Chương 92: Báo mộng 3

Lúc này Lý Minh Lãng đã bớt sợ Lý Đại Khoan, vội nói với Trình Tiểu Hoa: "Cô Trình, chuyện của bạn tôi mong cô có thể giúp đỡ cho. Cô có khả năng ngoại cảm, lúc tìm kiếm sẽ thuận lợi hơn. Tôi đã liên hệ với trường của Vương Xuyên, trong trường cũng chỉ nói rằng không thể liên lạc được với cậu ấy, đến giờ cũng không biết cậu ấy đã chết rồi, cảnh sát thì chưa biết có điều tra được gì không nữa."

Lý Đại Khoan xót cháu, nên cũng dùng ánh mắt nhờ Trình Tiểu Hoa giúp đỡ.

Trình Tiểu Hoa ngẫm nghĩ, dù sao cũng là đồng nghiệp, quan hệ cũng khá tốt, giúp việc này cũng không phải chuyện gì khó khăn, nói: "Tôi không có visa cũng không có hộ chiếu, quả thật có chút khó khăn."

Lý Minh Lãng nói: "Tôi có thể làm visa du lịch cho cô, cái này làm rất nhanh, cũng dễ nữa. Đương nhiên là toàn bộ chi phí đều do tôi chịu."

Trình Tiểu Hoa nói: "Mạo muội hỏi một câu, quan hệ giữa anh với Vương Xuyên là như thế nào? Hơn nữa, sự quan tâm của anh vượt xa sự quan tâm giành cho bạn bè bình thường. Chưa kể, vong hồn báo mộng thường chỉ báo cho người cực kì thân thiết, hoặc có tình cảm đặc biệt. Bởi vì chuyện này cần phản có một liên kết tình cảm thì mới được, còn không sẽ không thể báo mộng được đâu."

Lý Minh Lãng hơi trầm mặc, lúc nói thì giống như sắp khóc: "Vương Xuyên là người yêu của tôi."

"Hả!" Lý Đại Khoan nhảy dựng lên: "Ông không nghe nhầm chứ? Nhất định là ông nghe nhầm rồi, tình cảm bạn bè, cũng là tình yêu mà. Ừ, nhất định là thế!"

Ngữ khí của Lý Minh Lãng càng thêm cứng rắn: "Không phải, con thích đàn ông. Trước kia con sợ hãi ánh mắt của người đời nên không dám nói. Thậm chí, sau khi tốt nghiệp, bị cha con lải nhải suốt ngày nên cũng từng đi xem mặt, cũng nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con, giống như một người bình thường..."

Cũng vì suy nghĩ này của anh ta nên đã làm Vương Xuyên tổn thương, trong lúc tức giận mà quyết định đi ra nước ngoài du học, bặt tăm bặt tích.

Lúc Vương Xuyên rời đi, Lý Minh Lãng mới nhận ra, chuyện tình cảm thì không thể dùng lý trí điều khiển được. Anh ta càng muốn sống như một người bình thường thì lại càng không có cách nào quên được tình cảm của bọn họ lúc trước, thậm chí, anh ta không còn muốn đi xem mắt nữa.

Trong ba năm này, anh ta có đi tìm Vương Xuyên nhưng Vương Xuyên muốn trốn anh ta, nên không có tin tức gì cả. Lý Minh Lãng hết cách, chỉ có thể dồn toàn bộ tâm sức vào công việc. Anh ta nghĩ rằng làm vậy thì có thể quên Vương Xuyên, quên đi tình cảm của hai người.

Mãi cho đến gần đây, đầu tiên là chuyện Vương Xuyên báo mộng, sau đó là biết có khả năng Vương Xuyên đã chết. Lý Minh Lãng đứng ngồi không yên, đã nghĩ đến việc cho dù cậu ấy đã chết thì cũng phải đưa thi thể của cậu ấy về, không thể để cậu ấy phải vất vưởng nơi đất khách quê người được.

