Chương 105: Giày múa màu đỏ 4

Dưới sự khẩn cầu của cô Vương và sự năn nỉ của Sơn Miêu, cuối cùng, Cảnh Thù đồng ý cùng Sơn Miêu đến nhà bà ngoại Vương Manh Manh ở Hoa viên Kim Sắc. Mấy ngày nay Vương Manh Manh không hề đi đến những nơi khác, cho nên tất nhiên là phải đi tra xét nơi mất tích trước.

Cô Vương dẫn bọn họ vào phòng ngủ của Vương Manh Manh. Nhà bà ngoại Vương Manh Manh chỉ có một mình cô bé là cháu gái bảo bối, nên lúc mua phòng đã chọn phòng tốt nhất cho cô bé. Trang trí cũng là dựa theo sự yêu thích của Vương Manh Manh, sử dụng màu hồng, giống như phòng dành cho công chúa.

Cảnh Thù quan sát cả phòng một lượt, ánh mắt lưu ý đến cửa sổ sát đất. Kiểu cửa sổ này nhìn có vẻ rất to nhưng thực tế, đa số đều bị đóng kín lại, chỉ để lại một cái cửa sổ nhỏ ở bên sườn là thật sự có thể mở ra được, cách mặt đất khoảng một thước.

Cảnh Thù chỉ cửa sổ dưới tường kính, nói: "Ở đây có vết chân, hẳn là leo cửa sổ ra."

Cô Vương đi đến nhìn, lại chỉ thấy trên tường kính rất sạch sẽ, không hề có dấu chân nào cả. Mặc dù cô không hiểu tại sao Cảnh Thù lại có thể thấy rõ, nhưng cũng ngại hỏi lại.

Nhưng Sơn Miêu lại nói: "Vóc dáng của Manh Manh khá thấp, không thể tự mình bò ra ngoài được. Đêm qua là cháu bế ra thì em ấy mới có thể trèo ra khỏi cửa sổ."

Cô Vương nghi ngờ nhìn Sơn Miêu: "Đêm qua?"

Cô hiểu ra: "Đêm qua Manh Manh bỏ nhà ra đi, là đi cùng cháu! Sơn Miêu, cô luôn nghĩ cháu là một đứa trẻ thành thật, không ngờ cháu lại cùng Manh Manh làm chuyện liều lĩnh như vậy!"

Sơn Miêu nhận ra mình lỡ miệng, vừa vội vừa giận, ngay cả lời giải thích cũng lắp ba lắp bắp: "Cháu, cháu không, là Manh Manh,..."

Sơn Miêu vốn định nói dỗi, nhưng sau lại thẳng thắn thừa nhận, kể rõ hết chuyện đêm qua, cúi đầu nói với cô Vương: "Cháu xin lỗi cô, về sau cháu sẽ không làm như vậy nữa, cô đừng giận cháu ạ."

Giờ phút này cô Vương không rảnh để trách mắng Sơn Miêu, chỉ vội vàng tìm con gái mất tích.

Cảnh Thù vỗ một phát lên đầu Sơn Miêu: "Ngây ngốc làm gì? Mau đánh hơi xem xem có manh mối gì không đi."

Vì thế Sơn Miêu bắt đầu khịt mũi ngửi trong phòng một vòng, sau đó theo hơi thở đi đến bên ngoài khu chung cư, lại ngửi thêm một lần nữa, chán nản nói: "Mùi của Manh Manh đến đây là hết rồi, không ngửi được nữa."

Cùng lúc, Trình Tiểu Hoa đang ở trong nhà Lâm Mai tại Hoa viên Kim Sắc, còn chưa biết chuyện Vương Manh Manh đã mất tích.

Đêm qua cô bảo vệ Lâm Mai cả một đêm, nhưng lạ là trong phòng không hề xảy ra chuyện kì quái gì cả. Mới đầu Lâm Mai còn không yên tâm, cùng thức với Trình Tiểu Hoa. Sau đó không thức nổi nữa nên lên giường đi ngủ, đến lúc ngủ dậy, nắng chiếu rực rỡ rồi. Mọi thứ trong phòng vẫn giống như hôm qua, không hề xuất hiện chuyện gì cổ quái cả.

Trình Tiểu Hoa thấy Lâm Mai đã tỉnh, thấy âm khí trên người cô ấy đã nhạt đi một ít, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra được. Chẳng lẽ thứ kia không quấn lấy Lâm Mai nữa? Hay là nghĩ thông rồi nên đã đi đầu thai? Cô mở di động ra để kiểm tra, thấy nhiệm vụ vẫn còn, cũng không có biểu hiện gì là đã hoàn thành, nói cách khác chuyện này không phải đã tự động giải quyết xong.

