Chú Tề cười âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một trận cười điên cuồng. Thế nên tôi có chút lo lắng, sợ chú ấy cười đến không thở được.


    Biểu hiện của Vũ Ba rất phức tạp, Trí Quân nói như thế nào cũng là bằng hữu của anh ấy, còn chú Tề lại là trưởng bối, trong trường hợp này, anh ấy đang ở tình thế khó xử.


    Tiểu Kiều thì thầm vào tai tôi: “Lão già này có phải bị điên rồi không, hay có vấn đề về não?”


    “Cũng có thể! Tôi cần quan sát thêm.” Trong lòng tôi cũng không rõ.


    Thính giác của chú Tề thực sự rất tốt, trong lúc cười to chú ấy vẫn nghe được cuộc đối thoại của chúng tôi, vừa cười vừa nói: “Chú Tề không điên, chẳng qua là vui quá thôi. Lâu lắm rồi chú mới thấy vui như vậy.”


    "Chú có thể cho cháu biết tại sao không?” Ba người chúng tôi đều muốn biết.


    Chú Tề thu hồi nụ cười, nhìn xung quanh không có ai rồi nói: “Đi thôi, trở về nói rồi chuyện. Tới nơi ta ở đi, chỗ các ngươi ở không an toàn.”


    Không an toàn sao? Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ yếu tố nào không an toàn, nhưng vì chú Tề đã nói vậy nên chúng tôi quyết định đến nhà chú Tề để tìm hiểu.


    “Chú Tề, chú vẫn sống một mình trong ngôi nhà nhỏ bằng đá trên sườn đồi sao?” Vũ Ba hỏi.


    “Đương nhiên, ta sống ở đó quen rồi!”


    Theo chân chú Tề, chúng tôi đến nhà chú ấy, nói là nhà, nhưng thực ra chỉ như một túp lều bằng đất nhỏ trên sườn đồi, còn không đẹp bằng nơi chúng tôi ở. Bức tường bên ngoài có các sản phẩm phơi khô của vùng núi, bên cạnh nhà là một hàng rào nhỏ với một vài con gà trong đó.


    “Chỗ này của ta đã nhiều năm không có người tới rồi!” Cửa phòng cũng không khóa, chú Tề đẩy nhẹ một cái, cửa mở ra.


    Đồ đạc trong phòng đơn giản nhưng rất sạch sẽ. Bước vào là một chiếc bàn gỗ bên cạnh kê vài chiếc ghế dài. Tựa vào tường là chiếc giường đất và bếp lò. Trên giường còn có một ngọn đèn dầu.


    Tôi mới chỉ nhìn thấy thứ này trên TV, giờ thấy tận mắt nên cảm thấy rất kỳ lại tôi liền cầm nó lên xem. Sau khi xem xong đặt ngọn đèn dầu xuống, tôi mới biết trong ngôi nhà đất này cũng không có điện.


    Vũ Ba nhìn quanh và nói: “Chú Tề đã nhiều năm như vậy mà nơi này vẫn vẫn không hề có thay đổi, mọi thứ giống hệt như đúc trong trí nhớ của cháu. Chú đã ở đây một mình nhiều năm như vậy rồi sao?” chú Tề chỉ liếc nhìn chúng tôi mà không lên tiếng.


    Tiểu Kiều nhận thấy điều gì đó, chạm vào tôi, sau đó chỉ cho tôi xem. Theo những ngón tay của Tiểu Kiều, tôi thấy một vài bằng khen, đó là giấy khen của trường để khen thưởng học sinh  có thành tích xuất sắc, chúng rất bình thường, nhưng những cái tên trên giấy lại thu hút sự chú ý của tôi.


    Bạch Tiểu Bạch! Bạch Tiểu Cường!


    Chú Tề thật quả thực có liên quan đến cặp huynh muội này, xem ra đúng như tôi suy đoán, chú Tề là người trong cuộc hơn nữa còn là người rất quan trọng.


    Đợi Vũ Ba và chú Tề hàn huyên vài câu tôi liền hỏi: "Chú Tề, hình như chú có vẻ không thích Trí Quân lắm. Chú có thể cho chúng cháu biết lý do tại sao không?"


