"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Lăng Ý cười nhạt: "Thật sự không nhận ra sao? Muốn làm...... cô."

Hắn kéo chiếc váy của cô lên trêи, lộ ra hai chân dài thẳng tắp.

Lê Cảnh Trí vội kêu lên: "Đây là nhà của tôi, tí nữa còn phải xuống ăn cơm, anh đừng có mà làm loạn!"

Hắn càng kéo váy của cô lên cao hơn, làm cả một khoảng da thịt bên eo đều lộ ra ngoài không khí: "Ở trong nhà cô, trong phòng cô, làm những việc này không phải càng có ý nghĩa sao? Hiện giờ mới có bốn giờ, muốn ăn cơm cũng phải sáu giờ mới ăn, đủ cho chúng ta làm một lần rồi."

"Anh điên rồi! Hai người chúng ta ở trong phòng lâu như vậy không có động tĩnh gì, anh cho rằng người khác không biết chúng ta làm gì sao?" Hắn thực sự chỉ vì nửa thân dưới mà vứt hết cả mặt mũi vậy sao?

"Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện đó không phải rất bình thường sao. Không làm gì mới khiến người khác nghi ngờ."

Lăng Ý nhìn cảnh đẹp trước mắt, nhưng vẫn thấy không thỏa mãn, muốn đẩy lên trêи cao nữa, lại phát hiện, thân váy bị hai bên ngực của cô giữ lại, không di chuyển được nữa.

Bàn tay hắn vuốt nhẹ bên người cô, tìm được dây kéo, "roẹt" một tiếng.

Lăng Ý gật gật đầu, trầm giọng nói: "Ừ, như vậy tốt hơn nhiều."

Vừa dứt lời, Lê Cảnh Trí cảm thấy thân thể mình mát lạnh, hắn thật sự kéo toàn bộ váy của cô lên trêи.

Lê Cảnh Trí không có cách nào giữ tỉnh táo, lời nói cũng run run: "Phải làm gì anh mới chịu buông tha cho tôi?"

Để cho bản thân không mảnh vải trước mắt một người đàn ông, cô thực sự không làm được.

Đầu ngón tay Lăng Ý vuốt dọc theo bắp chân của cô: "Ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ khiến cô thấy thoải mái. Cô mà giãy giụa, tôi càng hưng phấn người chịu đau chỉ có cô thôi."

Nếu sớm biết có chuyện này cô thà ngồi dưới tầng nghe cha nói chuyện với hắn còn hơn.

"Ngoan." Hắn hôn tai cô một cái, một luồng khí nóng đi vào trong tai.

"Lăng Ý, tôi xin anh, hiện tại không làm được không? Đêm nay chúng ta trở về làm tiếp." Cô là người rất dễ xấu hổ, ngay cả ở trong phòng mình bôi thuốc cho Lăng Ý, cô còn không thích, huống chi lại còn làm chuyện đó. Tí nữa xuống ăn cơm mọi người mà thấy sắc mặt của cô nhất định sẽ biết được chuyện đã xảy ra, đến lúc đấy còn mặt mũi nào nữa?

Lăng Ý ôm rồi lại hôn cô một cái, chậm rãi buông tay, tay phải vẫn nắm ở eo cô, nằm xuống, hắn ôm cô vào trong ngực từ phía sau.

"Tôi có thể không động vào cô, nhưng cô phải để tôi ôm một lát." Hắn nói.

"Được" Cô không thể từ chối được, bởi vì cái đó của hắn cứ dán vào ʍôиɠ cô như đang uy hϊế͙p͙ vậy.

Cô nghe lời càng làm cho Lăng Ý dán sát vào người cô hơn, cái đó ở giữa hai chân cô, thỉnh thoảng nhảy lên, như đang chờ đợi.

Tư thế này quá nguy hiểm, cô phải hỏi điều kiện trước: "Anh muốn ôm bao lâu?"

Hắn khẽ cắn lấy cổ cô, ʍút̼ vào, tạo một vết màu hồng nhạt: "Cô làm cho tiểu đệ đệ của tôi thức tỉnh, cũng phải cho nó thời gian để trở lại ban đầu chứ?"

Rõ ràng là hắn ép buộc cô, bắt cô bôi thuốc cho hắn, bắt cô cởi áo sơ mi của hắn, bây giờ lại đổ lỗi cho cô đi trêu trọc hắn. Trêи thế giới này sao lại có người vô liêm sỉ vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play