Chương 88: Đi thăm vườn bách thú

Tôn Danh Dương không chơi nên chỉ có bốn người Cảnh Thù, Quảng Bình, Trình Tiểu Hoa, Sơn Miêu chơi với nhau.

Tất nhiên là Cảnh Thù chọn Trình Tiểu Hoa làm đồng đội, Quảng Bình và Sơn Miêu đành hợp tác với nhau. Những trò khác Cảnh Thù chơi rất kém nhưng đánh bài thì rất giỏi, cho dù phải kéo Trình Tiểu Hoa thì vẫn thắng nhiều. Còn đội Quảng Bình và Sơn Miêu thì thật là một lời khó nói hết. Khả năng đánh bài của Quảng Bình khá tốt, tiếc rằng Sơn Miêu quá mức thành thật, chỉ đánh lá to, còn nhỏ thì cứ giữ mãi. Quảng Bình bất mãn, mắng: "Ngươi ngốc à, không biết giữ lại những lá to để bảo vệ à?" Vì thế, ván sau đó, Sơn Miêu không hề chặn bài, Quảng Bình còn tưởng rằng bài trong tay cậu rất xấu, cuối cùng mới phát hiện ra là toàn lá to, cứ giữ mãi không đánh. Dù Quảng Bình nhịn giỏi nhưng cũng bị chọc tức. Cảnh Thù còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nói: "Vừa rồi chính cậu nói thua một ván, đá một phát. Cậu thua 21 ván, đưa mông đây, ta sẽ đá thật mạnh!"

Quảng Bình tức giận: "Đều là do con mèo ngốc này làm hại, muốn đá thì cậu đá nó đi!"

Trình Tiểu Hoa nói: "Mọi người chơi cho vui thôi mà, đừng hơn thua quá. Điện hạ anh hơn thua như vậy làm gì? Nhìn Thập điện hạ người ta đi, lòng dạ phóng khoáng như thế, lão Tôn mạo phạm ngài ấy mà ngài ấy còn không chấp, anh chấp nhất làm gì? Được gì cơ chứ? Thập điện hạ, ngài thấy đúng không?"

Quảng Bình còn có thể nói gì nữa, anh chỉ có thể mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ừ.."

Trả lời "Ừ" tất nhiên cũng thể hiện rằng anh không chấp chuyện Tôn Danh Dương mạo phạm. Tuy rằng Tôn Danh Dương cứ trốn ở tầng trên mãi, nhưng lúc nào cũng để tâm nghe ngóng động tĩnh ở bên dưới, nghe Quảng Bình trả lời như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thầm quyết về sau sẽ đối xử với Sơn Miêu tốt hơn một chút.

Cảnh Thù nói với Quảng Bình: "Chúng ta chuẩn bị đi ngủ, chẳng lẽ cậu tính ở lại qua đêm đấy à?"

Quảng Bình nói: "Khó khăn lắm mới đi ra ngoài một lần, cậu không thể để ta ngủ lại một đêm à, thật uổng phí giao tình mấy nghìn năm của chúng ta mà?"

"Nói hay lắm." Vì thế Cảnh Thù nói với Sơn Miêu: "Tặng giường của ngươi cho Thập điện hạ."

Sơn Miêu có chút luyến tiếc nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Cậu chuyển mấy cái ghế đi, ghép hai cái bàn vuông lại với nhau, sau đó nói với Quảng Bình: "Thập điện hạ, mời!"

Quảng Bình ngẩn người: "Ý gì đây? Ta đi một quãng đường xa đến đây mà bắt ta ngủ trên bàn à?"

Sơn Miêu: "A, đúng rồi, còn bộ chăn gối nữa!" Nói xong thì chạy vào kho, rồi ôm một bộ chăn gối ra trải lên bàn, là một bộ chăn gối có in hình mèo vờn chuột. Trên bộ chăn ga màu xanh còn có mấy sợi lâu mèo màu nâu đậm. Có lẽ là do cửa sổ chưa đóng kín, có gió vào làm mấy sợi lông mèo còn nhẹ nhàng lay động. Lúc ngủ Sơn Miêu thích nhất là hóa về nguyên hình nên tất nhiên khó tránh khỏi việc sẽ có lông mèo.

Sơn Miêu còn không quên dặn dò Quảng Bình: "Lúc đi ngủ ngài nhớ rửa sạch chân nhé, tốt nhất là tắm đã rồi mới đi ngủ. Hôm nay tôi mới giặt xong đó, ngài đừng làm bẩn."

Quảng Bình hạn lời, nhìn chằm chằm vào mấy sợi lông mèo kia, khó khăn lắm mới duy trì được nụ cười trên môi: "Cảm ơn, khỏi cần. Ta ngồi trên ghế tu luyện là được rồi, dù ở Nhân giới thì cũng không thể bỏ bê việc tu luyện được."

