Tác giả: Nguyệt Hạ Tang
Editor: Tử Mộc
" Cầm cây kéo, mỗi ngày nhìn nó, vuốt nó, tỉ mỉ quan sát hình dạng nó, lưỡi đao của nó, chỗ thiếu hụt trên người nó... "
" Kế tiếp còn có thể tưởng tượng một ít hoa văn theo sở thích của mình, tưởng tượng thấy hình dạng kéo trong lý tưởng mình."
" Đợi đến một ngày, cảm thấy trước mắt xuất hiện ảo giác, hoa văn trong tưởng tượng này đã rơi ở trên kéo trong tay, thời điểm kéo trong tay phảng phất đã biến thành hình dạng trong tưởng tượng của chính mình, lúc này cũng sắp muốn thành công."
" Đây là yếu tố quan trọng hàng đầu, ghi nhớ kỹ, ở trên cửa ải này, khí phải cùng Người sử dụng luôn luôn cùng một chỗ, ngủ cũng muốn cùng một chỗ, bởi cây kéo là một loại vật thao tác cầm trong tay, kiến nghị khí và Người sử dụng trong khoảng thời gian này tốt nhất thường nắm tay, ngủ cũng cần tay trong tay ngủ."
" Trò càng thích ứng đường cong tay cậu ta, xúc cảm, tương lai độ phù hợp của các trò lại càng cao."
Trong đầu tràn đầy đều là lời căn dặn của vị giáo sư tóc bạc, Cung Tứ nghĩ nếu như không phải cực kỳ rõ ràng người này là một giáo viên nghiêm chỉnh, cậu nhất định sẽ nghĩ đối phương đang giới thiệu thân cận, cái loại muốn tác hợp mình và mình và Khê Lưu ấy!
" Cùng thân thể khác tiếp xúc là không thể, hai người cùng ôm nhau... Chớ hòng mơ tưởng!" Cung Tứ kiên quyết cự tuyệt Khê Lưu mở ra ôm ấp, cuối cùng đưa ngón tay ra móc một ngón tay khác của hắn :"Tối đa chỉ nắm tay."
"Ngủ! Ngủ!" Liều mạng lắc đầu sang hai bên, Cung Tứ buồn bực nói với Khê Lưu.
Khê Lưu tắt đèn đi.
Trong bóng tối, bàn tay Khê Lưu chậm rãi hướng về phía trước, bàn tay bao trùm trên nắm đấm của Cung Tứ, chậm rãi bọc lại toàn bộ tay cậu.
Trong nháy mắt Cung Tứ cứng đờ, thế nhưng không có cự tuyệt.
Hai người liền vẫn duy trì tư thế tay trong tay, một người cứng ngắc toàn thân, một người vẻ mặt mỉm cười, ngủ thiếp đi.
Tiết khóa đi qua một tuần lễ, Khê Lưu thuận lợi tiến nhập một người tiến vào mẫu giáo bé, mà Cung Tứ thì vẫn đang cùng một đám nhóc còn bú sữa ở cùng một chỗ, may mà ở bên cạnh còn có Ni Lộc.
Làm hai học sinh duy nhất trên mười tuổi, lão giáo sư cũng rất gấp, mỗi ngày đều cùng bọn họ tán gẫu, quan tâm tình huống gần nhất của bọn họ, rồi lại cho một vài ý kiến.
Quả thực Cung Tứ cùng ngày liền mua một cây kéo, thế nhưng ban đầu cậu không có nghe lời mà ngủ cùng Khê Lưu, cùng một chỗ, còn muốn tay trong tay ... Nhìn cậu mãi chưa có tiến triển, lão nhân gia mỗi ngày đều quan tâm, mỗi ngày đều nhắc tới a ~ Không có cách nào khác, Cung Tứ đành dời đến trong phòng Khê Lưu, miễn cưỡng cùng tay trong tay ngủ chung.
Thỉnh thoảng cậu tỉnh lại lúc sáng sớm, Khê Lưu còn chưa thức giấc, Cung Tứ còn có thể len lén quan sát một chút nắm tay của Khê Lưu.
Đó là một bàn tay tinh tế, ngón tay thon dài, vừa nhìn liền biết không phải phụ nữ, bởi vì các đốt ngón tay thập phần linh hoạt, độ dày bàn tay vừa phải. Khi nhìn dưới ánh sáng, mép bàn tay thậm chí bụng ngón tay thoạt nhìn đều hơi thấu quang, thập phần đẹp.