Chính vào lúc cô đang suy xét, cửa phòng mở ra, một thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi đi vào. Thiếu nữ thay giày xong thì thấy trong phòng có một người lạ mặt, đôi lông mày xinh đẹp cau lại, ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm Trình Tiểu Hoa.

Lâm Mai thấy con gái đã trở về thì rất vui, đi đến cầm lấy túi xách của con gái, nói: "Trong nhà có khách, mau chào hỏi đi."

Lại quay đầu nói với Trình Tiểu Hoa: "Trình tiểu thư, đây là con gái của cô, Phương Khả Khả."

Trình Tiểu Hoa cười với Phương Khả Khả, Phương Khả Khả lãnh đạm gật đầu rồi đi về phòng.

Không ngờ lại nghe thấy Trình Tiểu Hoa hỏi: "Phương tiểu thư, có phải những buổi tối gần đây cô hay gặp những giấc mơ kì quái không?"

Phương Khả Khả nhướn mày: "Có ý gì?"

Trình Tiểu Hoa cười: "Không có gì, chỉ là thấy sắc mặt cô có chút tiều tụy, giống như ngủ không ngon. Cho nên muốn hỏi xem có phải ban đêm cô thường mất ngủ, hay mơ hay không?"

Phương Khả Khả lắc đầu: "Cô nhìn nhầm rồi, mỗi tối tôi đều ngủ rất ngon."

Lâm Mai không nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Trình Tiểu Hoa, chỉ đi theo sau con gái, hỏi: "Đêm qua con không về nhà, mẹ gọi điện cũng không nghe, rốt cuộc là con đi đâu thế hả?"

Phương Khả Khả không kiên nhẫn nói: "Mẹ ơi, con đi chơi với bạn học mà, mẹ cứ gọi điện đến làm con bị bạn học trêu đấy!"

Vào phòng không lâu, Phương Khả Khả thay đồ xong thì đi ra: "Mẹ, hôm nay con đi thử vai, khuya mới về được."

Lâm Mai nói: "Thử vai cái gì? Có đáng tin không? Hay để mẹ đi cùng con. Thật là, nhà chúng ta không thiếu tiền, con còn chưa tốt nghiệp, sao lại tự rước mệt vào thân thế?"

"Là do bạn học cùng lớp con giới thiệu, rất đáng tin, mẹ không cần lo quá đâu. Đúng rồi, mẹ có thể cho con xin ít tiền không? Người ta giới thiệu công việc cho con, con mời người ta đi ăn cơm."

Lâm Mai lấy hơn một nghìn tệ từ trong ví ra, nhét vào tay con gái.

Phương Khả Khả đếm, là mười lăm tờ, nói: "Mẹ còn nhiều hơn không? Nhà bạn học của con có điều kiện khá tốt, mời người ta ăn cơm không thể keo kiệt được đâu."

Lâm Mai nói: "Một nghìn năm trăm tệ cũng ăn một bữa cơm cũng không quá kém đâu? Hơn nữa, trong nhà cũng chỉ còn ít tiền mặt đấy thôi. Nếu không lát nữa mẹ chuyển thêm cho nhé?"

"Vậy cũng được, mẹ, con đi trước đây."

"Khả Khả, con ăn cơm không? Mẹ làm bữa sáng cho..."

Lâm Mai còn chưa lải nhải xong thì Phương Khả Khả đã đi mất rồi. Lâm Mai đóng cửa lại, quay đầu cười ngại với Trình Tiểu Hoa: "Con lớn, cánh cứng rồi. Ôi, càng lớn càng không quản được nó mà. Vẫn là hồi còn bé tốt hơn, cô nói gì nó cũng nghe hết."

Trình Tiểu Hoa cười, không nói gì thêm. Nếu như cô không nhìn lầm thì âm khí trên người Phương Khả Khả còn nhiều hơn so với Lâm Mai. Nhất định cũng là do bị âm hồn quấn. Mà theo lời Lâm Mai kể, Trình Tiểu Hoa phán đoán thì khả năng của âm hồn khá yếu. Lúc con người còn tỉnh táo, dương khí vượng, một âm hồn yếu không thể động tay động chân. Chỉ có thể đợi đến lúc con người ngủ, thì quấy nhiễu ở trong mộng, hơn nữa, có thể làm bao nhiêu lần đều dựa vào sức mạnh của âm hồn mà xác định. Cho nên vừa rồi Trình Tiểu Hoa mới hỏi như vậy.