    "Lòng hắn chỉ chứa đầy thù hận! Hắn trở về để báo thù làng Nhai Sơn! ”chú Tề phẫn nộ nói.


    “Trả thù?” Tiểu Kiều và tôi không hiểu.


    “Haizxxxx!” chú Tề thở dài nói: “Chuyện xảy ra đã nhiều năm rồi, người trong thôn đều có lỗi  khi đã làm việc đó với mẹ hắn nhưng dù gì bà ta cũng đã lây căn bệnh lạ cho mấy tên đó. Những tên lưu manh kia cũng đã chết, người chết như đèn tàn, đều nên tan thành mây khói, nhưng hắn vẫn không chịu tha cho làng Nhai Sơn. ”


    Tiểu Kiều không hiểu hỏi:“ Chú Tề, việc đó là gì ạ? ”


    Đương nhiên tôi biết việc đó là gì, một đám lưu manh cùng một người phụ nữ còn có thể xảy ra chuyện gì?


    Chú Tề trừng mắt nhìn Tiểu Kiều, nói: “Tiểu cô nương, đừng hỏi nhiều, cô chỉ cần biết như vậy là được rồi!”


    Tiểu Kiều mặt tiu nghỉu không hiểu mình đã hỏi gì sai.


    “Chú Tề, vậy Trí Quân đã làm gì?” Vũ Ba hỏi.


    "Ta đã điều tra nhiều năm nhưng vẫn không tra ra bọn hắn đang có âm mưu gì. Ở làng Nhai Sơn hiện tại hơn một nửa số người là người Trí Quân?"


    “Chú nói gì ạ?” Tôi và Tiểu Kiều đều sửng sốt, tin tức này quá quan trọng.


    “Ta già như vậy còn chưa điếc, hai người còn trẻ vậy không lẽ tai đã có vấn đề!” Bác Tề khinh bỉ tôi và Tiểu Kiều trước khi nhắc lại lời của mình: “Ta nói rằng một nửa số người trong làng này là người của Trí Quân!”


    “Chú chắc chứ? “Tôi hỏi theo thói quen.


    Chú Tề không trả lời, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi.


    Vũ Ba hiểu rõ chú Tề nóng tính liền đổi chủ đề, hỏi: “Làm sao chú biết họ đều là người của Trí Quân? Điều này rất quan trọng.”


    “Trong vài năm đầu, Trí Quân đã bí mật đưa vài người trở lại làng, tất cả đều vào ban đêm, bọn hắn tưởng rằng không ai biết, nhưng chú Tề đã nhìn thấy tất cả, chú Tề đã từng là lính trinh sát đánh giặc nên bất kỳ sự xáo trộn nào cũng không thể thoát khỏi mắt của chú Tề. ”


    Trí Quân đã lén lút trở lại làng Nhai Sơn nhiều lần, điều này rất quan trọng, tôi nhanh chóng ghi lại.


    “Vậy chú có biết anh ta đã làm gì khi trở lại không?” Tiểu Kiều hỏi.


    "Chú Tề không học nhiều, thấy họ mang một ít bình lọ về, tôi cứ tưởng hắn về đây mở xưởng gì đó trong làng nên không thèm đoái hoài, mọi chuyện dần không ổn, người dân trong thôn dần hao tổn sức lực. Ban ngày không làm việc mà chỉ hút thuốc phiện. ”


    Thuốc phiện! Chú Tề chỉ là nói ra một cách tùy tiện, nhưng Tiểu Kiều và tôi ngay lập tức trở nên cảnh giác, là cảnh sát, chúng tôi rất nhạy cảm với từ này.


    Chú Tề không để ý đến hai người chúng tôi, tiếp tục nói: "Sau này Trí Quân không đến nữa, nhưng thuộc hạ thì vẫn tới, thỉnh thoảng gửi đồ về thôn, sau một thời gian ngắn lại rời đi, lén lén lút lút rất thần bí. Khi tiếp cận điều tra, ta phát hiện ra có người chết! ”


    Chú Tề cố tình tăng giọng khi nói về người chết. Tôi và Tiểu Kiều thấy việc này hết sức bình thường, nhưng Vũ Ba lại rất hoảng sợ.


