Đó là một chiếc tất nhỏ màu trắng, Cung Tứ cảm giác dùng một loại chất liệu trắng mịn, mềm mại, hoàn toàn ôm vừa chân, đường may tinh tế, thoạt nhìn giống như may thủ công.
Thế nhưng ——
Đây là một chiếc tất cỡ 25, còn là một cái, trọng điểm là thoạt nhìn giống như đã dùng qua, tuy rằng rất sạch sẽ, thế nhưng, thế nhưng ——
Cung Tứ mặt không thay đổi chờ người đối diện giải thích.
" Đây là cấp Cung Tứ Cát tiên sinh, là vật phẩm thiếp thân lão gia nhà chúng tôi, nghi thức định khế của lão gia và Cung Tứ Cát thiếu gia cử hành sau mười ngày nữa, vì để cho xác xuất thành công nghi thức càng cao, chuyên gia kiến nghị tốt nhất chọn dùng phương thức tiến hành theo chất lượng là để Khí thích ứng dần năng lượng của Người sử dụng, mà bây giờ lão gia vẫn hôn mê, Tứ Cát thiếu gia tuổi lại quá nhỏ, liền cần chọn dùng phương pháp ôn hòa hơn." Người giúp việc tao nhã lễ phép đáp.
Nhưng mà nho nhã lễ độ hơn nữa cũng không có thể cải biến đó thực là một phương pháp dị thường!
"Phương pháp ôn hòa hơn là mỗi ngày để A Cát mang theo một chiếc tất thối?!" Vẻ mặt Cung Tứ bất khả tư nghị: Trời biết,khi bọn họ đưa tất tới và nói "Thỉnh Tứ Cát tiên sinh mỗi ngày đeo vật ấy ", cậu còn tưởng rằng trên mâm để ngọc bội thơm mát gì đó, cầm lên vừa nhìn —— một chiếc tất thối?!
"Bít tất Lão gia tuyệt không thối." Vị phục vụ đầu tiên là ôn hòa phản bác một chút, sau đó tiếp tục nói: "Hơn nữa cũng không phải để Tứ Cát tiên sinh mỗi ngày mang theo bít tất ngửi, chỉ cần cậu ấy mang bít tất trên người là tốt rồi, đây là một vật của lão gia chưa giặt qua, có tin tức năng lượng lão gia, Tứ Cát tiên sinh chỉ cần đeo nó tự nhiên sẽ cảm thụ được tin tức năng lượng lão gia, sau đó mới từ từ thích ứng ...."
"Đã nói là vật chưa giặt, còn nói không phải tất thôi..." Cung Tứ vẫn mang vẻ mặt khiếp sợ.
Nhưng mà ——
" Đây là vì tốt cho Tứ Cát tiên sinh, từ từ quen thuộc năng lượng Người sử dụng với khí mà nói là phương pháp thành lập kết nối nhu hòa nhất." Người nọ nói như vậy.
Chỉ cần nghe nói là để A Cát tốt, Cung Tứ liền không có cách nào tiếp tục phản đối.
Hắn chỉ có thể cầm lấy cái vớ, nhìn đối phương hướng mình thi lễ một cái sau đó xin cáo lui.
Vào đêm hôm đó, cái vớ liền ở dưới gối của Cung Tứ.
Không sai, dưới gối của cậu.
Cung Tứ cuối cùng vẫn đón nhận đề nghị của đối phương . Cậu cấp A Cát tìm cách mang theo, ban ngày liền đem bít tất gấp gọn cất trong áo yếm, nhưng buổi tối lại không được: A Cát quen không mặc quần áo đi ngủ, chỉ mặc một cái khố nhỏ, cũng không thể đem bít tất nhét trong khố đấy chứ?
Không có biện pháp, Cung Tứ liền đem bít tất đặt ở phía dưới gối đầu của mình, nguyên nhân không gì khác → A Cát hoàn toàn ngủ không gối đầu, mỗi ngày buổi tối, cá nhỏ mập mụp trơn bóng ngủ ở bên người anh trai, ngủ đến không thành thật, gối nhỏ lập tức bị đá bay, sau đó ngọt ngào nằm ở trên gối đầu của anh mình, còn tích nước bọt ở trên đó!
