"Không có, tôi đã nói hết với cậu những gì tôi biết, không có bất kỳ sự che giấu nào. Tôi dám thề với trời, nếu nói dối tôisẽ bị sét đánh!" Vũ Ba vội vàng nói.


"Đừng kích động, chúng tôi tin anh." Tôi giúp cho Vũ Ba bình tĩnh trở lại, không cần biết đối phương có mục đích gì, chúng tôi không thể bị chia rẽ.


Tiểu Kiều rất khí phách hét lên: "Ra đi, đừng lén lút nữa, có gan thì ra đây đi."

Tôi nghĩ điều này là vô ích, nếu như bọn họ muốn đi ra thì từ đầu thì đã không trốn trong bóng tối.


Không ngờ, lời nói của Tiểu Kiều vậy mà có tác dụng, hai bóng người bước ra khỏi bóng tối. Đêm nay trăng dường như tròn hơn, dưới ánh trăng bạc là một nam một nữ đang đứng. Đó chính là anh em nhà họ Bạch.


"Quả thật là các người." Tôi không cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn nói một câu như vậy. Anh em họ Bạch cho tôi một cảm giác khác, có thể khẳng định những cảm giác cố tình làm cho người ta chán ghét trước đây đều là giả vờ.


Hai người đứng bên nhau, Bạch Tiểu Bạch nhẹ nhàng dựa vào người anh mình, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.


Họ rất bình tĩnh, mặt đối mặt với chúng tôi không một chút áp lực.


Bạch Tiểu Bạch cười nhẹ nói: "Đã đến nước này rồi, chúng ta không còn gì phải giấu diếm. Ta nghĩ ngươi đã biết đáp án."


Tôi gật đầu, kiểu đối thoại này mang ý nghĩa của một trận đấu cao thủ trong tiểu thuyết kiếm hiệp, thoạt nhìn trông rất thâm sâu khó đoán. Tôi hỏi: "Trí Quân, Trương Tiểu Hùng, và hai chị em đó, đều là các ngươi giết?"


"Đúng vậy!" Bạch Tiểu Cường thành thật thừa nhận không chút do dự. Đây là tên tội phạm bình tĩnh nhất mà tôi từng thấy.


"Còn cả tôi nữa!" Bạch Tiểu Bạch cười nói thêm: "Chúng tôi đã lên kế hoạch và thực hiện cùng nhau và đã mất hai năm để thành thạo mọi thói quen của họ. Họ dậy lúc mấy giờ, ăn gì , thích gì, từ thức ăn cho đến cà phê bỏ mấy cục đường. Thâm chí hiểu ngay cả một số chi tiết nhỏ mà chính họ cũng không nhận ra. Sau đó, tìm ra các chi tiết cụ thể. Chúng tôi đã dùng thời gian dài để lên kế hoạch và cuối cùng tất cả các vụ án đều hoàn mỹ."


Bạch Tiểu Bạch không còn cho người khác có cảm thấy khó chịu nữa, thay vào đó là cảm giác không nói nên lời. Khi nói về quá trình giết người, họ chỉ mỉm cười, những người đã chết trong mắt họ thật vô dụng, không đáng nói.


Sự thờ ơ của anh em họ Bạch đối với người đã khuất khiến Tiểu Kiều tức giận, cô ấy lạnh lùng nhìn họ, hỏi: "Tại sao các người lại giết người, chắc chẳn hẳn cái gì cũng phải có lý do."


"Đương nhiên!" Bạch Tiểu Cường nói: "Chúng tôi không phải những kẻ biến thái, nếu không đủ lý do chúng tôi sẽ không giết người. "


" Tại sao? Rốt cuộc là vì cái gì? "Vũ Ba gầm lên, mắt đỏ hoe, anh ta lúc này đã tức giận, định lao vào bóp cổ anh em nhà họ Bạch.


"Sao lại hỏi tại sao?" Bạch Tiểu Bạch khinh thường nói: "Tôi tưởng rằng anh khá thông minh. Có vẻ như tôi đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của anh rồi."


Bạch Tiểu Bạch thản nhiên nói: "Giết bọn họ là vì làng Nhai Sơn. Trái tim của Trí Quân chứa đầy thù hận. Mặc dù đồng cảm với trải nghiệm của anh ấy, nhưng chúng tôi cũng rất thích làng Nhai Sơn. Ở đây vẫn còn có những người tốt. Chúng tôi không thể nhìn họ phá hủy làng Nhai Sơn ".


