#hosophapy

#linhlinh

  Anh Ba cầm điện thoại của Lôi Chính Long rồi rời đi, hẳn là đến tìm kĩ thuật viên để truy tìm nguồn gốc của số điện thoại này.

  Lúc Lôi Chính Long lấy điện thoại ra, tôi đã xem qua, số điện thoại là một chuỗi các số không. Một số như vậy không thể truy rõ nguồn gốc hay gọi lại, chắc chắn anh Ba trở lại hẳn sẽ có một gương mặt rất khó coi.

  Đồng nghiệp đang xì xào bàn tán, vụ án lớn như vậy dù có bận việc gì cũng không thể dừng lại được. Nếu thực sự do cùng một tên sát nhân thực hiện thì thật là khủng khϊếp, nói chung sau nhiều năm như vậy cho thấy khả năng chống điều tra của hắn rất mạnh.

  "Tại sao tôi có cảm giác như bị lừa vậy? Làm sao kẻ sát nhân lại biết được số điện thoại di động của tôi?" Lôi Chính Long vào lúc này mới phản ứng.


  Điều anh ta quan tâm chỉ là chuyện nhỏ, cảnh sát khi ra ngoài xử lý vụ việc thường để lại cho nhiều người số điện thoại di động để thu thập thêm manh mối. Miễn là bạn có ý định, bạn có thể dễ dàng nhận được một số điện thoại di động. Điều quan trọng là làm thế nào kẻ sát nhân có được thông tin trong cảnh sát, đây mới là mấu chốt.

  Trong đồn cảnh sát lẽ nào có....

  Ý nghĩ này tôi sớm đã có,  là Tiểu Kiều đã dạy cho tôi phải tin tưởng vào đồng nghiệp của mình.

  Bây giờ một lần nữa lại có suy nghĩ này trong lòng tôi rất hoang mang. Tôi nên tin vào bản thân hay nên tin vào đồng nghiệp mình?

  "Này, hai người có chuyện gì vậy? Hôm nay hình như có chuyện gì đó. Có gì muốn giấu em sao?" Tiểu Kiều cảm thấy không bình thường.

  Tôi còn chưa lên tiếng, Lôi Chính Long đã vội vàng nói:" Em thật sự nghĩ nhiều rồi, chúng tôi có thể giấu em chuyện gì chứ? Tiểu Thạch của em thật thà như vậy, cái gì cũng nói em nghe còn gì?"


  "Xí, Tiểu Thạch của nhà ai chứ!" Tiểu Kiều quay đầu lại và có vẻ tức giận, nhưng tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy với một nụ cười.

  Có rất nhiều người xung quanh, chúng tôi không thể tiết lộ về phong bì đen. Lôi Chính Long hỏi:" Các trường hợp đều là do mất máu mà chết nhưng không lưu lại nhiều vết máu, sát nhân muốn máu người làm gì? Không lẽ hắn đã thực sự uống nó?"

  Điều này là không phải không có. Từ quan điểm thuần túy pháp y, có rất nhiều cách giải thích. Ví dụ thuyết ma cà rồng là phổ biến nhất, đã có một giải thích tâm lý cho bệnh dại và khát máu. Gần đây một loại virut tên hvv đã xuất hiện, có thể biến con người thành ma cà rồng.

  Nhưng đó chỉ là tin đồn, tôi chưa xem báo cáo của y học. (Nhờ dịch truyện mà tôi đã biết nhiều cái hay ho này.)


  Thậm chí còn có cả hội chứng hiến máu. Sau lần hiến máu đầu tiên, bệnh nhân không kiểm soát được tình trạng muốn hiến máu, nội tâm sinh ra cảm giác ức chế, thường cách một thời gian lại phải đi hiến máu, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu đặc biệt.

  Khi còn học đại học, tôi nghĩ những căn bệnh quái đản này rất thú vị, tôi đã đọc được rất nhiều tài liệu liên quan vào thời gian rảnh rỗi.

  "Ý cậu là kẻ sát nhân bị nhiễn virut hvv mà cậu nói sao?" Lôi Chính Long đoán.

  "Không có khả năng! Tên đầy đủ của virut hvv là "Human Vampiric Virus" nó sống nhờ một loại bọ chét." Tôi đoán được mục đích của Lôi Chính Long. Tên tiểu tử này quá xấu xa, biết Tiểu Kiều đang ở một bên nghe lén, cố ý nói cho cô ấy nghe.

  Tiểu Kiều có rất nhiều nghi vấn, đang muốn hỏi thì anh Ba tức giận đẩy cửa bước vào.
  Anh Ba trả lại điện thoại cho Lôi Chính Long và hỏi:" Mọi người nghĩ sao?" 