Lý Đại Khoan nghe vậy, ôm mặt khóc: "Hết rồi! Hết thật rồi! Hương khói nhà họ Lý chúng ta đứt rồi! Mấy chục năm nữa, Lý Đại Khoan tôi sẽ không thể hưởng thụ cúng bái của con cháu nữa rồi."

Về việc này, Lý Minh Lãng vô cùng áy náy, lúc trước anh ta cảm thấy chính mình u mê làm ảnh hưởng tới cha mẹ, nên mới muốn cắt đứt quan hệ với Vương Xuyên. Nhưng sai một ly đi một dặm. Loại chuyện này, cho dù không có Vương Xuyên thì cả đời này anh ta cũng không sửa sai được.

Anh ta vô cùng chán ghét việc tiếp xúc với phái nữ, nắm tay, hôn đều sẽ cảm thấy rất ghê tởm. Cảm giác này không giống với nam nữ bình thường. Cho dù có thể quyết tâm tìm một người phụ nữ để kết hôn sinh con, nhưng sau đó, anh ta sẽ khổ sở, đứa con cũng bất hạnh, còn hại vợ anh ta nữa. Bởi vậy, anh ta đã quyết định cả đời này sẽ không lấy vợ.

"Con xin lỗi ông. Con đã tính rồi, con sẽ không kết hôn nhưng con sẽ nhận con nuôi, như vậy thì hương khói sẽ không dứt. Chỉ cần nuôi dạy tốt thì con ruột hay con nuôi đâu có khác gì nhau đâu ạ?"

Trình Tiểu Hoa cũng không có thành kiến gì với tình yêu đồng giới, dù sao chỉ cần không làm việc gì trái luân thường đạo lý thì sống như thế nào đều là quyền của mỗi cá nhân. Nhất là với người như Lý Minh Lãng, so với việc phải duy trì thể diện, kiếm đại một người phụ nữ để kết hôn rồi hại đời con gái nhà người ta, thì quyết định của anh ta như vậy tốt hơn rất nhiều. Chỉ vì điều này, cô quyết định sẽ giúp anh ta.

Nếu cô đi thì mọi việc trong tiệm phải bàn giao cho Cảnh Thù, cô ngó Cảnh Thù, Cảnh Thù vừa mới sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong tiệm xong, thấy Trình Tiểu Hoa nhìn mình thì lạnh nhạt nói: "Không được!"

Vốn dĩ Trình Tiểu Hoa cảm thấy hắn chủ động cho phép ông cháu người ta gặp mặt là vô cùng có tình. Quả nhiên chỉ là cô ảo tưởng mà.

Ngay sau đó lại nghe Cảnh Thù nói tiếp: "Đi cũng được, nhưng phải đưa ta đi cùng."

Trình Tiểu Hoa: "Chuyến đi lần này là đến nước Mỹ, sẽ mất mấy ngày đấy. Trong tiệm cũng cần có người trông coi chứ, cứ đóng cửa mãi cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đâu anh."

"Quan tâm làm gì. Ai dám có ý kiến thì gọi hắn đến đây uống trà với ta." Cảnh Thù tiếp tục dùng giọng điệu vừa cường thế vừa ngây thơ nói: "Muốn đi thì cùng nhau đi, còn không thì ai cũng không được phép đi!"

Lý Minh Lãng là một người thức thời, vội nói: "Cùng đi đi, chi phí tôi chịu."

Sơn Miêu, Tôn Danh Dương cũng lại gần chỗ bọn họ.

Tôn Danh Dương còn không biết liêm sỉ nói: "Còn tôi nữa! Tôi có chuyên môn nghiệp vụ rất tốt, có thể giúp anh dẫn độ vong hồn của Vương Xuyên về nước."

Lý Minh Lãng cũng rất hào phóng, tỏ vẻ nhiều thêm vài người thì anh ta cũng lo liệu được.

Theo thói quen, Tôn Danh Dương còn định lấy thêm phí vất vả, nhưng bị Trình Tiểu Hoa lườm cho một cái nên gã từ bỏ.