    "Về sau càng kỳ lạ hơn, cứ cách một thời gian trong làng lại có người chết, cũng không biết vì nguyên nhân gì. Lúc đầu tôi nghĩ là do căn bệnh lạ. Nhưng không lâu sau khi có người chết sẽ có người bên ngoài chuyển đến đây sống. Những người này hẳn có liên quan gì đó đến Trí Quân. "


    “Có bằng chứng cho những gì chú nói không?” Thông tin do chú Tề cung cấp khá quan trọng, nhưng chúng tôi cần bằng chứng. Điều này có liên quan đến việc hàng trăm người vào làng Nhai Sơn, nên tôi phải thận trọng. Đây là án trong án, liên hoàn đại án.


    “Những gì tôi tận mắt nhìn thấy không phải là bằng chứng sao?” chú Tề hiểu lầm ý của tôi, cho rằng tôi nghi ngờ chú ấy, trong lòng lại không vui.


    Vũ Ba là người đau khổ nhất, đến lúc này anh  ta mới nhận ra rằng bằng hữu bên cạnh mình và cả thế giới không giống như những gì anh ta nghĩ.


    Nếu những gì chú Tề nói là sự thật, thì lời nguyền không thể trở lại làng Nhai Sơn đã được thực hiện bởi Trí Quân. Trí Quân không hề trút bỏ được mối hận trong lòng, anh ta đang dùng một phương pháp đặc biệt để trả thù làng Nhai Sơn.


    “Vậy thì chú có biết Trí Quân và những người khác mang những thứ kia đặt ở đâu không?” vấn đề này rất quan trọng, nếu tôi có thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào có thể xác nhận suy đoán của tôi thì đây sẽ là một thành tựu lớn.


    “Tôi vẫn chưa tìm ra.” Bác Tề có chút xấu hổ nói: “Bọn họ giấu khá kỹ. Chú Tề kiểm tra nhiều nơi cũng không tìm được. Nhưng ta nghĩ ra một nơi, có lẽ là ở đó.”


    “Ở đâu? “Tôi vội vàng hỏi.


    Chú Tề không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại quay đầu hỏi Vũ Ba "Lão nhị mập, cháu cũng lớn lên ở làng Nhai Sơn này. Lúc nhỏ còn thường đến bên cạnh hồ để chơi đúng không? Bởii vì nếu xuống hồ chơi sẽ bị đánh."


    "Đúng là có chuyện như vậy. ”Vũ Ba nhớ lại: “Khi còn nhỏ nghịch ngợm cháu hay chạy tới bên hồ, nơi này còn có 1 cái… ” Vũ Ba sững sờ, hẳn là nhớ tới cái gì đó.


    Chú Tề cười đắc thắng: “Xem ra đứa nhỏ này đã nhớ ra rồi.”


    Tiểu Kiều đối với chú Tề thì lễ phép, nhưng với Vũ Ba không cần phải suy nghĩ nhiều, liền xông tới véo véo Vũ Ba hỏi: “Mau nói đi, anh nhớ ra chuyện gì vậy? "


    Vũ Ba nén đau, xoa xoa cánh tay nói: "Vừa rồi lúc ở bên hồ tôi định nói ra nhưng bị ngắt lời nên liền quên mất. "


    "Giờ nói cũng không muộn, mau nói đi! ”Tôi thúc giục.


    "Lần này trở lại, tôi phát hiện làng Nhai Sơn không có chút thay đổi gì ngoại trừ hồ nước, ở bên hồ vốn có một cái hang, cửa hang chỉ có một nửa là lộ ra mặt nước, nhưng càng đi vào bên trong, không gian càng rộng lớn. Có người nói đằng sau là một ngọn núi trống, khi còn nhỏ tôi thường vào cái hang đó chơi, nhưng vừa rồi nhìn vào bên cạnh hồ, cửa hang đã biến mất. Có phải hang bị ngập rồi không? ”


    “ Đương nhiên là không! ”chú Tề gõ đầu Vũ Ba mộ cái: “Ngươi không phát hiện mực nước hồ không thay đổi sao?”


    Lần này bị gõ rất đau, Vũ Ba xoa đầu nói: “Cháu đã nhiều năm không trở về, cháu làm sao có thể nhớ được mực nước."


    "Tôi hiểu rồi, ý của chú là là có ai đó đã cố tình giấu cửa động đi? ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play