"Tối qua không có việc gì, cháu cũng nên cáo từ thôi."

Trình Tiểu Hoa tạm biệt Lâm Mai, không một tiếng động theo dõi Phương Khả Khả.

Phương Khả Khả khá cao, khoảng chừng một mét bảy lăm, vóc người cao gầy. Ngũ quan rất đẹp, mái tóc xoăn, cho dù cô ta có đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo bình thường thì ở trong đám đông vẫn rất thu hút.

Nghe Lâm Mai kể, với sự kì công bồi dưỡng của cô ấy, từ nhỏ Phương Khả Khả đã đa tài đa nghệ, năm trước đỗ học viện điện ảnh với thành tích xuất sắc. Có thể nói, con gái là niềm kiêu ngạo lớn nhất của cô ấy.

Phương Khả Khả lái xe đi vòng vòng trên đường, cuối cùng dừng lại ở một quán cà phê nhỏ. Quán cà phê không đông khách lắm, ở một góc gần cửa số có một người con trai tầm hai mươi tuổi đang ngồi, vừa thấy Phương Khả Khả đến thì vui mừng ra mặt: "Em yêu, em đến rồi, anh đợi em hơn một giờ, không thấy em, anh còn tưởng rằng em định cho anh leo cây đấy!"

Phương Khả Khả không vui gạt tay đối phương ra, lục xấp tiền trong túi ra, ném trên bàn: "Tránh xa tôi ra! Cầm!"

Người con trai nhặt tiền lên, đếm xong thì đen mặt hỏi: "Một nghìn rưỡi? Em đuổi ăn mày à?"

Phương Khả Khả nói: "Đoàn Kiệt, anh đừng có mà quá đáng! Tôi chỉ là một sinh viên, không tự kiếm được tiền! Mấy tháng tiền tiêu vặt trong nhà cho, tôi đều đưa một nửa cho anh, anh còn muốn sao nữa hả?"

Người con trai tên Đoàn Kiệt kia cười ha ha: "Nhà em có nhiều tiền như thế, muốn mấy vạn tệ đâu có khó khăn gì?"

Phương Khả Khả nói: "Tiền trong nhà ở chỗ cha mẹ tội, bình thường chỉ cho tôi tiền sinh hoạt, không có chuyện tự dưng cho tôi vài vạn tệ đâu? Đoàn Kiệt, anh đi tìm việc hẳn hoi mà làm đi, đừng chơi bời lêu lổng qua ngày nữa."

"Bạn gái anh là người có tiền, anh còn phải đi làm vất vả kiếm tiền làm gì nữa?" Đoạn Kiệt dựa vào ghế, vắt chéo chân: "Không có tiền cũng được, hôm nay em đi thuê phòng với anh đi. Dù sao em cũng làm bạn gái anh lâu như vậy, vẫn nên tận nghĩa vụ đi chứ."

"Tên lưu manh nhà anh!" Vẻ mặt xinh đẹp của Phương Khả Khả đầy vẻ tức giận, cầm túi xách muốn đánh vào đầu Đoàn Kiệt, Đoàn Kiệt vung tay đỡ được, tay kia nắm chặt chiếc cằm xinh đẹp của Phương Khả Khả, chậc chậc, thở dài nói: "Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu bị phá hỏng thì phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể sửa được đây?"

Phương Khả Khả không giãy dụa được, chỉ có thể trừng mặt nhìn gã.

Người phục vụ trong tiệm cà phê thấy không ổn, vội nói: "Không được động tay! Cô có muốn chúng tôi báo cảnh sát giúp không?"

Đoàn Kiệt buông Phương Khả Khả ra, ngồi xuống ghế, vẻ mặt không thèm để ý.

Phương Khả Khả lại có chút khẩn trương: "Không, không cần báo cảnh sát. Đây là bạn của tôi."

"Bạn trai!" Đoàn Kiệt vô sỉ bồi thêm một câu.

Đương sự đã nói thế thì người phục vụ chỉ có thể tức giận rời khỏi. Phương Khả Khả thấy người đã đi xa, oán hận hỏi Đoàn Kiệt: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào!"

Đoàn Kiệt nói: "Rất đơn giản, anh muốn em kết hôn với anh."

Phương Khả Khả nói: "Tôi vẫn còn đang đi học, còn chưa đến tuổi kết hôn theo quy định, sao có thể kết hôn với anh được?"

----

Hình như edit nay có hơi lủng củng xí :3 không biết để hình trai đẹp có làm tăng thêm lượt thích của chương nài không ạ :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play