Nhà Lý Minh Lãng cũng chỉ là gia đình trung lưu bình thường, còn là cháu của Lý Đại Khoan. Nhóm Trình Tiểu Hoa giờ cũng không thiếu tiền, không cần thiết phải làm vậy.

Vì chuyện này nên bọn họ tạm thời chưa xóa trí nhớ của Lý Minh Lãng.

Ra nước ngoài thì nhất thiết phải có visa và hộ chiếu. Trình Tiểu Hoa thì ổn rồi, còn Cảnh Thù, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương đều dùng giấy tờ giả mạo, cho dù có dùng mê thuật khiến cho người ta không nhận ra, nhưng máy móc thì không thế, nhất là hệ thống bảo an, nếu không xác thực được giấy tờ thì sẽ khá phiền. Cuối cùng chỉ có Lý Minh Lãng và Trình Tiểu Hoa đi máy bay, còn ba người Cảnh Thù thì dùng một vài cách đặc biệt để lên máy bay. Đề phòng vạn nhất, bọn họ còn làm giả hộ chiếu.

Sau khi xuống máy bay, ở đại sảnh sân bay, Trình Tiểu Hoa dặn đi dặn lại ba người họ phải nhớ cẩn thận, không được phô trương, giờ đang ở nước ngoài, nếu lộ ra thì phiền lắm.

Cô nói mãi, nhìn sang thì thấy Tôn Danh Dương đang ôm di động, tám chuyện đến quên trời quên đất, kinh ngạc nói: "Lão Tôn, anh đang nói chuyện với ai thế? Chẳng lẽ là lén có người yêu?"

Cảnh Thù bật cười: "Người yêu? Chẳng cần đợi đến lúc xác định quan hệ, hắn đã cho mọi người biết từ lâu rồi, sao giấu nổi?"

Tôn Danh Dương: "Điện hạ, ngài có thể đừng làm tổn thương trái tim tôi được không."

Cảnh Thù hừ một tiếng.

Sơn Miêu liếc điện thoại của Tôn Danh Dương: "Sao lại toàn hình găng tay, túi xách rồi trang sức thế này?"

Tôn Danh Dương nói: "Anh đây đang mua đồ hộ mọi người. Lắc tay vàng có hình con bướm vờn hoa hồng này là Thường Tiểu Bạch nhờ, nghe nói là bản giới hạn, chỉ bán ở nước ngoài. Còn thỏi son này trong nước đã hết hàng, chỉ có thể mua ở nước ngoài, Còn cái túi này, mua ở bên này cũng rẻ hơn 25% đấy."

"Mối quan hệ đồng nghiệp ở Địa phủ Tư thân thiết thật đấy, anh ra nước ngoài còn không quên mua hộ đồ." Cùng đi một quãng đường dài, nên Lý Minh Lãng đã quen với bọn họ hơn, nói chuyện cũng tự nhiên hơn.

Vẻ mặt Tôn Danh Dương vô cùng đắc ý, nói: "Tất nhiên rồi! Ở Nhân giới, các người nhiều lắm chỉ có thể làm đồng nghiệp mấy chục năm. Còn chúng tôi, ít cũng có mấy trăm năm quen biết, tình cảm tất nhiên là sâu hơn rồi."

Trình Tiểu Hoa nói: "Được rồi, đừng khoe mẽ nữa. Nếu không phải vì muốn hưởng số tiền chênh lệch giá, anh lại tốt bụng mua hộ người khác cơ đấy? Lão Tôn, anh nói thật đi, anh đi cùng đến đây là muốn mua hộ rồi kiếm ít tiền đúng không?"

Từ lúc Tôn Danh Dương không còn suy nghĩ phải phản Thanh phục Minh thì càng ngày càng có nhiều ý tưởng kiếm tiền. Giờ ở trong nhóm quỷ sai, gã đã leo lên tầng lớp trung lưu rồi, không còn là một con quỷ nghèo kiết xác, đến một bát hoành thánh cũng không mua nổi nữa.

