Nhưng mà Lê Cảnh Trí vẫn đối xử với Lê Nhã Trí rất tốt, điều này khiến cho Diêu Thanh Mạn cực kì không thoải mái: "Em gái của chị nghĩ cách bò lên trên giường của chồng chị, chị thực sự không để ý chút nào sao?""Nếu như cô chỉ muốn nói với tôi chuyện này thì không cần phải nói nữa.

Tôi tin tưởng Lăng Ý sẽ không chạm vào Nhã Trí.

" Lê Cảnh Trí khó chịu nhìn về phía Diêu Thanh Mạn.

"Chị Cảnh Trí, em biết chị vẫn để ý, chắc chắn là do em gái của chị đã lừa chị, cái gì cũng không nói cho chị biết.

" Diêu Thanh Mạn dương dương tự đắc: "Chị Cảnh Trí, chị bị lừa rồi, giường cũng lên rồi, sao có khả năng không chạm được chứ?"Mặt Lê Cảnh Trí lạnh đi, vốn dĩ cô đã không thích Diêu Thanh Mạn, tuy khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt không sạch sẽ: "Cô đừng có nói những câu lung tung, vu khống, bịa đặt, phỉ báng như thế nữa sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.

"Diêu Thanh Mạn thấy Lê Cảnh Trí không tin, vội vàng lấy điện thoại giơ lên trước mặt cô.

Lê Cảnh Trí lùi về sau, từ chối Diêu Thanh Mạn lại gần, Diêu Thanh Mạn không từ bỏ, cố chấp đi đến trước mặt cô, mở vòng bạn bè, tìm Lê Nhã Trí, kéo xuống phía dưới.

"Chị Cảnh Trí, chị nhìn xem Lê Nhã Trí nghĩ trăm phương nghìn kế câu dẫn Lăng tổng từ lâu rồi, chị có thể đề phòng.

"Lê Cảnh Trí từng tấm, từng tấm ảnh, trong lòng cực kì rối bời.

Cô đứng yên tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào.

Diêu Thanh Mạn có thể nhận ra Lăng Ý thực sự hạnh phúc với Lê Cảnh Trí, sự che chở của Lăng Ý dành cho Lê Cảnh Trí ở bệnh viện hoàn toàn là xuất phát từ bản năng.

Làm theo bản năng mà làm được đến mức đó, thì chứng tỏ trong lòng hắn chỉ có một mình Lê Cảnh Trí.

Diêu Thanh Mạn sẽ không để cho Lê Nhã Trí được dễ chịu, rõ ràng đều lớn lên như nhau, nhưng Lê Nhã Trí không chỉ cướp đi danh tiếng trong trường học, mà còn là trở ngại khiến cho Diêu Thanh Mạn không thể gả vào nhà giàu.

Trong lòng Diêu Thanh Mạn hiểu rõ, có một số người chắc chắn không thể chiếm được, vậy nên không cần nghĩ nhiều.

Lê Nhã Trí mặt dày không biết xấu hổ, còn cố tình mang ra để khoe khoang.

Diêu Thanh Mạn muốn nhìn như xem, Lê Nhã Trí suốt ngày ở trong tối phân cao với cô ta sẽ có kết cục tốt đẹp gì.

Lê Cảnh Trí đã biết chuyện này, chờ đến khi Lê Cảnh Trí trở về náo loạn với Lăng Ý, chắc chắn Lê Nhã Trí sẽ ăn quả đắng.

Diêu Thanh Mạn cố tình nói: "Chị Cảnh Trí, em thực sự không đành lòng nhìn chị bị lừa, chị xem, Lê Nhã Trí đã chụp toàn ảnh riêng tư thế này , chắc chắn cô ta không coi chị là chị nên mới làm thế.

"Lê Cảnh Trí bị Diêu Thanh Mạn đâm chọc, cô đẩy điện thoại Diêu Thanh Mạn ra, bước nhanh ra ngoài.

Cô lập tức rời khỏi nhà họ Lê, nhưng rất lâu sau vẫn không lấy được bình tĩnh.

Diêu Thanh Mạn cho cô xem những gì Lê Nhã Trí đăng lên vòng bạn bè trước đây.

Ảnh chụp ở Ngự Thủy Viên, có bóng lưng mờ ảo của Lăng Ý, dáng vẻ hắn mặc áo tắm,! Còn có bóng người lúc hắn đang tắm.

Thậm chí còn chụp ở phòng của cô và Lăng Ý, nằm trên giường của cô, ôm gối nhắm mắt.

Bức ảnh nói lên sự ám muội.

Cô không biết Lê Nhã Trí chụp những bức ảnh kia lúc nào, cũng không dám tin giữa Lăng Ý và Lê Nhã Trí thực sự xảy ra chuyện gì đó.

Mặc dù trong lòng không muốn đoán bậy, đoán bạ, nhưng cô vẫn không có cách nào mà không để ý được.

Hạt giống nghi ngờ được gieo xuống.

Mắt thấy mưu kế của mình đã đạt được, Diêu Thanh Mạn càng thêm vênh váo tự đắc: "Lê Nhã Trí, cô đúng là mặt dày thật đấy, cô cho rằng có thể bò lên được giường anh rể cô là được sao? Người ta cũng chỉ coi cô như chiếc giày rách.

Cô không biết lúc tôi tình cờ gặp anh rể cô ở bệnh viện, lúc anh ấy nhắc đến cô chán ghét nhiều như thế nào đâu.

"Lê Nhã Trí không tức giận tí nào, ngược lại còn nở nụ cười quỷ dị: "Diêu Thanh Mạn, lần này, cảm ơn cô.

".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play