Tiểu Kiều và Vũ Ba nghe nói xong thì ngẩn người. Tiểu Kiều có thể cũng đoán được mọi thứ, nhưng cô ấy không dám chắc.


"Trí Quân đang sản xuất ma túy!" Tôi nói: "Làng Nhai Sơn nằm ở một nơi hẻo lánh không ai để ý đến. Dân làng sống khép kín, người dân đa phần là nghèo khó, đây chắc chắn là một nơi tốt để làm ma túy. Trí Quân có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, một mũi tên trúng hai đích, vừa kiếm được tiền, vừa mang một con quỷ thực sự đến làng Nhai Sơn. Quả thật là kế sách hay."


Anh em họ Bạch cùng nhau tán thưởng, Bạch Tiểu Bạch khen ngợi:"Rất lợi hại, ngươi không nên làm bác sĩ pháp y, nên làm cảnh sát mới đúng, nhất định sẽ trở thành một cảnh sát xuất chúng. "


"Không cần nịnh hót ta. "Tôi tiếp tục phân tích:" Cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ các ngươi khi các ngươi cố tình thoát khỏi sự bảo vệ của họ. Vốn dĩ hai người có thể cao chạy xa bay, nhưng lại trở về Nhai Sơn. Hay nói cách khác các ngươi vẫn còn việc chưa xử lý xong, hai ngươi chắc chắn đang hướng tới nhà máy sản xuất. Nói đi các ngươi định làm gì? Giết tất cả mọi người hay cho nổ tung nhà máy? "


Bạch Tiểu Bạch cười, cười rất vui vẻ, nụ cười rất quấn hút, đó là nụ cười thực sự xuất phát từ trái tim. Cô ta quay đầu nói: "Anh, thế nào? Anh thua rồi, em nói sẽ có người nhìn ra chủ ý của chúng ta mà."


"Được rồi, anh thua, lần này em muốn thế nào?" Bạch Tiểu Cường nhìn Bạch Tiểu Bạch. Trong mắt ánh lên sự ấm áp.


"Em còn chưa nghĩ ra, nói sau đi."


Hai huynh đệ nhà họ Bạch quá kiêu ngạo, trực tiếp coi chúng tôi như không khí.


Sự kiên nhẫn của Tiểu Kiều đã đến cực hạn, khuôn mặt xinh đẹp của cô giật giật vài cái, đó là dấu hiệu mọi thứ sắp đi xa.


Vũ Ba vẫn đang ở trạng thái thất thần, cuộc trò chuyện của chúng tôi vừa rồi đã khiến anh ấy quá sốc. Sau khi ở bên Trí Quân một thời gian dài như vậy, anh ta thậm chí còn không biết rằng người đàn ông này là một trùm ma túy lớn.


"Còn một vấn đề nữa!" Bạch Tiểu Bạch làm vẻ mặt đáng yêu, lè lưỡi tinh nghịch hỏi: "Còn xác và xương trong hồ, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?"


"Biết! Khi phân tích chuyện Trí Quân bị nghi dính vào ma túy, tôi đã đoán được mục đích của việc sử dụng những thi thể. Ma túy đem lại lợi nhuận rất lớn nhưng liên kết vận chuyển cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro. Vận chuyển ma túy có nhiều cách, và dùng xác chết để vận chuyển ma túy cũng là một cách rất hữu hiệu."


"Vậy mà đều bị ngươi nói trúng." Bạch Tiểu Cường nói với em gái: "Xem ra người thông minh không phải chỉ có hai chúng ta."


Ấn tượng của tôi về hai anh em này có chút cải thiện, hiện tại tôi thấy họ khá kiêu ngạo. Nhưng họ vốn tự phụ, cho dù họ có nói tất cả với chúng tôi, hiện tại chúng tôi cũng không có bằng chứng để bắt họ. Họ dám nói lên tất cả, chính tỏ họ đã suy nghĩ kỹ.


Đây là hai kẻ giết người kiêu ngạo, có thể nói là thiên tài. Bọn họ đều là giết người xấu, vậy thứ họ làm là xấu hay tốt. Họ đang đi trên bờ vực của thiện và ác, tôi phải làm gì?


