Lê Cảnh Trí đã tắm qua nước ấm, nhiệt độ cơ thể bình thường lại, nhưng anh ngâm nước lạnh cả đêm, đến bây giờ cả người vẫn rất lạnh. Lòng bàn tay chạm vào cô khiến anh ngẩn ra rồi vội buông tay: "Em đến chỗ Noãn nghỉ ngơi trước, thay quần áo rồi hãy về nhà họ Lăng. Anh sẽ không tiễn đâu, anh ở chỗ này một chút rồi đến thẳng công ty luôn."

Viền mắt cô nóng lên: "Cám ơn anh, anh Tây Long." Lê Cảnh Trí biết, anh là đang suy nghĩ cho cô. Anh muốn hai người có chênh lệch thời gian để tránh khỏi những kẻ có lòng nhìn thấy. Hơn nữa bộ dạng của cô bây giờ quá nhếch nhác.

Khi Lê Cảnh Trí quay lại nhà họ Lăng, cũng đúng vào thời gian ăn sáng, cô chào hỏi bố mẹ chồng rồi đi lên phòng. Đẩy cửa ra, trong phòng là một khoảng tối đen, rèm cửa được kéo kín, không lọt tia sáng nào. Cô mở đèn, thấy Lăng Ý đang ngồi trêи giường, nhìn chằm chằm vào mình.

"Lê Cảnh Trí bây giờ cô giỏi thật. Cô có còn nhớ đến thân phận của mình là gì không? Cô là thiếu phu nhân của nhà họ Lăng, từ khi nào thì cô học được cách cả đêm không về nhà hả?" Lời nói của anh lạnh lùng còn mang theo chút châm biếm.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, cả người cô đã rất mệt mỏi, trêи đường về còn cân nhắc có nên cho hắn biết chuyện ngày hôm qua hay không, nhưng thái độ của hắn như vậy, làm cô không có cách nào mở miệng. Cô mím chặt môi, không nói câu nào.

"Tối hôm qua cô đi đâu?" Cả đêm qua hắn không ngủ, các tia máu trong mắt hiện lên nhìn rất đáng sợ.

Cô nhịn xuống cảm giác khác thường trong lòng, bình tĩnh mở miệng: "Tôi ở cùng Giang Noãn."

Hắn đứng lên đi đến bên cạnh cô, hơi thở bao trùm lấy cô, đầu ngón tay của hắn mơn trớn vạt áo cô: "Ở cùng Giang Noãn tại sao phải thay quần áo?"

Cô siết chặt nắm đấm trong tay: "Cô ấy nôn lên người tôi, không mặc được nữa, đây là quần áo của cô ấy."

"Thật không?"

"Nếu anh đã không tin tôi thì hỏi làm gì?" Lê Cảnh Trí hất tay hắn ra, chua xót nhìn hắn.

"Cả đêm không về mà vẫn nóng nảy như vậy?" Hắn cười giận dữ.

Lê Cảnh Trí quay đi, nhốt bản thân trong phòng quần áo, cô dựa lưng vào cánh cửa, hai tay giữ chặt trêи môi, ngăn cản mình khóc thành tiếng. Lăng Ý nhìn cánh cửa đã đóng chặt, cười lạnh, hắn đợi cô cả một đêm, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì, lại đổi được sự quay lưng làm ngơ của cô. Đúng là người phụ nữ vô lương tâm! Hắn mở cửa đi ra ngoài, ngay cả quần áo cũng không thay, trực tiếp lái xe rời khỏi nhà họ Lăng.

Hôm nay, tổng giám đốc đến muộn, gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ, tất cả mọi người hồi phục 100% tinh thần, chỉ sợ chọc đến phiền toái. Trợ lí Lưu cũng thấy hơi run: "Tổng giám đốc, hôm nay có người gửi chuyển phát cái này cho anh."

"Chuyện như vậy mà cũng phải hỏi tôi?" Cả người Lăng Ý tỏa ra khí lạnh. Thường thì những đồ chuyển phát nhanh này chỉ có một kết quả: trực tiếp ném đi. Hợp đồng hợp tác, số liệu công ty, dữ liệu báo cáo,... chắc chắn không thể gửi chuyển phát qua đây, nếu đã chọn cách này chắc cũng chỉ toàn là đồ bỏ đi.

Nhưng lần này không giống như vậy, trợ lí Lưu do dự mở miệng: "Chỉ là chuyển phát nhanh này có viết: Nếu anh không nhìn.... Nhất định sẽ hối hận." Những chữ này được viết bằng bút đỏ nhìn hơi đáng sợ. Rõ ràng là những chữ bình thường mà nhìn như một lời nguyền rủa.

Mí mắt Lăng Ý giật giật:"Đem đến đây." Trợ lí Lưu để đồ lại rồi ra ngoài còn đóng cửa thay hắn .

Lăng Ý mở chuyển phát nhanh ra bên trong có mấy tấm ảnh và một cái USB, hắn nắm chật cái USB trong tay, nét mặt phức tạp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play