Nhìn bản thân, Cung Tứ không thể không thừa nhận: so với chính mình, Khê Lưu đẹp hơn rất nhiều.
Nắm tay Khê Lưu, Cung Tứ ngủ được mơ mơ màng màng.
Sau đó cậu lại làm giấc mộng kia.
Trong bóng tối, cậu bị giam ở một trong phòng của hắc sắc, trong phòng không có có bất kỳ nguồn sáng.
Thỉnh thoảng cậu sẽ nghe được thanh âm của nước.
rì rào.... rì rào....
Đó là thanh âm của dòng nước.
Trong bóng đêm cậu tìm đường ra ngoài.
Sau đó, như vô số lần trước đây, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng.
Trong bóng tối, phá vỡ tạo ra một lối ra.
Không được qua a ~ mỗi lần không nên đều đi qua, thử nhìn một chút chỗ hiện tại thế nào?
Trong mộng, Cung Tứ tự nhủ.
Nhưng mà mặc kệ ra sao.
Mặc cho cậu tự mình thầm nhủ thế nào đều không có tác dụng, hắn vẫn như mọi khi trải qua vô số lần như vậy, hướng lối ra đi...
Sau đó, cậu lần nữa thấy được cái tay kia, sau đó, cây kéo...
So với kéo cắt hoa lớn một chút, kéo màu bạc, vị trí tay cầm cột hồng tuyến, một chút hồng tuyến còn sót lại buông rũ vài cm xuống phía dưới...
Sau đó, hắn thấy được cái tay nắm kéo kia, trắng nõn, thon dài... Khê Lưu.
Một cỗ nhiệt hỏa bỗng nhiễn cuốn trọn Cung Tứ, cậu cảm thấy có một ngọn lửa lớn chui vào lòng bàn tay mình, xuyên qua ba trăm sáu năm điểm trên thân thể, rồi lại từ huyệt vị phun ra!
A...
Cậu bốc cháy.
Cung Tứ mơ hồ nghĩ, cậu cảm giác mình biến thành một cây đuốc.
***
Một lực hút cường đại từ điểm giao nhau giữa tay mình và Cung Tứ truyền đến, cảm giác năng lượng trong cơ thể mình điên cuồng mà hướng trong cơ thể Cung Tứ dũng mãnh tiến vào! Lực hút thực kinh người, tuy là Khê Lưu cũng kinh ngạc mở to mắt, nhưng rất nhanh hắn ý thức được đó là cái gì, buông lỏng thân thể, chỉ như bình thường nhẹ nhàng nắm tay Cung Tứ.
Sau đó trạng thái như vậy duy trì rất lâu, khi lực hút dần dần yếu xuống, Khê Lưu cảm giác lòng bàn tay mình bỗng nhiên thay đổi.
Cúi đầu, hắn thấy Cung Tứ trong tay mình không thấy.
Nơi đó sinh ra một cây kéo.
Một cây kéo màu đen.
***
" Trong lịch sử bổn gia chưa từng có xuất hiện qua kéo như vậy." Bưng một quyển sách, A Phong nhỏ giọng nói.
" Trên Kéo phổ cũng không có xuất hiện qua kéo như vậy." Bưng một quyển sách mặt khác, nữ quản gia A Anh nói ngay sau đó.
" Thoạt nhìn cũng không giống như kéo nhà bếp." Quản gia Tiểu Tước bĩu môi, nàng phụ trách nhà bếp, với dụng cụ cắt gọt nhà bếp có thâm niên nghiên cứu.
" So với kéo thoạt nhìn còn muốn cùn." Tổ Mã Cổ sờ sờ cằm.
" Nhất định là kéo phổ thông đi." Cuối cùng, Trương Luân nói: "Sẽ không phải là Cung Tứ lão gia xuất môn lâm thời tiện tay lấy cây kéo đặt vào trong tay Khê Lưu lão gia chứ?"
Tay trái ôm A Cát, Tạ Khai dùng tay phải đem bọn họ gạt ra: "Ở đây chúng ta căn bản không có kéo như vậy, Cung Tứ lão gia trước ngắm kéo cũng không phải cái này."
