần gặp tôi đều có chuyện không tốt sao?"

Nhân viên bảo vệ im lặng.

Vừa đi lên, Lôi Chính Long vừa hỏi: "Tình hình thế nào, anh có thể cho tôi biết rõ hơn được không?"

"Là như thế này!" Nhân viên bảo vệ nói "Tầng cao nhất của tòa nhà chúng tôi đã bị khóa, nó được dọn dẹp vào sáng nay. Người quét dọn thấy cửa tầng trên cùng mở toang khi đang lau sàn, vì tò mò nên đi lên xem xét, kết quả thấy một xác chết nên bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, đồng nghiệp của cô ấy thấy có chuyện không hay nên gọi bảo vệ, chúng tôi đi lên kiểm tra, đúng là quá thảm... "
Lôi Chính Long thúc giục:" Nói vào trọng điểm! "

"Một người phụ nữ đã chết.Tướng mạo xinh đẹp mà lại chết quá thảm. Tôi ... tôi ... không biết phải nói thế nào. Mấy người đàn ông to lớn trong đội đều bị hù cho sợ. Phải mất một hồi lâu mới hồi phục được tinh thần. "

Tôi không nói nên lời, từ lời nhân viên bảo vệ hoàn toàn không thể tìm ra điểm mấu chốt. Theo lời của anh ta, hiện trường có lẽ đã có nhiều người tới, những dấu vết để lại theo đó cũng bị phá hủy. Tôi hỏi: "Có phát hiện ai khả ngu không, hiện trường có bị làm xáo trộn không."

Bảo vệ nói với vẻ ngượng ngùng: "Không tìm thấy ai, cô gái đã chết lâu rồi, chúng tôi không biết cô ấy xuất hiện ở đây như thế nào. Chìa khóa trên nóc tòa nhà luôn ở phòng bảo vệ! "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play