Dưới loại tình huống này, Cung Tứ chỉ có thể đem bít tất thả dưới gối của mình. Nghĩ đến đây là bít tất thiếp thân lão đầu tử kia, còn là đi qua...
Cung Tứ liền cả người không dễ chịu!
Rõ ràng vớ chân không hôi một chút nào, hơn nữa cậu cũng không có cái gọi là khiết phích!
Dù sao, từ ngày cái vớ này đặt dưới gối, Cung Tứ liền không có một giấc ngủ ngon, hoặc là ngủ không được, hoặc là đang ngủ thì gặp ác mộng, ngược lại thì A Cát không tim không có phổi, mỗi ngày đều ngủ ngon lành phun bong bóng, thỉnh thoảng không cẩn thận phát hiện bít tất dưới gối đầu, thằng bé còn còn muốn cầm lấy chơi ——
Cung Tứ chắc chắn không để cho nó cầm.
khi những người đó trở lại hỏi tình hình A Cát, Cung Tứ liền nói thật, đối phương nói đây là hiện tượng tốt, chứng minh A Cát đối với bọn họ năng lượng tin tức ông chủ đối với bọn họ tiếp thu tốt đẹp, có thể tiến hành bước kế tiếp.
Bước tiếp theo? Không đợi Cung Tứ kịp suy nghĩ câu hỏi, đối phương đã bưng tới khay thứ hai, trong cái mâm chứa giống như --- một chiếc áo ngủ.
Cung Tứ: =-=
Tuy rằng tinh mỹ, tuy rằng chất liệu tốt, phía trên thậm chí còn có thêu hoa thủ công, nhưng mà áo choàng này vừa nhìn đã thấy giống như từ đời ông nội, lần thứ hai nghĩ đến đối tượng em trai định khế là một ông già, Cung Tứ lại là một hồi rầu rĩ.
Cậu cũng không biết mình là làm sao, rõ ràng ngay từ đầu nghĩ đến đây là đối tượng lý tưởng, nhưng khi một đối tượng như thế này đưa tới trước mắt, Cung Tứ lại cảm thấy tuổi trẻ có thể tốt hơn, cùng A Cát bằng tuổi, hai người có thể cùng nhau lớn ...
Cứ như vậy, đồ vật đối phương từng cái từng cái đưa tới, trong phòng chất đầy vật phẩm thiếp thân đối phương, Cung Tứ cảm giác mình đã có thể chắp vá ra đối phương đại khái là người thế nào.
Đại khái chính là một lão nhân lịch sự, cẩn thận, đơn giản, nhàn chán và nghiêm túc... đúng không nhỉ?
Nhìn trong phòng từng món một, cậu thấy phi thường không thực dụng, càng giống như "thiếp thân vật phẩm" các loại tác phẩm nghệ thuật truyền thống, nói chung, cái gọi là "Định khế" ngày càng gần.
Ngày mai chính là thời gian A Cát và người kia định khế.
Không biết ngày mai rốt cuộc sẽ phát sinh điều gì, Cung Tứ rất khẩn trương, Thế nhưng cậu tận lực không đem loại tâm trạng này lộ ra, bởi vì .. điều này sẽ càng làm hai đứa em càng thêm khẩn trương hơn.
Từ trong ôn tuyền đi ra, Cung Tứ lại đi tới bồn nước lạnh bên cạnh ngâm một lát, sau đó mới rời khỏi phòng tắm.
Trở lại căn phòng của mình và A Cát, ban đầu cậu nghĩ muốn ngủ, nhưng mà ngoài dự đoán, điện thoại di động trên tay cậu bống nhiên vang lên.
Bởi vì lâu lắm không có sử dụng điện thoại di động, Cung Tứ sửng sốt nửa ngày cũng không nghĩ tới ca khúc là từ đâu vang tới, cuối cùng vẫn là A Cát không biết từ nơi nào móc ra điện thoại di động đang vang lên, một bên bò một bên đưa điện thoại di động đẩy tới cho cậu, Cung Tứ lúc này mới cầm lên điện thoại di động.
