Lê Cảnh Trí không suy nghĩ nhiều câu nói vừa rồi, chỉ cho rằng hắn đang làm phép ẩn dụ, nếu như vượt qua đạo lí luân thường, như vậy mới đáng bị người đời phỉ nhổ nhất.

Cô chán ghét nhìn sang hắn: "Lăng Ý, anh chửi bới người khác như vậy thật quá đáng."

"Lê Cảnh Trí, cô được lắm." Hắn tức giận, cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc sung: "Cô đừng quên bản thân là người phụ nữ của ai? Cô đã từng đáp ứng tôi cái gì cô đều quên hết rồi sao?"

Hắn từng bước ép sát lấy cô, cho đến khi không thể nào lui lại được nữa. Lúc nãy bị hắn xé đi váy ngủ, bây giờ trêи người cô chỉ còn lại bộ quần áօ ɭót mỏng manh.

Da thịt trắng như tuyết, mềm mịn nhưng hắn biết chỉ cần hắn dùng lực hôn một chút thì bên trêи sẽ lưu lại dấu vết rất rõ ràng.

Ánh mắt càng ngày càng u ám, động tác trêи tay hắn cũng thêm lực, muốn lưu lại trêи cơ thể những dấu ấn chỉ thuộc về riêng hắn.

Lê Cảnh Trí tuyệt vọng: "Không được! Không được! Anh không được động đến tôi!" Nếu như lúc trước cô chưa động lòng với hắn thì hoan ái chỉ được coi như là một vụ giao dịch. Nhưng bây giờ không giống vậy nữa, cô mà xảy ra quan hệ với hắn chẳng khác nào tự tay lấy dao đâm vào trái tim của mình.

Cô càng gào khóc điên cuồng: "Tôi không muốn bàn tay đã chạm vào phụ nữ khác chạm vào tôi, bẩn!"

Cô giãy giụa, hắn hôn cô, nhưng lại chỉ nếm được nước mắt mặn chát.

Lăng Ý ngẩng đầu, nắm lấy cằm cô, khinh bỉ nói: "Bộ dạng đoan trang này là đang diễn cho ai xem? Lê Cảnh Trí, vừa nãy là ai chủ động, hả?"

"Là tôi bị điên, là tôi bị điên không được sao?"

Là cô bị điên cho nên biết rõ người đó không thể yêu nhưng vẫn lao vào.

Lời nói của cô khiến hắn cứng đờ.

Bị điên? Hiện tại hắn cũng không biết rốt cuộc là cô bị điên hay là hắn bị điên nữa.

Lăng Ý quay đầu đi ra khỏi phòng, đi tới thư phòng.

Lê Cảnh Trí ôm chặt chính mình, co rúc trong góc, thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy.

Ngày thứ hai, trời vừa rạng sáng, Lăng Ý đã rời đi.

Nhìn bữa sáng trêи bàn, Hách Ánh lẩm bẩm: "Hơn nửa đêm mới trở về, sáng sớm lại vội vã đi, đến ăn một bữa cơm với mẹ mà cũng không được, vẫn là con hiểu chuyện, còn biết bồi hai lão già chúng ta."

Lê Cảnh Trí im lặng, uống cháo. Tuy rằng bản thân cũng khó chịu nhưng cô vẫn lên tiếng an ủi: "Tại công ty có việc gấp nên anh ấy mới phải đi vội như vậy, hơn nữa, mẹ vẫn còn trẻ như thế, sao có thể nói là già được?"

"Có thật không?"

"Thật ạ."

Lúc này tâm trạng Hách Ánh mới vui vẻ lên. Bà bảo dưỡng cơ thể tốt như vậy tất cả là do thường xuyên đi thẩm mỹ viện chăm sóc. Bà cũng biết vợ chồng con trai có mâu thuẫn, suy nghĩ một chút, liền kéo theo Lê Cảnh Trí đến thẩm mỹ viện giải sầu.

Lê Cảnh Trí mấy ngày đều bị mẹ chồng kéo đi hết nơi này đến nơi khác, đến hôm nay cô mới phát hiện, cô bị mất dây chuyền.

Đó là quà mà mẹ tặng cho cô. Chỉ là một sợi dây rất đơn giản, treo một chiếc nhẫn, có người nói, đó là tín vật đính ước năm xưa của cha mẹ cô.

Mấy ngày nay cô buồn bực, không để ý, chắc là đánh rơi trong nhà của Hướng Diệc Nhiên.

Sợi dây chuyền tuy không phải là đắt tiền nhưng nó có ý nghĩa rất quan trọng.

Lê Cảnh Trí xách túi, ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play