Nghe vậy, Sơn Miêu rất vui, lại có thể ngủ trong ổ chăn mềm mại của mình, thật sự rất hạnh phúc luôn.

Trình Tiểu Hoa nói: "Hay là tôi thuê phòng ở khách sạn cho ngài nhé."

Cảnh Thù nói: "Quảng Bình đã nói là muốn ngồi tu luyện rồi, em muốn làm chậm trễ việc tu luyện của cậu ta sao?"

Nói đến vậy rồi, Quảng Bình chỉ có thể tiếp tục: "Có gì đâu, chỉ ngồi một đêm thôi mà? Không sao, Tiểu Hoa, đều là người một nhà, em không cần khách sáo như vậy đâu."

Vì thế đêm đó, trong tiếng ngáy của Sơn Miêu, Quảng Bình Diêm La ngồi xếp bằng tiến hành tu luyện, cảm giác như nào thì chỉ có mình anh thấu.

Đương nhiên Tôn Danh Dương cũng không ổn, gã không dám rời khỏi tiệm hoành thánh, ngồi ở ngoài cửa phòng Cảnh Thù cả một đêm. Đêm nay là đêm đầu tiên từ lúc thành quỷ sai gã ngồi tu luyện nghiêm chỉnh như vậy, cũng coi như là hưởng phúc của Quảng Bình Diêm La.

Ngày hôm sau, vì Quảng Bình vẫn chưa đi nên Cảnh Thù không cho Trình Tiểu Hoa buôn bán, hắn cảm thấy không thể để Quảng Bình thấy hình ảnh lúc hắn làm thu ngân, tránh để bị cười nhạo mấy trăm, mấy nghìn năm.

Nhưng không buôn bán thì cũng không có chuyện gì để nói, càng không thể chơi bài cả một ngày được. Người không biết sẽ nghỉ rằng tiệm hoành thánh chuyển thành sòng bạc mất.

Nghĩ đến việc Quảng Bình là khách – mặc dù Cảnh Thù không nghĩ thế - nên Trình Tiểu Hoa cảm thấy cần phải làm chủ nhà, dẫn anh đi thăm thú thành phố Vọng Giang.

Lúc đề cập đến việc đi chơi, Sơn Miêu nói ngay: "Chị Tiểu Hoa, hay chúng ta đi vườn bách thú đi. Vài ngày trước Manh Manh đi cùng mẹ em ý, nghe có vẻ rất hay đấy."

Cảnh Thù khinh thường nói: "Muốn thấy động vật, tự hóa về nguyên hình rồi đứng trước gương nhìn là được rồi? Mất công đến vườn bách thú làm cái gì?"

Sơn Miêu ưu thương cúi đầu: "Manh Manh đã đi rồi, mà tôi còn chưa được đi... muốn đi..."

Bởi vì Quảng Bình là khách, nên Trình Tiểu Hoa hỏi Quảng Bình muốn đi đâu, còn giới thiệu mấy chỗ nổi tiếng cho anh.

Quảnh Bình hiền hòa nói câu: "Sao cũng được, em quyết là được rồi."

Trình Tiểu Hoa thấy Sơn Miêu vẫn đang ủ rũ thì nói: "Đi vườn bách thú đi, từ nhỏ đến giờ tôi chưa được đi lần nào cả."

Cô lớn lên ở vùng nông thôn, trước khi nhận lời mời đến làm việc ở tiệm hoành thánh thì chỗ xa nhất mà cô đi là trấn Linh Thủy, chỗ đó không có vườn bách thú. Cảnh Thù không có cảm xúc gì với việc đi vườn bách thú, nhưng Trình Tiểu Hoa muốn đi nên hắn cũng không phản đối. Sơn Miêu thì vô cùng vui vẻ, thiếu chút nữa thì đuôi mèo cũng lộ ra.

Quảng Bình: Ta nói sao cũng được nhưng không muốn đi vườn bách thú đâu!

Vườn bách thú của thành phố Vọng Giang được xây dựng ở nội thành, vì vào cuối tuần, lại đang là mùa xuân nên rất đông người, đa số là các trường tổ chức cho học sinh đi tham quan.

Nhóm Trình Tiểu Hoa rất thu hút sự chú ý, bởi vì có ba người đàn ông cực kỳ đẹp trai, lại mỗi người một vẻ làm cho người khác không nhịn được mà nhìn lâu hơn một chút.

Tôn Danh Dương không đi cùng, gã tự xin ở lại tiệm hoành thánh để trông nom. Còn nguyên nhân thực sự thì mọi người đều hiểu rõ mà không nói.