Cậu cho rằng sẽ là điện thoại cha mẹ, hoặc là điện thoại giáo viên trong trường, thời điểm thấy trên màn hình điện thoại lóe ra tên "Khê Lưu", cậu sửng sốt một chút, sau đó vội vã nhận điện thoại.
"Nè ~ lớp phó, cậu có khỏe không?" Một đầu khác Điện thoại di động truyền đến giọng nam du dương, nghe còn rất có sức sống, thế nhưng Cung Tứ nghe được thanh âm của hắn so với mọi khi khàn khàn.
Là thanh âm của Khê Lưu.
Cung Tứ rất lâu không nói gì.
"Sao lại không nói gì? Tớ nghĩ rằng cậu sẽ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi." Cậu nghe được Khê Lưu cười nói ở bên kia.
Cung Tứ có thể tưởng tượng hình dạng Khê Lưu giờ này khắc này, cậu ta chắc là đang tựa vào nơi nào, cầm trong tay quyển sách hoặc chén đồ uống, sau đó vừa cười vừa nói chuyện với mình.
Ở trong tưởng tượng Cung Tứ, Khê Lưu vẫn là mặc đồng phục học sinh, dù sao bọn họ thường gặp được đối phương nhiều nhất chính là dáng dấp mặc đồng phục.
"Không có gì muốn hỏi." Cung Tứ cuối cùng mở miệng, ngồi ở bên cửa sổ, cậu nhìn những ngọn đèn lấm tấm bên dưới, sau đó nói với người bên kia :" Biết cậu sống, tớ an tâm."
"... "Khê Lưu ở một đầu khác của điện thoại rất lâu không nói gì.
Rất lâu sau đó, cậu mới nghe được Khê Lưu mở miệng lần nữa: "Tớ cũng cho là mình lần này sẽ chết... "
Ngữ khí của hắn vẫn có tiếu ý.
Phải là thế nào ... mới có thể thả lỏng đàm luận cái chết của mình như vậy?
Cung Tứ nhíu mày: "Chết tử tế không bằng sống tạm, chỉ cần còn sống liền luôn luôn phát sinh chuyện tốt, cậu vừa phải thôi."
" Thân thể cậu bây giờ thế nào? Có thể xuống giường sao? Có thể bước đi không? Xuất viện chưa? Này —— cậu sẽ không phải phẫu thuật chứ?" Cừ thật! Vừa vẫn rất bình thản, Cung Tứ một khi bắt đầu hỏi, chính là một chuỗi vấn đề!
Một đầu khác điện thoại liền truyền đến tiếng cười của Khê Lưu: "Nhiều vấn đề như vậy,cậu muốn tớ trả lời cái gì nào?"
"Không tồi vẫn khá tốt, thân thể yếu mà thôi, yếu từ trong bụng mẹ rồi, không cần mổ, tớ hiện tại đã xuống được giường, cũng có thể đi lại ..."
" Vậy là tốt rồi." Cung Tứ liền nói.
Hai người trầm mặc rất lâu, cuối cùng, hai người gần như đồng thời mở miệng:
" tớ nói cậu —— "
"Trấn Lãnh Thủy hiện tại thế nào —— "
Dừng lại một chút.
"Cậu nói trước đi."
"Cậu nói trước —— "
Hai người lần thứ hai đồng thời lên tiếng.
Hai người liền nở nụ cười, cuối cùng vẫn là Cung Tứ mở miệng trả lời vấn đề Khê Lưu trước:
"Trên Trấn Lãnh Thủy hiện tại thực sự rất lạnh."
"Hoa tuyết lớn như nắm tay, không phải nắm tay nho nhỏ của nữ sinh, mà là giống như nắm tay nam nhân chúng ta."
"Mỗi ngày hầu như tuyết đều rơi, xe buýt cũng dừng."
