Lê Cảnh Trí không biết mình đã làm sao rời khỏi nơi đó, cả người cô vô lực, vừa nghĩ tới những câu nói kia của Hướng Diệc Nhiên, trái tim lại đau nhói.
Cô yên lặng, đứng ven đường, chỉ trong chốc lát, nước mắt cô cứ thế không kiểm soát được lăn xuống.
Người qua đường nhìn vào, khe khẽ bình luận: Chắc là do tình yêu và công việc không thuận lợi.
Bỗng nhiên trước mặt duỗi ra một bàn tay, bên trong còn có một tờ khăn giấy giơ ra trước mặt cô. Cô gái rụt rè, sợ quấy rầy đến cô: "Cái này.... cái này cho cô."
Lê Cảnh Trí nhận lấy, nhìn cô gái một cái, nhỏ giọng: "Cảm ơn."
Cô gái ngây người: "Ôi trời, cô không phải.... cô không phải là Lê tiểu thư sao?" Nói xong cô gái lại xua xua tay, tự phủ nhận: "Không đúng, bây giờ phải gọi cô là Lăng thiếu phu nhân mới đúng."
Cô lấy giấy ăn, lau nước mắt, nở nụ cười tự giễu: "Vẫn chưa đúng, phải gọi tôi là bà Lăng mới phải."
Lăng thiếu phu nhân? Bốn chữ này nếu như nói ở một tuần trước với cô thì nó sẽ trở thành đường mật, nhưng hiện tại nó chính là một liều thuốc độc.
"Phải rồi, cô tên là gì? Cảm ơn cô ngày hôm đó đã giúp tôi." Lê Cảnh Trí cảm kϊƈɦ, cô gái này đã giúp cô hai lần.
"Tôi tên Lê Nguyệt, thật ra...Thật ra hôm ấy tôi cũng có lỗi, tôi cũng chặn đường của cô." Cô gái này chính là phóng viên nhỏ đã ra tay giúp đỡ lúc cô bị vây lần trước.
Lê Cảnh Trí lắc lắc đầu: "Tôi không trách cô, cô rất tốt."
Lê Nguyệt được khen, khuôn mặt hơi ửng hồng: "Lê tiểu thư, tâm trạng của cô không tốt sao?"
"Gọi tôi là Cảnh Trí đi, nghe Lê tiểu thư nghe rất kì."
"Cảnh, Cảnh Trí..." Lê Nguyệt không ngờ một người lãnh khốc, vô tình như Lăng Ý lại có thể có được người vợ tốt như vậy.
Lê Nguyệt bản tính thiện lương, lại ôn hòa, thấy tâm trạng cô không tốt, lôi kéo cô đến công viên chơi một chuyến.
Đến lúc phải về, Lê Nguyệt còn cười híp mắt, vẫy tay chào cô.
Lê Cảnh Trí bắt xe trở về nhà họ Lăng, Lê Nguyệt quả là một cô gái ấm áp. Cô có hơi hối hận vì lúc nãy quên không lưu lại cách thức liên lạc.
Khi cô về đến nhà đã là tám giờ tối.
Đi cả một ngày, chân hơi mỏi.
Tới cửa, cô dừng lại, khom lưng nặn nặn bắp chân.
Lăng Ý đi tới trước mặt cô: "Chân vẫn còn chưa khỏi hẳn đã chạy loạn, trễ như vậy mới trở về, không sợ lại bị bệnh sao?" Hắn đau lòng cho cô.
Nếu như là sáng nay, cô còn cảm thấy hạnh phúc, thỏa mãn, cho rằng hắn đang để ý đến mình. Nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô cười nhạt, thẳng lưng, đi lướt qua bên người hắn.
Không thèm chú ý đến hắn?
Lăng Ý nhướng mày, chỉ nghĩ là cô vẫn còn đang tức giận chuyện hôm trước.
"Lời tôi nói cô có nghe thấy không?" Hắn bước nhanh về phía trước, chắn trước mặt cô.
"Nghe thấy." Trêи mặt cô không còn vẻ ôn nhu như trước, ánh mắt bình tĩnh, không chút dao động: "Sao bỗng nhiên lại trở về? Ở bên ngoài chơi chán chưa?"
"Cô hôm nay sao vậy, cứ là lạ." Hắn tới trước mặt cô, ỷ vào chiều cao của mình, muốn sờ trán cô xem có phải bị ốm không.
Cô tránh ra, thái độ lạnh lùng xa cách.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhân dịp kỉ niệm đăng 100 chương mọi người bình luận dưới phần comment về cách hành văn và diễn đạt để mình kịp thời sửa chữa hoàn thành bộ truyện với ạ, nếu như có nhiều bình luận hữu ích mình sẽ đăng một lúc 50 chương coi như gửi lời cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện của mình ạ.