Đội vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức ngăn tất cả lại, không cho phép ai rời đi.

"Tất cả những người ở đây hôm nay đừng hòng mà chạy thoát." Hắn hung hãn mở miệng: "Hôm nay tôi có nhiều thời gian, chúng ta sẽ từ từ tính sổ với từng người một."

Tất cả đám phóng viên rùng mình, bây giờ mới ý thức được hôm nay bọn họ đã chọc vào ai rồi.

Lăng Ý ôm Lê Cảnh Trí như đang ôm bảo vật, hôn nhẹ lên trêи phần trán đã sưng đỏ của cô.

Cô siết chặt áo sơ mi của hắn, trong mắt rưng rưng, như một con nai nhỏ bị thương: "Lăng Ý, tôi đau."

Hắn nhìn vết thương của cô, lại nhìn lướt qua đám người kia, nhẹ nhàng nói: "Không đau, tôi lập tức kêu tài xế đưa cô đi bệnh viện."

Cô lại càng dùng sức nắm lấy áo hắn, nước mắt chảy càng nhiều hơn: "Không được, không được! Tôi sợ!" Nhỡ đâu đến cửa bệnh viện lại có một đám người khác chặn cô lại thì sao?

"Đừng bỏ tôi lại! Lăng Ý, van xin anh, đừng bỏ tôi lại một mình....." Cô vùi đầu vào trong ngực hắn, yếu ớt đến đáng sợ.

Hắn ôm cô, vỗ về như đối với một đứa nhỏ: "Được, sẽ không bỏ cô lại một mình, chờ tôi một lúc, tôi sẽ tự mình đưa cô đi được không?"

Lúc này tâm trạng của cô mới ổn định lại: "Nói chuyện phải giữ lấy lời, không thể gạt tôi."

Lăng Ý hôn lên khóe mắt đầy nước của cô: "Yên tâm, nhất định sẽ không gạt cô."

Cô lúc này mới dần thả lỏng cơ thể.

Chuyện gì đây sao lại khác hoàn toàn với tin đồn. Không phải nói, hôn nhân ba năm giữa Lăng Ý và Lê Cảnh Trí chỉ có cái vỏ thôi sao? Không phải nói Lăng Ý cực kì ghét Lê Cảnh Trí sao? Vậy tại sao Lê Cảnh Trí làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy mà Lăng Ý vẫn có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ cho cô?

Chẳng lẽ.....

Cái tin đồn kia chỉ là giả?

Mọi người như bừng tỉnh, hoảng sợ.

Thân hình cao lớn của Lăng Ý ôm lấy Lê Cảnh Trí chẳng hề tốn chút sức lực nào.

Hắn lui sang bên cạnh hai bước, nhìn đồ vật bị ném lung tung trêи mặt đất, ánh mắt sắc bén lướt qua tất cả bọn họ, hình ảnh của hắn lúc này so với ban nãy hoàn toàn là hai người khác nhau: "Ai vừa ném cái gì, tự giác nhặt lại đây."

Không một người nào dám đi lên, họ đâu thể tự lao đầu vào chỗ chết được.

"Không ai thừa nhận sao?" Hắn cười gằn.

Lại một trận im lặng.

"Rất tốt, vậy thì không ai được phép đi đâu cả, cứ đứng ở đây, khi nào có người nhận thì thôi."

Hắn bỏ lại một câu rồi ôm Lê Cảnh Trí lên xe.

Mọi người quay sang nhìn nhau, không hiểu lời này là có ý gì.

Một người cũng không được phép rời đi?

Nơi này là trêи đường cái, chẳng lẽ hắn có cách khống chế tất cả bọn họ hay sao? Tuy có người làm hơi quá nhưng bọn họ cũng chỉ phỏng vấn thôi, cũng không có thật sự đánh cô, thế thì sao chứ?

Có một người đàn ông lớn mật, đẩy vệ sĩ ra chuẩn bị rời đi.

Vệ sĩ chỉ kéo anh ta lại, lấy giấy xác nhận công việc và thông tin cá nhân, sau đó cũng không làm khó anh ta, liền thả người đi.

Những người khác thấy vậy định làm theo, ai ngờ, người đó đi còn chưa được bao xa, đã mặt mũi xanh mét chạy trở về: "Tôi sai rồi, cầu xin Lăng tổng bỏ qua cho tôi đi, nhà tôi trêи còn có mẹ già, dưới còn có con nhỏ, con tôi mới được có ba tuổi, tôi không thể mất việc, không thể gánh món nợ lớn như thế được, cuộc đời tôi như vậy coi như xong."

Đám nhà báo nghe xong, toàn bộ đều đứng yên.

Đây chỉ là hành động "giết gà dọa khỉ", trưởng nhóm vệ sĩ đứng lên: "Lời Lăng tiên sinh nói, các người đều đã nghe thấy. Những ai dám ném đồ vào thiếu phu nhân thì tự mình nhặt lại đây, nếu không, kết cục của các người càng thảm hơn anh ta nhiều."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play