"Được rồi, năm nay tớ mới biết được tài xế xe buýt cũng chạy xe san tuyết, hàng năm trên trấn chạy xe san tuyết chính là ông ấy!"
"Ông ấy rất tốt, khi mọi người ở trấn trên không có phương tiện quay về, ông ấy lại có thể dùng xe san tuyết chở họ về."
"Giờ là tới thời điểm ăn cá trên Trấn Lãnh Thủy ngon nhất, lúc này lạnh nhất, cá cũng mập nhất, tỉ lệ mỡ trên thân cá cao, cắn một cái là thấy mỡ cá rồi!"
"Hoa quả đông lạnh cũng ăn đặc biệt ngon, so với kem bảy màu không kém chút nào.."
Một câu nói tổng kết một cảnh tượng, Cung Tứ nói rất nhiều tình cảnh sinh hoạt trên trấn.
Cung Tứ nói y như thật, thật như ngay lúc này cậu vẫn đang sinh hoạt tại trấn nhỏ hàn lãnh xinh đẹp.
"Suối nước Trấn trên lại không có hoàn toàn kết băng, nước trong hồ và thủy hang cũng vậy, mặc dù là người trên trấn, nhưng tớ vẫn cảm thấy rất kỳ lạ."
Cậu không nói dối, cậu nói theo trí nhớ, Trấn Lãnh Thủy trong trí nhớ của cậu.
Như vậy linh động, tươi mới.
Bởi vì cậu nhiệt tâm sinh hoạt ở nơi này, trấn nhỏ mới ở trong trí nhớ cậu sống động như vậy.
Cũng chính là đến lúc này, Cung Tứ mới phát hiện mình muốn trở về như vậy, muốn tiếp tục ở lại trấn nhỏ sinh hoạt.
Thế nhưng, đó là việc không có khả năng.
Nếu như ngày mai A Cát thành công định khế thành công với người kia, trước khi A Cát trưởng thành, cậu nhất định sẽ tìm cách lưu lại chỗ này, đầu tiên là yêu cầu đối phương đồng ý bản thân tiếp tục làm người giám hộ A Cát liền ở cùng nhau, nếu như không được, cậu liền lưu lại nơi này, nghĩ biện pháp sinh hoạt tại địa phương A Cát sinh hoạt.
Nếu như ngày mai định khế không thành công...
Cung Tứ không tiếp tục suy nghĩ tiếp nữa.
Cậu chỉ biết là, vô luận giả thiết nào, cậu cũng chưa thể trở lại trấn nhỏ.
Cậu có chút thất thần ——
"... Thật tốt." Mãi đến khi truyền đến tiếng thở dài của Khê Lưu ở một đầu khác của điện thoại.
" Thật muốn lập tức trở lại Trấn Lãnh Thủy."
" Vốn không có nghĩ như vậy, nghe cậu nói vậy, hiện tại tớ cực kỳ... Cực kỳ muốn trở về, ngay lập tức."
" Vậy quay về đi." Cung Tứ vẫn đang làm bộ mình còn sinh hoạt tại nơi đó, nhắm mắt lại, trong lòng cậu tưởng tượng đây là trong nhà cậu ở Trấn Lãnh Thủy, tiếp đến điện thoại của Khê Lưu.
" Ừ, chờ tớ, tớ lập tức trở về."
"Tới lúc gặp mặt, có thể ăn cá hấp cách thủy cậu làm được không?" Khê Lưu hỏi.
"..." Không có trực tiếp trả lời vấn đề này, Cung Tứ cười cười: "Mau trở lại đi."
Nói một tiếng, cậu cúp điện thoại.
Ngồi ở trước cửa sổ, nhắm mắt lại, cậu đem đầu chôn thật sau bên trong đầu gối.
***
Cửa sổ bên này, Cung Tứ ở trước cửa sổ buồn bã nhớ nhà. Mà ở cửa sổ bên kia, một hướng xa xôi khác... Trước phiến cửa sổ to lớn khác, một người đàn ông khác đang ngồi ở trên một cái giường lớn.