Tôn Danh Dương nhìn Tiểu Hoa, rồi lại nhìn Cảnh Thù, vẻ mặt Hán gian nói: "Đương nhiên không phải vậy rồi. Lão Tôn tôi là thuộc hạ số một của điện hạ, tất nhiên là quan tâm điện hạ hơn rồi, ngài sai đâu đánh đó, điện hạ đi đâu, tôi đi đấy. Mua hộ chỉ là do tiện tay mà thôi."

Cảnh Thù nói: "Từ lúc nào mà ngươi thành thuộc hạ của ta? Sao bản quân lại không biết nhỉ?"

Tôn Danh Dương mặt dày mày dạn, ôm cánh tay Cảnh Thù lắc lắc: "Điện hạ, từ lần đầu tiên thấy ngài, lão Tôn tôi ngay lập tức đối với ngài trung thành không đổi, ngài không thể không nhận! Còn có, lần trước ở trước mặt Quảng Bình Diêm La, ngài cũng thừa nhận mà. Ngài miệng vàng lời ngọc, nhất định sẽ không đổi ý!"

Đại sảnh đông người, gã lại không giữ ý mà cứ kêu loạn. Ngay lập tức thu hút sự chú ý của mấy người ngoại quốc.

Cảnh Thù hất tay gã ra: "Cút, chết tiệt, ngươi dám động vào bản quân lần nữa xem?"

Trình Tiểu Hoa ngượng ngùng, vừa rồi còn căn dặn, đừng quá gây chú ý, sao giờ cả đám đều khiến người ta lo lắng thế này?

Thấy sắc mặt Lý Minh Lãng không tốt, cô vội nói: "Thật ngại quá. Mấy người này hơi dở hơi, nhanh mồm nhanh miệng, nhưng không có ý kì thị đâu."

Lý Minh Lãng nói: "Không sao, tôi hiểu mà."

Trước khi đi, Lý Minh Lãng đã đặt khách sạn trước. Khách sạn không phải quá tốt nhưng cũng khá ổn, giá cũng không quá đắt.

Vừa mới đặt hành lý xuống không bao lâu thì Lý Minh Lãng đã gõ cửa phòng Tiểu Hoa. Có lẽ là do chuyện Vương Xuyên ảnh hưởng quá lớn đến anh ta, hơn nữa, bay suốt mười mấy tiếng, nên sắc mặt Lý Minh Lãng rất kém, mí mắt sưng to.

Trình Tiểu Hoa hỏi: "Có việc gì sao?"

Nhìn thấy đầu tóc Trình Tiểu Hoa rối tung rối mù, còn cầm khăn lông, giống như chuẩn bị muốn đi tắm, Lý Minh Lãng ngượng ngùng, muốn nói lại thôi.

Trình Tiểu Hoa nói: "Cứ nói thẳng đi."

Lý Minh Lãng nói: "Tôi đã gọi hỏi chiều nay giảng viên của Vương Xuyên sẽ đến trường. Vừa mới đến nơi, theo lý thì cần phải để cho cô nghỉ ngơi một hôm..."

Trình Tiểu Hoa nhìn đồng hồ, giờ đã là một giờ chiều, liền nói: "Thân thể tôi rất khỏe mạnh, không ngủ mấy ngày cũng không sao. Nhưng còn anh, không lo đến chênh lệch múi giờ à?"

Lý Minh Lãng cười chua sót: "Ngủ không được, chẳng bằng sớm kết thúc mọi việc, cũng mau chóng để Vương Xuyên có thể yên nghỉ."

Trình Tiểu Hoa để Lý Minh Lãng chờ ở bên ngoài, cô đi thay quần áo, chải đầu, sau đó gọi Cảnh Thù, Sơn Miêu cùng nhau đi đến trường của Vương Xuyên.

Tôn Danh Dương không đi cùng, gã đã sớm chạy đến phố mua sắm. Giờ cũng chưa cần dùng đến anh ta, nên Trình Tiểu Hoa cũng mặc kệ, không quản.

---

Ui, trai đẹp đã ít lại còn yêu nhau ToT hờn toàn nhân loại ó

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play