Cuộc khảo sát hiện trường đã sớm hoàn thành, Lôi Chính Long dán một dải cảnh báo màu vàng trên cửa, chúng tôi quay trở lại đồn cảnh sát với bàn tay đứt lìa và chiếc vali bị đập nát.


    Tin tức Hoàng Lão Tam bị giết nhanh chóng được lan truyền, ngay buổi trưa hôm sau, bạn bè thân hữu của anh ta nhận được tin báo một số người đã chủ động tìm đến đồn cảnh sát để giải thích sự tình.


    Tôi đang cùng Lôi Chính Long ăn mỳ gói thì một người đàn ông mập mạp đến tìm anh ta.


    “Cho hỏi… vị nào là cảnh sát Lôi?” Người đàn ông mập nở nụ cười nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ ranh mãnh, trông không giống một người tốt.


    “Là tôi!” Lôi Chính Long đứng dậy hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”


    “Xin chào! Xin chào!” Người đàn ông mập chạy tới trước mặt Lôi Chính Long, bắt tay anh ta rồi nói: “Chào đồng chí cảnh sát, tôi là bạn của Hoàng Lão Tam, tôi đến tìm cậu để cung cấp manh mối. "


    Tôi đã ăn hết mì, đang buồn ngủ, định tìm một chỗ để chợp mắt nhưng khi nghe đó là bạn của Hoàng Lão Tam, tôi không có ý định rời đi nữa.


    “Anh là ai và có quan hệ gì với Hoàng Lão Tam?” Lôi Chính Long lấy sổ tay ra, bắt đầu hỏi.


    “A, tôi tên là Lưu Béo, mọi người đi đường đều gọi tôi là Béo. Tôi và Hoàng Tam quen nhau trong lúc hành nghề ”


      Lôi Chính Long trở nên không vui, quát lớn: “Cái quái gì mà hành nghề? Hắc đạo thì có."


   "Không, không" tên mập cũng không tức giận, vừa cười vừa nói :"Đã qua, đều là quá khứ rồi, tôi đã thay đổi, muốn làm lại người lần nữa.'"


    "Nói đi, xảy ra chuyện gì?"


   "Tôi vừa rồi nghe giang hồ... À không, nghe bằng hữu nói Hoàng Tam bị người ta giết, tôi cảm thấy rất lạ nên lập tức tới báo cho các vị. Nói như thế nào tôi và Hoàng Tam cũng là bằng hữu tốt. "


    "Nói đi, anh còn nghe nói gì nữa, trong giang hồ ai có thù oán với Hoàng Tam?"


    "Việc này thực sự không phải do người trong giang hồ làm!" gã ông mập nói: "Tôi và Hoàng Tam đều đã cải tà quy chính, chúng tôi không hề làm bất cứ điều gì vi phạm pháp luật. Hơn nữa, anh ấy cũng không gây thù chuốc oán với ai, tôi suy nghĩ cái chết của Hoàng Tam khả năng có liên quan đến một cái vali. ”


    Vừa nghe đến cái vali, tôi không thể ngồi yên, liền ngắt lời hỏi:“Vali? Là vali gì vậy? ”


   Gã mập khoa tay múa chân nói:“ Chính là một chiếc vali lớn, nhãn hiệu bằng tiếng Anh, tôi xem cũng không hiểu, nhưng vừa nhìn là đã biết hàng cao cấp.”


    “Có phải chiếc hộp này không? ” Lôi Chính Long lấy ra tấm hình chụp chiếc vali bị vỡ.


    Người đàn ông béo liếc nhìn nó và nói: “Đúng, là cái này.”


    “Anh biết gì mau nói đi, chuyện gì đã xảy ra?” Lôi Chính Long trở nên nghiêm túc, tên mập này quả nhiên là biết tin tức quan trọng.