Đó là một cái giường lớn màu trắng mềm mại, còn có đệm dựa mềm mại giống vậy, lúc này người nam nhân kia chính là tựa ở trên đệm dựa ngồi ở trên giường.
Sắc mặt người đó tái nhợt, không có một chút huyết sắc, hắn ngồi ở chỗ đó, người khoác một chiếc áo dài chất liệu rất tốt, đó là một trang phục truyền thống, tuy là màu trắng, nhưng mà mặt trên nhìn kỹ có ám văn dị thường tinh xảo, đều là thêu thủ công.
Hắn ngồi ở chỗ đó, cầm trên tay một cái điện thoại di động, xem chừng vừa kết thúc trò chuyện.
Tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng mà khóe miệng của hắn lại cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ ——
Ngoài cửa sổ tuyết đã rơi, tuy rằng đồng dạng là tuyết rơi, thế nhưng tuyết nơi này cùng nơi đó hoàn toàn bất đồng đi~
Tuyết nơi này quá nhu hòa.
Sau đó, để điện thoại di động xuống, hắn nhấn rung chuông đầu giường, lúc tiếng chuông thanh thúy kêu, vài vị lão giả lần lượt cúi đầu từ ngoài cửa đi tới.
Nhìn kỹ liền phát hiện: vị lão giả dẫn đầu kia chính là Tạ lão đã đi tới nhà Cung Tứ "mời người", năm người khác cũng không xa lạ gì, là những lão nhân khác trong phòng hội nghị cùng nhau họp với Tạ lão.
Bọn họ vốn là cùng nhau quỳ gối ở ngoài cửa, thời gian quỳ rất lâu, thẳng đến khi tiếng chuông reo, bọn họ mới một lần nữa đứng lên trở lại trong căn phòng này.
"Ngày mai định khế đi." Thời điểm nghe được chủ nhân nói như vậy, lấy Tạ lão dẫn đầu, tất cả mọi người giật mình ngẩng đầu lên.
"Biểu tình này là sao?" Nam tử trên giường cười cười: "Trước đó ta nói không, cả đám các ngươi quỳ xuống không phải là muốn ta định khế à! ta để cho các ngươi đi ra ngoài, các ngươi liền ở bên ngoài tiếp tục quỳ, bây giờ ta đồng ý, trái lại các ngươi sao lại giật mình như thế?"
Hơi nghiêng đầu, người đàn ông nhìn về phía bọn họ.
"Tôi.. Chúng tôi chỉ là thật cao hứng, lão gia, ngài thực sự quyết định định khế sao?" Tạ lão ngẩng khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn dương như không thể tin được, phải hỏi lại một lần.
"Ừ." người đàn ông gật đầu.
Sau đó phía dưới liền truyền đến một hồi khóc lóc.
" Các ngươi a..." Trong miệng phát sinh một tiếng than nhẹ, người đàn ông lại khẽ mỉm cười.
Vẫn là Tạ lão biểu hiện trấn định nhất, khóe miệng rũ xuống, ông không khỏi nhìn về phía người đàn ông." Xin hỏi... Ngài... Sao lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý?"
Ông ta vẫn có chút không thể tin được, dù sao vị chủ nhân này quyết định chuyện gì còn chưa bao giờ thay đổi, chính là bởi vì như vậy, ông mới khó có thể tin được như vậy.
"Chỉ là bỗng nhiên nghĩ phải tiếp tục sống sót mà thôi." Nhẹ giọng nói, người đàn ông đem trọng tâm thân thể dựa vào chỗ tựa lưng phía sau, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Lần thứ hai cung kính khom người, Tạ lão mang theo những người khác nhẹ giọng lui xuống.
***
Cuối cùng giải quyết xong vấn đề khó khăn nhất, nghi thức định khế đúng hạn cử hành.
________________________________________
Tiểu kịch trường:
Người đàn ông: Là cậu! Là cậu! Cậu để tớ dấy lên mong muốn sống thêm một lần nữa ~
Cung Tứ: Đ M!
Tử Mộc: Mai sẽ up tiếp chương 31 nhân dịp m hết cách ly =)))