  Khi nhìn thấy phản ứng này, tôi biết rằng mình đã đúng. Việc kiểm tra điện thoại chắc chắn không có kết quả.

  Anh Ba lắng nghe ý kiến của từng người một.

  Xét cho cùng, phương pháp của mọi người đều giống nhau. Họ đến thăm bạn bè và gia đình của người đã khuất, điều tra các mục tiêu khả nghi, tìm kiếm các nhân chứng có thể có tại hiện trường vụ án, bắt đầu với nghi phạm và tìm kiếm điểm chung của nghi phạm....

  "Được rồi không cần nói nữa." Anh Ba không có hứng thú nghe tiếp.

  "Giao nhiệm vụ đi!" Hiện tại có sáu vụ án được phát hiện, ngoài ra còn có cả vụ gϊếŧ người trong tòa nhà ma, đội cảnh sát hình sự hiển nhiên đang thiếu nhân lực. Anh Ba lệnh cho hai người thành đội, những người còn lại điều tra vụ án tòa nhà ma.
  "Lưu Tiểu Thạch!"

  "Có!" Tôi ngạc nhiên khi thấy anh Ba gọi tên mình.

  "Đọc lại tất cả hồ sơ vụ án cũng như vật chứng vụ án, biên bản khám nghiệm tử thi, xem có tìm được manh mối mới không.

  "Rõ!" Đây là lần đầu tiên anh Ba trực tiếp sắp xếp một nhiệm vụ cho tôi.

  "Được rồi, cuộc họp kết thúc, tất cả di chuyển!"

  Lôi Chính Long ở một bên thì thầm:" Hy vọng anh Ba quên mình, hy vọng anh Ba quên mình..."

  "Lôi Chính Long đi theo tôi." Đánh tiếc cầu nguyện cũng vô ích, anh ta vẫn gọi hắn đi.

  "Tội nghiệp!" Tiểu Kiều vui mừng nói:" Tên này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo!"

  Tôi có chút không yên tâm, nếu anh Ba phát hiện chúng tôi nói dối anh ấy, sau này thực sự rất phiền phức.

  Tiểu Kiều lơ đãng nhìn tôi, nghĩ rằng tôi vẫn đang lo lắng về vụ án. Cô ấy vỗ vai tôi và nói:" Đừng lo, tôi khá có kinh nghiệm trong việc xử lý các hồ sơ cũng như tài liệu lưu trữ. Tôi sẽ giúp anh và chúng ta làm việc chăm chỉ để giải quyết trường hợp này."
  "Cảm ơn em!" tôi không muốn làm ảnh hưởng tâm trạng của Tiểu Kiều

. Sau vụ bắt cóc lần trước, chúng tôi đều đồng ý rằng Tiểu Kiều nên ở lại đồn cảnh sát để xử lý các tài liệu.

  "Anh đang nói cái gì vậy, đâu cần phải khách sáo với em như vậy!"

 

  Các đồng nghiệp đều bước ra khỏi phòng họp, tôi và Tiểu Kiều đi ra sau cùng, cô ấy tiễn tôi lên cầu thang.

  Trở lại phòng pháp y số 2, trong khung cảnh yên tĩnh dường như tuyệt đối, tôi bắt đầu suy nghĩ về toàn bộ vụ án.

  Tất cả các manh mối hiện lên trong đầu, tôi chợt nghĩ đến cơn ác mộng mà mình đã gặp phải.

  Mỗi lần gặp ác mộng chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó, trước đây tôi cũng đã từng nghi rằng ác mộng có liên quan đến vụ án, đó là gợi ý trong tiềm thức, nhưng tôi chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến việc kết nối chúng lại.
  Tôi cẩn thận nhớ lại cơn ác mộng, một số tình tiết đã bị mờ đi, nhưng khách sạn nơi ác mộng bắt đầu được tôi nhớ rất rõ. (Mình dịch thấy đoạn này mơ ở dưới nước, nhưng mà nó ghi sao mình dịch vậy nên mọi người đừng để ý nhé)

  Chính xác! Khách sạn!

  Thu Nguyên thuộc đoàn múa ba lê thành phố của tỉnh, chỉ có hai khả năng khi ở thành phố của chúng tôi, hoặc là ở nhà một người bạn hoặc là ở khách sạn. Khách sạn có thể là manh mối quan trọng.

  Tôi viết manh mối này vào trong sổ tay, Lôi Chính Long chán nản đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy anh ta như vậy, chắc đã phải hứng chịu cuồng phong bão táp của anh Ba.