" Huống chi, có thể đem lão gia thành như vậy, trừ việc hóa khí ra, còn có thể là cái gì?"
Nói, Tạ Khai đưa tay phải chạm một chút đến trên người Khê Lưu.
" A... Cảm giác thân thể bị đào sạch..." Trên giường, Khê Lưu yếu ớt nói.
Hắn nghĩ cầm lấy Cung Tứ nhìn một cái, nhưng mà cả cơ thể không có sức, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được.
" Cung Tứ lão gia đem ngài hút khô rồi." A Phong bình luận.
Để sách xuống, hắn tranh thủ thời gian cùng A Anh đem lão gia nhà mình đỡ dậy, phía sau thả một đệm dựa lớn, toàn bộ quá trình động tác mềm nhẹ lại nhanh chóng, không chút nào chạm vào kéo trên tay phải Khê Lưu.
Đến khi Khê Lưu rốt cục có điểm khí lực đem cây kéo đặt trên chăn trước người, thì tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt vui mừng nhìn chăm chú vào cây kéo hắc sắc nhỏ nơi đó.
" Cung Tứ lão gia có thể hút thế này a!" A Phong vẻ mặt cảm khái.
" May mà là lão gia chúng ta, Người sử dụng khác sợ rằng sẽ bị hút khô?" Đây là Tiểu Tước.
" Thế nhưng đây cũng quá dằn vặt, lão gia đều bị lăn qua lăn lại đến không ngồi nổi." Tổ Mã Cổ có điểm đau lòng lão gia nhà mình.
" Có thể lăn qua lăn lại mới tốt, lão gia chúng ta chính là sợ không thể lăn qua lăn lại." Trương Luân thở một hơi ra.
" Thân thể nhỏ như vậy... Cư nhiên có thể ăn a ~!" Cuối cùng A Anh cảm khái nói.
"Có thể ăn mới tốt, lão gia cần khí như vậy." Đem một chén trà nóng đặt ở trên tiểu kỷ bên người Khê Lưu, lui về phía sau một bước, nhìn Khê Lưu và Cung Tứ trên giường, nỗi lòng vẫn đặt nặng của hắn rốt cuộc được thả lỏng.
Tuy rằng định khế là lựa chọn của chính bản thân lão gia, cá tính lão gia không cho người khác phản đối cũng không cho cự tuyệt, nhưng mà làm một người quản gia chăm sóc lão gia đến bây giờ, Tạ Khai trong lòng thủy chung sâu sắc lo lắng với sự lựa chọn đó.
Dù cho biết hai người độ tương thích vượt quá 99% cũng không cách nào thoải mái.
Dù sao loại tương thích này quá ít gặp, mọi người chỉ biết là nó tốt, lại ít có người biết nó tốt chỗ nào.
Thế nhưng hôm nay ——
Hắn đột nhiên không hề lo lắng.
Với thiếu gia, không, lão gia mà nói, cái gì mới là trọng yếu nhất, tốt nhất đây?
Tiền tài? Quyền thế? Lực công kích?
Hết thảy điều không phải.
Lão gia cần nhất là khỏe mạnh, có thể khỏe mạnh sống sót, đây là lão gia hiện nay cần nhất.
Mà để có được điều này cần có một Khí có thể dung nạp được hết thảy năng lượng của lão gia.
Trước thấy Cung Tứ là khí cấp H, trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, chính là một gã khí cấp H, muốn thế nào mới có thể tiếp nhận toàn bộ lão gia, để lão gia lần nữa khôi phục lần nữa khôi phục khỏe mạnh.
Nhưng mà lão gia vừa lòng cậu ta, chủ động lựa chọn cậu ta.
Đại khái là thời gian quá lâu đi, lão gia cũng mệt mỏi, muốn tìm một người hợp ý người của vượt qua nhân sinh, dù cho thời gian rất ngắn cũng không quan hệ...
Lão gia... Nghĩ như vậy đi?
Tạ Khai nghĩ đến đây liền đau lòng đến khó có thể chịu được.
Nhưng mà cho tới hôm nay, cho tới bây giờ, hắn chợt phát hiện:99% tỷ số tương thích không phải là nói không, Cung Tứ làm sao không phải là khí thích hợp với lão gia nhất?