Tiểu Kiều hận bọn chúng đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể nói: "Giết người là phạm pháp, các ngươi như vậy là đang phạm tội? Ta có thể báo cảnh sát bắt ngươi bất cứ lúc nào."


"Haha, báo cảnh sát sao?" Bạch Tiểu Cường mỉm cười nói: "Chú Tề biết rằng Trí Quân đang làm các hoạt động bất hợp pháp.Vậy cảnh sát có xử lý không? Cơ sở sản xuất ma túy của Trí Quân phát triển đến quy mô lớn như vậy cũng không phải trong ngày một ngày hai, vậy thời gian đó cảnh sát các ngươi đang làm gì? "


Lòng tôi nhói đau một hồi, nhưng tôi không thể phản bác lại được, hiện thực chính là vậy.


Trầm mặc, bầu không khí lại trở nên trầm mặc, Tiểu Kiều nhìn tôi muốn tôi nói gì đó, miệng lại mở ra vài lần nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.


"Nét mặt của các người quá nghiêm trọng rồi." Bạch Tiểu Bạch nói:" Chúng tôi đã xác định chính xác vị trí lối vào nhà máy, các ngươi có muốn cùng chúng ta đi xem không?"


Nghi phạm thực sự đã đề nghị hợp tác với cảnh sát. Nếu Lôi Chính Long có mặt ở đây, nhất định anh ta sẽ cảm thấy không thể tin nổi, thế nhưng là đối phương chủ động yêu cầu như vậy, nên tôi đồng ý.


Đêm nay nhất định không phải là một đêm bình yên, sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.


Tôi kéo Tiểu Kiều và Vũ Ba sang một bên rồi nói: "Tình hình cấp bách, tôi sẽ đi với họ, Vũ Ba, ngay lập tức bật điện thoại của anh lên để liên lạc với anh Ba, bảo anh ấy mang người tới đây."


Tiểu Kiều ngập ngừng hỏi:" Anh thực sự tin có nhà máy sản xuất ma túy sao? "


"Mười phần là như vậy!" Ngay cả Vũ Ba cũng từng nói có một cái hang ở bên cạnh hồ. Khả năng họ sẽ phá nhà máy, nếu thực sự thành công thì manh mối sẽ bị tiêu hủy hết, không có cách nào để biết được sự thật.


"Tôi sẽ đi với anh."


Tôi lo sợ Tiểu Kiều sẽ nói những lời này, không cần phải nói ai cũng biết sự tàn bạo của những kẻ buôn bán ma túy. Ngay như anh em nhà họ Bạch cũng là những nhân vật tàn nhẫn, ai biết họ sẽ dùng những phương pháp gì. Trước mắt, bọn họ không có ý định ra tay với chúng ta nhưng tình hình cấp bách ai biết bọn chúng sẽ làm gì?"


"Không, tôi muốn đi cùng anh! "Tiểu Kiều nói một cách rõ ràng, căn bản không thèm nghe tôi thuyết phục.


Bạch Tiểu Bạch có lẽ đã nghe được chúng tôi đang nói gì, vừa cười vừa nói: "Ngươi yên tâm, bọn ta sẽ không ra tay với hai ngươi, căn bản mấy người không phải là mục tiêu của chúng tôi. Còn Vũ ca, chúng tôi cũng sẽ không ra tay với anh. Anh là người tốt, chỉ là hơi ngốc chút thôi! "


Nghe cô ta nói như vậy, Vũ Ba tâm trạng có chút khởi sắc, chỉ có điều hiện tại chúng tôi không có thời gian để quan tâm đến tâm trạng của anh ấy.


"Vũ Ba, làm theo những gì tôi đã nói với anh, liên hệ với cảnh sát ngay lập tức. Nếu điện thoại di động của anh bị lỗi, anh có thể đến ngôi làng gần nhất. Nhất định phải liên hệ với cảnh sát càng sớm càng tốt. Một điều nữa, đừng quay lại làng Nhai Sơn. Nhớ lấy! Nhớ lấy! Việc này có liên quan đến vận mệnh của hai chúng tôi. "Tôi dặn dò anh ấy ba bốn lần.


"Yên tâm, tôi sẽ dùng cách nhanh nhất để liêm lạc với cảnh sát."


(Tôi sẽ không nói cho mọi người biết hôm nay tôi lướt mục lục và thấy ở cháp 200 bao nhiêu đó thấy 1 chương Lý Hạo vẫn còn sống đâu:3)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play