Những người hay đi vườn bách thú đều biết rằng vấn đề lớn nhất của vườn bách thú là mùi hôi, nhất là những chỗ có nhiều con non, mùi sẽ càng khó ngửi hơn.

Ngay cả Trình Tiểu Hoa cũng không nhịn được, vừa đúng lúc thấy biển gỗ chỉ dẫn cách đó không xa là chuồng nuôi gấu trúc, nên đề nghị: "Đi chuồng gấu trúc đi, nơi đó sẽ sạch sẽ hơn."

Trình Tiểu Hoa, Sơn Miêu đi ở đằng trước, Cảnh Thù và Quảng Bình đi ở phía sau họ mấy mét, có thể nói chút chuyện. Lúc đầu là mỗi người châm chọc đối phương một hai câu, nói qua nói lại một hồi, Quảng Bình đột nhiên hỏi: "Lúc nào cậu mới về Minh giới?"

Cảnh Thù liếc anh: "Sao, Diêm Vương sắp gọi ta về rồi hả?"

Quảng Bình nói: "Lúc đi họp ở trên thiên giới, nhiều người quen không thấy cậu nên hỏi thăm. Diêm Vương nói cậu có chút việc riêng phải giải quyết ở Nhân gian, sắp về rồi. Chẳng phải ý là mong cậu sớm về à? Huống chi, cậu vừa đi là bao nhiêu việc trong điện của cậu đều rơi hết lên đầu mấy điện khác. Vốn chuyện phải quản lý của các điện đã không ít rồi, giờ còn phải bớt chút thời gian giải quyết chuyện cho điện của cậu. Lão ngủ, lão lục oán than dậy trời, lão thất còn nói là cậu hại hắn không có thời gian đi hẹn hò với vợ, sinh hoạt vợ chồng không được hài hòa nữa đấy."

"Mẹ nó!" Cảnh Thù mắng: "Sinh hoạt vợ chồng mà còn đổ lên đầu ta? Các ngươi nhân lúc ta không ở đấy dám cả gan nói xấu, đặt điều sau lưng ta!"

"Ai kêu ngươi không ở? Nếu ngươi ở đấy mấy điện kia sao dám làm vậy?"

Quảng Bình cười cợt, sau đó vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc hơn: "Thật ra, Diêm Vương cũng mong cậu mau trở về. Trước khi ta đi, ông ấy còn muốn ta khuyên cậu, đừng có cứng đầu như vậy. Cậu chỉ cần viết một bản kiểm điểm, nhận sai xong thì giải quyết được rồi mà? Diêm Vương cũng đâu có công khai bản kiểm điểm của cậu, như vậy rất mất mặt."

Cảnh Thù hừ một tiếng, không khách khí nói: "Ta chỉ biết là lão già Diêm Vương kia đang muốn chờ ta nhận sai. Ta có làm gì sai đâu? Đường đường là người đứng đầu Thập điện Diêm La, bị bêu xấu như vậy, làm cấp trên của ta mà không thay ta giải oan lại còn mong ta đi nhận sai? Nhớ ngày đó, mười người chúng ta chỉnh tên thượng tiên ở Thiên giới kia, ông ta còn đứng ra hòa giải. Giờ lại không thèm cho ta chút thể diện là cớ làm sao?"

Quảng Bình biết hắn vẫn để bụng chuyện lúc trước nên khuyên nhủ: "Cậu nói xem cậu tính giận dỗi đến bao giờ? Chẳng lẽ cứ tiếp tục ở đây, không về Minh giới nữa? Vậy cậu còn cần vị trí Diêm La kia không? Chúng ta có thể giúp cậu một lúc một nhát, không thể giúp cậu mãi được đâu."

Cảnh Thù nhìn bóng lưng Trình Tiểu Hoa, im lặng.

Quảng Bình nhìn theo hắn, thở dài: "Quả nhiên là anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Thích cô ấy thì đưa cô ấy về Minh giới đi, dù sao hiện giờ tam giới cũng đã cởi mở hơn nhiều rồi, tình yêu giữa người với yêu tinh, người với ma quỷ chỗ nào cũng có, người với thần cũng không sao."

Cảnh Thù nói: "Để ta nghĩ lại. Dù sao có các cậu, ta ở lại Nhân gian thêm mười năm cũng không thành vấn đề."

Quảng Bình mỉm cười: "Ta thì không sao. Chỉ có điều lão thất có vẻ rất khó chịu, chắc sẽ nhắn tin oán trách cậu đấy."

Cảnh Thù cũng cười theo: "Không sao, ta sẽ cho nó vào danh sách đen."

Quảng Bình: "..."

Thế nên anh em chính là để kéo vào danh sách đen hả?

---

Hiu hiu, dạo này iêm buồn quá ToT cảm thấy không biết dùng từ nào để cho vào câu ý, mất động lực làm tiếp ToT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play