Lê Nguyệt nhíu lông mày, bĩu môi: "Nếu anh ta thích tôi, tôi chắc chắn sẽ từ chối, tôi không muốn làm kẻ thứ ba, tôi cũng không thích người có vợ.

"Hướng Diệc Nhiên bật cười: "Cô không nhìn xem cô là loại người gì, yên tâm, Lăng Ý chắc chắn sẽ không để mắt đến cô đâu.

"Lê Nguyệt cúi đầu nhìn bản thân, đúng là không tốt lắm, cô ấy yên lặng thả hai chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh: "Vậy anh nói xem, ngày nào Lăng Ý cũng ở nhà rồi gọi chúng ta qua chơi để làm gì? Ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à?"Hướng Diệc Nhiên thu lại nụ cười, hạ giọng: "Cậu ta không sao, là do tâm trạng của Cảnh Trí không tốt.

"Vừa nghe thấy chuyện của Lê Cảnh Trí, Lê Nguyệt lập tức ngồi thẳng dậy: "Cảnh Trí bị làm sao?"Hướng Diệc Nhiên đi xe chậm lại, nhìn Lê Nguyệt: "Cô có biết cảm giác bị bạn thân nhất phản bội thì thế nào không?"Lê Nguyệt gật đầu: "Biết, giống như bị nửa thế giới vứt bỏ vậy.

"Cuộc đời mà, ai chả bị phản bội một hai lần.

Một lần đau là một lần nhớ, Lê Nguyệt cảm thấy hiện giờ bản thân thông minh như vậy là do hồi cấp hai đã từng bị lừa.

Hướng Diệc Nhiên định nói chuyện nghiêm túc với cô, nhưng bị câu nói của Lê Nguyệt làm bật cười: "Vậy còn nửa thế giới kia của cô thì sao?""Là cha mẹ tôi, nhà của tôi.

" Nhắc đến người nhà, trong mắt Lê Nguyệt như lóe sáng.

Dù cho cha mẹ cô ép cô sống ở thành phố mệt mỏi này, nhưng thực ra cha mẹ vẫn rất thương cô.

Bắt cô ở lại thành phố, không cho cô về thị trấn làm cũng là hy vọng cô có một tương lai tốt đẹp.

"Nhưng Cảnh Trí không có nhà.

" Mặt Hướng Diệc Nhiên xám xịt, người nhà họ Lê không phải là cha mẹ của Cảnh Trí, họ chỉ nuôi Cảnh Trí như một công cụ, từ nhỏ đến lớn, họ đều tính toán lên đầu cô.

"Nói bậy, anh không thể vì quan tâm cô ấy mà bỏ quên rằng cô ấy có chồng rồi.

" Lê Nguyệt rất ghét loại suy nghĩ này.

Nếu bạn có chồng, bạn cũng có nhà.

Hiếm khi Hướng Diệc Nhiên không cãi nhau với Lê Nguyệt mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Nửa kia của cô là người thân, còn nửa kia của Cảnh Trí là cuộc hôn nhân của cô ấy.

Nhưng trong cuộc hôn nhân đó, cô ấy cũng bị lừa dối.

""Vậy chẳng phải cô ấy bị cả thế giới bỏ rơi sao! " Lê Nguyệt mở to hai mắt, lại ngẩn ra: "Cô ấy còn có tôi, tôi sẽ không phản bội cô ấy.

"Hướng Diệc Nhiên liếc nhìn cô một cái: "Cô cũng không có cơ hội đó.

"Mặt Lê Nguyệt đầy khó hiểu: "Vậy nên, tại sao ngày nào Lăng Ý cũng gọi chúng ta qua đó quậy phá như con khỉ vậy?"Hướng Diệc Nhiên nhìn cô qua gương chiếu hậu, do dự có nên nói những chuyện đó cho cô nghe hay không.

Lê Nguyệt không chú ý đến câu trả lời của Hướng Diệc Nhiên, cô ấy đang nghĩ xem mai phải làm món gì để Lê Cảnh Trí ăn cảm thấy hạnh phúc.

Hướng Diệc Nhiên bị dáng vẻ bất cần của Lê Nguyệt chọc tức, dừng xe bên đường, hút điếu thuốc.

Lê Nguyệt che mũi, mở cửa xe cho thoáng khí.

Cô vừa định ghét bỏ anh ta, thì đã nghe Hướng Diệc Nhiên mở miệng, nói ra tất cả những chuyện kể cả chuyện cô ấy chưa biết hay đã biết.

Lê Nguyệt nghe xong thấy choáng váng: "Vậy rốt cuộc Lăng Ý có yêu Cảnh Trí không? Tôi tức quá, chẳng trách ngày nào cũng kêu chúng ta qua làm trò hề như con khỉ, hóa ra là vì anh ra đang giam giữ Cảnh Trí.

""Nói vậy, thật ra anh vẫn tốt hơn Lăng Ý một chút, ít ra anh cũng không lừa dối Cảnh Trí, làm tổn thương cô ấy.

"Hướng Diệc Nhiên thổi một hơi, ánh mắt tối lại: "Lê Nguyệt, cô chẳng có chút tự giác nào của bạn gái cả.

".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play