"Được rồi, được rồi, mình cũng chỉ mong cậu được sống thật hạnh phúc thôi." Giang Noãn chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội: "Người ta đều nói phụ nữ sau khi ly hôn sẽ bị mất giá, mình không muốn cậu bị mọi người chỉ chỏ, cho nên không bằng cậu ở chung với hắn đi".

Lê Cảnh Trí thở dài, "Nhưng bây giờ, đến ngay cả ly hôn cũng không do mình quyết định nữa rồi".

Giang Noãn cười híp mắt,"Được rồi, không nói đến chuyện đau khổ nữa, chúng ta đi dạo đi. Nói không chừng mình có thể gặp được người trong mộng, mình sống 24 năm trời còn chưa trải qua cuộc tình nào, thật khổ thân".

Lê Cảnh Trí cười, thấy phục vụ đi về phía này, cô vẫy tay một tiếng:"Phục vụ, tính tiền".

Bỗng nhiên bàn bên cạnh vang lên một giọng phụ nữ sắc bén: "Không thấy chúng tôi đang gọi món sao? Tính tiền thì gấp cái gì? Đúng là đồ không có tiền đồ."

Lê Cảnh Trí ngây cả người, vẫn giữ thái độ ôn hòa: "Vậy để các cô ấy gọi món trước đi."

Người phụ nữ bên cạnh vẫn không hài lòng, mắt đầy trào phúng nói: "Nghe kìa, cái giọng điệu bố thí này, Lê đại tiểu thư thự sự rất khí thế."

Lê Cảnh Trí lúc này mới ngước mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, đánh giá kĩ càng, người này mặc một chiếc váy có cổ khoét chữ V rất sâu, làm lộ ra vòng 1 căng tròn. Cô không biết mình đã làm gì đắc tội với người này, hai người cũng chắc chắn không có quen biết.

Cô đứng lên, nhìn về phía người kia: "Thật xin lỗi, tôi không quen cô".

"A, cô không quen biết tôi? Vẫn giả bộ là không quen biết tôi?" Y Nghê chống nạnh, nở nụ cười xinh đẹp, châm chọc nói: "Tôi cả ngày đều đi theo bên chồng của cô, tôi cũng không tin, cô không thấy tôi quen mắt. Nói cho cô biết tôi tên Y Nghê."

Cả ngày đều đi theo bên người chồng cô?

Mí mắt Lê Cảnh Trí giật giật.

Lần đầu tiên thấy được tiểu tam mà phách lối như vậy.

"Lê Cảnh Trí cô giả ngốc cái gì chứ, tôi cho cô biết Lăng Ý không yêu cô, mặc kệ cô quấn lấy như thế nào cũng vô dụng thôi. Anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi." Y Nghê cuồng loạn, la hét.

Lê Cảnh Trí không muốn trước mặt người ngoài cãi nhau với người phụ nữ chua ngoa này.

Bốn phía mọi người đã bắt đầu xì xầm bàn tán, cô không muốn làm chủ đề chính trong câu chuyện của họ, liền kéo Giang Noãn dời đi.

Trong lòng Y Nghê kiêu ngạo, khoanh hai tay trước ngực, chặn đường đi của Lê Cảnh Trí: "Cô trốn cái gì? Chẳng lẽ chột dạ?

Cô hít sâu một hơi, nhịn xuống ý nghĩ muốn đánh người: "Vị tiểu thư này, chúng ta không quen biết, cô có muốn cãi nhau cũng đừng có đến quán cà phê tìm người, làm ảnh hưởng đến người khác."

Thấy cô bắt đầu nóng nảy, Y Nghê dương dương tự đắc: "Cô không những chiếm lấy Ý, hiện tại ngay cả quán cà phê cũng muốn chiếm sao? Lẽ nào quán cà phê này là do cô mở, chỉ có cô có thể đến còn tôi thì không?"

Lê Cảnh Trí trầm xuống, nhàn nhạt giải thích với cô ta:" Đây là quán cà phê mà nhà họ Lăng đưa cho tôi làm sính lễ, tôi cũng không muốn tiếp nhận, nhưng trêи luật pháp mà nói chủ của nó vẫn là tôi."

Mặt Y Nghê vừa trắng lại vừa đỏ: "Đừng tưởng rằng có được quán cà phê này thì có gì đặc biệt, tim của anh ấy mãi mãi cũng không thuộc về cô."

Lê Cảnh Trí hờ hững hỏi lại: "Vậy thì sao?" Ngược lại, cô cũng chưa bao giờ muốn có được trái tim Lăng Ý.

Liên tục bị đáp trả, Y Nghê không nhịn được, cô ta vỗ bàn một cái, cầm cà phê trêи bàn hắt lên trêи mặt Lê Cảnh Trí.

Không kịp né tránh, Lê Cảnh Trí bị giội đầy mặt. Người phụ nữ kia còn chưa thỏa mãn, giơ móng tay định cào trêи người cô.

Lê Cảnh Trí từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, chưa từng đánh nhau. Vẫn luôn ở thế bị động, bị Y Nghê cào trúng hai phát tạo thành hai vệt đỏ ửng trêи cách tay.

"Lê Cảnh Trí, cô dám đoạt người đàn ông của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play