Dù cho chỉ có cấp H, nhưng mà từ trên người lão gia hắn hấp thu năng lượng so với rất nhiều khí cấp A cùng hấp thu còn nhiều hơn!
Trời biết năng lượng lão gia thế nhưng có tính ăn mòn a! Vì vậy Khí dù chỉ chứa, chứ đừng nói hấp thu đều thống khổ! Sở dĩ tìm khí thủy hệ, chính là bởi vì thủy hệ trời sinh có năng lực tự chữa thương, vừa lưu động, trong các hệ sở hữu, coi như là có thể có thể miễn cưỡng dung nạp khí lão gia.
Nhưng mà Cung Tứ lại không hề khó khăn mà nuốt hết.
Hút phi thường khoái trá, nuốt phi thường thoải mái, thẳng đem lão gia hút đến trình độ vô pháp nhúc nhích.
Không hổ là khí trong truyền thuyết a... Nhìn cây kéo nhỏ hắc sắc, Tạ Khai nghĩ.
Hơn nữa tỷ số tương thích vượt 99% quả nhiên cũng là trong truyền thuyết gần như là tỷ số tương thích cao nhất.
Cái gì gọi là "tương thích"? Hai người cùng một chỗ thích hợp nhất, liền kêu "tương thích".
Một người năng lượng lớn đến gần như ăn mòn bản thân, một người đặc biệt có thể ăn, đây không phải là trời sinh tuyệt phối thì là cái gì?
Tạ Khai thoáng cái thông hiểu.
" Nghe nói trong truyền thuyết có loại khí đặc biệt có thể ăn, nhưng mà sản lượng đặc biệt thấp, người khác ăn một cân cây cỏ sinh một cân sữa, thậm chí ăn một cân sinh hai cân sữa, hắn vừa vặn ăn 100 cân cây cỏ khả năng liền sinh nửa cân sữa, tỷ số chuyển hóa quá thấp, khí loại này cũng bị chia làm khí phi thường cấp thấp ~" Nhìn kéo Cung Tứ trên giường, Tiểu Tước tràn ngập kính nể nói.
" Đại khái Cung Tứ lão gia nhà chúng ta chính là loại khí này đi?" A Phong nói.
" Ừ, Cung Tứ lão gia là loại khí này, thật sự là quá tốt ~ "Nhìn Cung Tứ, nhóm quản gia triệt để đều yên tâm.
Năng lượng Khê Lưu lão gia quá nhiều không phụ tải được sắp đem chính mình ép hỏng?
Có Cung Tứ lão gia nha~ Cậu có thể ăn a~
Chỉ để lại một ly trà, các quản gia săn sóc đóng kín cửa, lưu lại không gian để hai vị lão gia nghỉ ngơi thật tốt, tự mình tiếp tục đi bên ngoài làm việc.
Thế nhưng lần này làm việc bên ngoài, tất cả quản gia đều biểu hiện "tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ " khác rất nhiều so với bình thường, một điểm này, thuộc hạ bọn họ lập tức cảm nhận được.
Nhìn các quản gia sắc mặt đầy vui mừng, ngay cả quản gia Tạ Khai nghiêm túc nhất cũng cười theo, người hầu trong nhà tuy rằng không rõ vì sao, thế nhưng cũng đều cao hứng lên theo.
________________________________________
" Cung Tứ lão gia có thể hút thế này a!" A Phong vẻ mặt cảm khái.
" May mà là lão gia chúng ta, Người sử dụng khác sợ rằng sẽ bị hút khô?" Đây là Tiểu Tước.
" Thế nhưng đây cũng quá dằn vặt, lão gia đều bị lăn qua lăn lại đến không ngồi nổi." Tổ Mã Cổ có điểm đau lòng lão gia nhà mình.
" Có thể lăn qua lăn lại mới tốt, lão gia chúng ta chính là sợ không thể lăn qua lăn lại." Trương Luân thở một hơi ra.
" Thân thể nhỏ như vậy... Cư nhiên có thể ăn a ~!" Cuối cùng A Anh cảm khái nói.
Tạ Khai: Ta hoài nghi các ngươi đang nói điều đen tối, ta có chứng cứ.
——————————————————
Tử Mộc: có ai cảm giác đọc cứ như đây là đêm đầu của 2 đứa nhỏ không, Khê Lưu bị vắt kiệt kiệt đến hư nhược không 🤣🤣🤣🤣