  "Anh Ba đã nói gì?" Tôi lo ngại về điều này.

  "Anh Ba đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi,nhưng tôi nghiến răng nghiến lợi không nói câu gì. Cậu an ủi tôi đi, chút nữa tôi đã không thể gồng gánh được rồi!"

  "Tôi sẽ cho anh một gợi ý để giải quyết như một sự an ủi. Anh đi điều tra các khách sạn nói không chừng sẽ có phát hiện." Tôi kể lại suy đoán của mình, nói rằng tôi đã nghĩ ra nó mà không phải nhìn thấy nó trong cơn ác mộng.

  "Tiểu tử! Ngươi thật có tố chất của thám tử. Tôi đi điều tra , nếu có phát hiện sẽ mời cậu đi ăn cơm. Lần này chúng ta sẽ làm một bữa lớn." Lôi Chính Long quên mất anh ta vừa bị anh Ba giáo huấn.

  Tiễn Lôi Chính Long đi, vừa trở lại ngồi xuống, Tiểu Kiều chạy tới, cầm một đống lớn tư liệu:"Đây là tất cả tài liệu liên quan đến vụ án. Em đã sắp xếp cho anh."

  "Nhiều như vậy sao?" tôi cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy đống tài liệu này. Để đọc từng trang một phải mất hơn nửa ngày, không thể đọc qua loa nếu không có thể sẽ bỏ sót những manh mối quan trọng.
  " Đây chỉ là một phần. Có hai trường hợp không xảy ra trong phạm vi quyền hạn của chúng ta nên không có thông tin. Em đã liên hệ với đồng nghiệp khác, nó sẽ được gửi đến trong một thời gian nữa."

  Tuổi trẻ tiền đồ vô hạn, nhưng cuối cùng cũng chỉ lưu lại trên một đống giấy như vậy. Đó cũng là một kiểu buồn.

  "Đừng lo lắng, một lát nữa em sẽ giúp anh. Anh Ba trực tiếp đề nghị anh tham gia vào vụ án lần này, anh không được  để anh Ba thất vọng. Hãy để anh Ba thấy được năng lực của chúng ta."

  Tiểu Kiều tràn đầy tự tin. Tôi đánh giá rất cao về điều này của cô ấy, dù ra sao nhưng cô ấy vẫn lạc quan và tích cực.

  "Ừm, tôi sẽ xem xét kĩ hơn." Tôi không thể phụ lòng tốt của Tiểu Kiều

  "Em có việc phải đi trước. Xong việc em sẽ tới tìm anh." Tiểu Kiều chạy ra cửa rồi nói ngược lại:" Nhớ uống nước đó!"

  "Nhớ rồi!" chỉ có bốn chữ thôi nhưng trong lòng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.

  Nghe tiếng bước chân của Tiểu Kiều đi xa, phòng pháp y số 2 lại yên tĩnh trở lại. Tôi hít một hơi thật sâu, lấy tập tài liệu trên cùng và bắt đầu xem xét.

  Khi mở nó ra, tôi thấy một chồng ảnh dày đặc. Đây là trường hợp đầu tiên. Tang Tiểu Nam, một nữ họa sĩ trẻ xuất sắc. Trong ảnh chỉ có một lượng máu nhỏ, cơ thể bị bóp méo thành một tư thế kì lạ, do bị ngã nên dẫn đến gãy xương, xương đâm thủng da thịt, lộ ra bên ngoài, khá là bi thương, tim tôi như thắt lại khi nhìn thấy nó. Điều khiến tôi chú ý là cái xác có màu trắng xám, đây là biểu hiện của mất máu nhiều.

  Từ những bức ảnh, nữ họa sĩ quả thực rất đẹp.

  Tôi nghĩ đến thi thể trong tủ xác, có phải kẻ sát nhân đã nhắm vào mục tiêu cụ thể là những cô gái xinh đẹp không?
  Đặt tấm ảnh xuống, tôi trực tiếp tìm được biên bản khám nghiệm tử thi, trên cổ tử thi không có vết sẹo rõ ràng. Trên cổ tay có điểm chảy máu, có một dấu vết mờ nhạt, không rõ lắm, nhưng giống như dấu răng.

  Tôi đã tìm thấy một số bản báo cáo khám nghiệm tử thi khác, và có một phát hiện rất bất ngờ. Tôi đã tìm thấy một chữ ký quen thuộc trên một bản báo cáo khám nghiệm tử thi- Đỗ Phàm.

 

  Rõ ràng cô ấy có liên quan!!

  

 

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play