    "Đó là chuyện cách đây vài ngày ..." Người đàn ông béo nói về nguồn gốc của chiếc vali: "Đêm nọ, hai chúng tôi cùng nhau uống rượu, bởi vì lâu ngày không gặp nhau, nên có hơi quá chén. Trên đường về mượn rượu làm càn, vì đã muộn nên trên đường không có ai. Tại một ngã tư, một chiếc xe dừng lại. Một người đàn ông bước ra khỏi xe và mang theo một chiếc vali, có thể do cảm thấy hơi lạnh anh ta đặt vaili xuống rồi kéo lại áo của mình. Lúc này, tôi không biết Hoàng Tam nghĩ gì mà lại lao lên, cầm chiếc vali rồi chạy đi. Thấy người đàn ông đuổi theo, Hoàng Lão Tam chạy vào con hẻm bên đường, thấy vậy chủ nhân của chiếc vali cũng không đuổi theo anh ta nữa."


    Lôi Chính Long lạnh lùng nói: “Tôi thấy các người giống như đã lên kế hoạch cướp của vậy?”


    “Không, thật sự không có!” Gã mập nhanh chóng phân bua: “Lúc đó có thể do uống quá nhiều nên anh ấy mới làm vậy, cho dù là cướp cũng không liên quan gì đến tôi, lúc đó tôi không làm gì cả ”


     Gã mập nhanh chóng chứng minh mình vô tôi. Tôi với mấy việc này không có hứng thú liền vội hỏi:“ Vậy anh có biết trong vali có gì không?”


    “Lúc đó tôi không biết! ”Người đàn ông béo tiếp tục: “ Nhìn anh ấy xách vali bỏ chạy, tôi không muốn gây chuyện nên liền về nhà ”.


    “Sau đó xảy ra chuyện gì?” Lôi Chính Long cũng sốt sắng.


    "Hai ngày sau, tôi gặp lại anh ấy, tôi hỏi anh ấy trong hộp có gì thì Hoàng Lão Tam nói rằng mình thật xui xẻo, trong vali không có đồ vật gì đáng giá. Bên trong chỉ có một số đồ của phụ nữ và hàng chục bức ảnh của các cô gái. Nghe vậy tôi cũng không để tâm. Nhưng mới ngày hôm kia, Hoàng Tam gọi điện cho tôi và nói rằng đồ trong vali thật tuyệt vời, anh ấy tìm được cô gái trong bức ảnh còn mời tôi đi chơi cùng nhưng tôi không dám.”


    Lời nói của gã béo này đã xác minh suy đoán của tôi, Hoàng Tam căn bản không biết tên kia là hung thủ trong vụ án xác chết. Bất kể mục đích của anh ta là gì, việc lấy vali cũng được xem là đã cứu mạng của tiếp viên hàng không.


    “Có thật là anh không thấy đồ vật bên trong vali?” Lôi Chính Long hỏi.


    Gã béo lo lắng nói hết những gì mình biết: “Đồng chí, tôi thực sự chưa từng xem qua, nếu thấy tôi dám không nói sao? Lúc đó tôi hỏi Hoàng Lão Tam định tính như thế nào, anh ta nói mình đã có kế hoạch rồi. "


    Nói chuyện cả buổi, vẫn chưa thấy nhắc đến cái chết của Hoàng Tam, tôi liền hỏi:" Về cái chết của Hoàng Tam, anh nghĩ như thế nào? "


    " Hẳn là liên quan đến cái vali! "Gã mập chắc nịch nói ra: "Khoảng trưa hôm qua, Hoàng Tam lại gọi điện cho tôi, nói rằng rất tuyệt, anh ấy sắp phát tài rồii, tối nay sẽ mời tôi đi ăn tối nhưng hôm đó tôi có chút việc bận nên không đi."


     "Có thật là không đi?" Lôi Chính Long nghi ngờ.


    "Tôi thật sự không đi! Đứa nhỏ nhà tôi bị ốm, cả đên tôi phải ở bệnh viện trông nó. Con vừa hạ sốt tôi liền nghe nói Hoàng Tam xảy ra chuyện. Tôi nghĩ việc này chắc hẳn là có liên quan đến chiếc vali." gã mập nói rất chân thành.


    Lôi Chính Long đặt quyển sổ xuống, nói: “Tôi đã ghi lại những gì anh nói, anh nhớ lại xem còn thiếu thứ gì không?”


    Gã mập nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Không còn gì nữa.”


    "Cảm ơn vì manh mối. ”Lôi Chính Long đứng dậy tiễn khách.


    Gã mập ngồi im tại chỗ, cười hỏi: "Tôi nghe các huynh đệ nói nếu cung cấp manh mối quan trọng giúp phá được vụ án lớn sẽ có tiền thưởng, có đúng không?


    Tôi biết ngay tên béo này sẽ không chủ động cung cấp manh mối, đã nghe được những gì muốn biết, tôi đứng dậy rời đi.


    Buổi chiều, tôi nghe một đồng nghiệp nói, Lôi Chính Long không còn cách nào khác đành phải tự bỏ tiền túi ra đưa cho tên béo năm trăm tệ.


    Lôi Chính Long đã xác minh các tin nhắc và cuộc gọi trên điện thoại di động của Hoàng Lão Tam, thời gian hoàn toàn trùng khớp với những gì tên béo nói, tên béo cũng có đủ bằng chứng ngoại phạm. Mấu chốt bây giờ là tìm ra chủ nhân của chiếc vali.


    Vì ngủ không ngon nên cả buổi chiều tôi cảm thấy rất uể oải, bản thân lại không muốn ở lại phòng pháp y số 2, tôi chỉ quanh quẩn trong tòa nhà này.


    Tôi thường trốn trong văn phòng của Tiểu Kiều để ngủ, ở đó cô ấy còn có thể canh cho tôi. Nhưng hôm nay xem ra không thể rồi, cô ấy vẫn còn giận. Cuối cùng tôi trốn trong phòng họp, suy nghĩ về việc chợp mắt, đến khi tỉnh dậy thì đã qua giờ làm việc, lúc này trời đã tối.


    Nhìn thời gian, đã hơn chín giờ, không muốn đêm nay lại ngủ trong cục nữa, tôi vô cùng nhớ chiếc giường thân yêu của mình rồi.


    Ra khỏi phòng họp, toàn bộ đồn cảnh sát đều yên lặng, Lôi Chính Long cũng không thấy, chỉ có một số phòng làm nhiệm vụ vẫn sáng đèn. Bước ra khỏi đồn cảnh sát, tôi rùng mình.


    Gió lạnh thổi qua, tôi lập tức tỉnh táo lại. Sau một vài bước, tôi cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình.


    Lại bị theo dõi, tôi như muốn phát điên lên.


    Đến dưới nhà, đã gần mười giờ. Hành lang tối đen như mực. Tôi bước vào tòa nhà, theo thói quen dậm mạnh chân một cái, đèn hành lang không sáng!


    “Không lẽ đèn bị hỏng?” Tôi không nghĩ nhiều, tiếp tục đi lên, đèn trên lầu hai cũng không bật, tôi vỗ tay vào nhau vẫn không có một chiếc đèn nào sáng.


    Có gì đó không đúng. Thông thường những đèn này cực kỳ nhạy cảm. Chỉ cần một chiếc xe chạy ở bên ngoài cũng đã làm cho tất cả các đèn sáng lên. Hôm nay rốt cuộc xảy ra việc gì?


    Tôi cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi lên, còn một nửa cầu thang nữa thì tới nhà, tôi nhìn lên, có một bóng đen trước cửa nhà. Tôi bàng hoàng, nhìn kỹ lại thì thấy có người đang đứng loạng choạng trước cửa!


    Chắc là tên nào đó lại quá chén, tôi nhanh bước tới định kéo anh ta ra chỗ khác.


   Đến gần hơn, tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh mà hầu hết mọi người không thể nhận ra.


    Nhìn lại động tác của người này, chúng chỉ đang lắc qua lắc lại, không giống động tác của người sống chút nào, mà giống như những con rối.


    "Ngươi là ai? Sao lại ở trước cửa nhà ta?" Tôi có chút căng thẳng, lớn tiếng hỏi.


    Đương nhiên, không có ai trả lời.


    Tôi lấy điện thoại ra, thận trọng bước tới.


    Vừa bước qua bậc thang cuối cùng, người đàn ông kia đột ngột quay lại, ngay sau đó tôi nhìn thấy một khuôn mặt rất đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play