Đường Nam Châu vừa quẹt thẻ thanh toán xong, ngoảnh lại tìm Tống Sa Sa thì lập tức trông thấy cảnh tượng khiến anh thót cả tim.

Hộp sữa ở hàng trên cùng đang lung lay có xu hướng rơi xuống dưới, mà phía dưới là Tống Sa Sa và một cô gái không biết từ đâu ra. Hai người đều không đứng vững, bị ngã về phía sữa.

Đường Nam Châu mặc kệ đống đồ vừa mua, lao nhanh qua phía đó bằng tốc độ nhanh nhất, dùng tay không đỡ lấy hộp sữa đang rơi.

Mọi người như nín thở, mọi thứ xung quanh như ngưng lại.

Tống Sa Sa sợ đến mức hồn vía bay lên mây, chỉ đến khi Đường Nam Châu kéo cô gái bên cạnh cô ra rồi kéo cô về phía mình, quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi:

– Có bị thuơng không?

Lòng bàn tay anh ấm áp vô cùng.

Chút sợ hãi trước đó biến mất, cô hoàn hồn và nói:

– Bị va vào lưng hơi đau, nhưng không sao.

Cùng lúc đó, những người xung quanh cũng kịp phản ứng lại, không biết ai mở đầu, mọi người vỗ tay rần rần.

– Cậu trai giỏi thật đấy.

– Phản ứng nhanh nhẹn!

– Anh trai nhanh nhẹn quá! Cái hộp sữa rơi tư trên cao xuống, não sẽ bị chấn động.

– Nam tính quá đi! Hâm mộ quá!



Cô gái nọ không ngờ bản thân gây hỗn loạn như vậy. Nhìn Tống Sa Sa rồi lại nhìn mọi người xung quanh, cô ta mới thấy sợ hãi, chân lùi bước về sau định bỏ chạy nhưng bị ai đó giữ tay lại.

Ngoái đầu nhìn thì biết đó là Tống Sa Sa.

Mặt Tống Sa Sa lạnh tanh, nói:

– Em gái, chưa xin lỗi đã muốn chạy à?

– Chị… chị có bị sao đâu, sao tôi phải xin lỗi, tôi cũng đâu cố ý.

– Hành vi của cô đã gây rối tôi, hơn nữa nếu không phải do cô xông lên phía tôi, nếu tôi không đỡ cô thì tôi cũng không bị ngã nặng như vậy. Nếu bạn trai tôi không đến kịp, thì tôi và cô đã phải nhập viện rồi. Cô có thể hâm mộ ai đó, cũng không ai cấm cô hâm mộ, nhưng hành động bây giờ của cô là đang bôi đen thần tượng của cô.

Tống Sa Sa nhìn cô gái trẻ tuổi, có thể chưa đủ mười tám tuổi, nghĩ đến hành động điên cuồng của cô bé, cứ nghĩ là hành động cái tôi quá khích, nếu bây giờ không chỉ ra cái sai cho cô bé, cô ấy sau này có thể hại người khác nữa thì sao.

Đường Nam Châu nghe chữ “fan hâm mộ” lập tức hiểu ý của Tống Sa Sa.

– Là cô ta?

Tống Sa Sa gật đầu.

Đường Nam Châu nhìn về phía cô gái nhỏ, lông mày thoạt nhìn lộ vẻ không vui, có chút kinh hãi, lông mày Đường Nam Châu rậm, là chân mày kiếm, lúc mà không nói chuyện thì tỏa ra một loại khí chất, huống hồ lúc không vui, càng có mấy phần làm người ta phải nể sợ.

Cô gái nhỏ sợ hãi lùi về sau một bước:

– Hai người định ức hiếp một cô gái nhỏ bé à? Hai người làm vậy không biết xấu hổ? Tôi không cố ý, vừa nãy nếu bạn gái anh không lùi ra sau mới ngã, hộp sữa cũng sẽ không rơi xuống. Sao nào? Muốn đánh tôi chắc? Tôi nói cho anh biết, tôi vẫn chưa thành niên, được Luật bảo vệ trẻ vị thành niên bảo vệ đấy.

Tống Sa Sa nghe mà đau đầu, chẳng khác nào Gấu nhỏ nhà cô.

Đường Nam Châu lười quan tâm, nói:

– Cho cô hai lựa chọn, xin lỗi hoạc báo cảnh sát. Ở đây có máy quay hình, hành vi của cô là cố ý gây thương tích cho người khác, trẻ vị thành niên có luật bảo vệ, nhưng cô muốn giữ lại bản án không?

Giọng điệu lạnh lùng và gương mặt lạnh tanh của anh không khác nào Diêm Vương vậy, trông sống động vô cùng.

Tống Sa Sa lập tức tiếp lời:

– Vừa nãy chắc có người đã quay lại đăng lên Weibo rồi, chắc là hành vi vừa rồi của cô đã bôi đen thần tượng của cô rồi. Cô có thể nghĩ thử hôm nay hoặc ngày mai trên Weibo sẽ đăng những tin gì không, fan của Nguyễn Du ở siêu thị thành phố B…

Lời chưa nói xong, cô gái vừa nãy còn hùng hổ thì giờ đã nhũn người rồi.

– Xin lỗi.

Tống Sa Sa điềm tĩnh đáp lại:

– Hi vọng sau này cô đừng có hành vi như vậy nữa, trước khi làm thì nghĩ cho bản thân, cho thần tượng của mình xem có gây phiền phức cho người ta hay không.

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc.

Sau khi trở về khách sạn, Đường Nam Châu đến hiệu thuốc gần đó mua dầu thuốc.

Vị trí của khách sạn rất đẹp, xung quanh không chỉ có siêu thị mà còn có hiệu thuốc cách đó chưa đầy năm mươi mét. Chưa đầy mười phút anh đã quay về khách sạn, quẹt thẻ vào phòng thấy bạn gái đang ngồi ở bàn đeo tai nghe nhìn màn hình máy tính.

Cô ngước mắt lên thấy anh đã về bèn tháo một bên tai nghe, nhìn anh vẻ mặt suy tư.

Đường Nam Châu lấy dầu thuốc ra, hỏi:

–  Em nói cho Cảnh Lê biết rồi à?

– Ừm. Cảnh Lê còn gửi cho em đường liên kết Weibo nữa, tốc độ lan truyền thông tin bây giờ thực sự nhanh quá. Sự việc mới xảy ra chưa lâu mà chưa đến một tiếng đồng hồ đã lan truyền khắp trên mạng rồi. Lúc đó có người đã quay lại.

Đường Nam Châu không bận tâm lắm:

– Phải dạy cho đám fan cuồng một bài học, tùy tiện quây rối người khác bị xử như thế nào.

Anh nói tiếp:

– Anh mua dầu thuốc về, cho em bôi.

– Không đau lắm, bây giờ không gấp. Anh qua đây, xem đoạn này.

Cô đưa tai nghe còn lại cho anh và quay màn hình sang bên anh. Cái bàn chỉ có một cái ghế tựa, anh cúi người không thoải mái lắm, thấy vậy cô bèn đứng dậy nhường cho anh, không ngờ anh vừa ngồi xuống liền không chút đứng đắn, ôm cô ngồi lên đùi mình.

– Á, anh đứng đắn chút coi…

– Đừng động, để anh xem clip…

Lòng bàn tay anh xoa xoa eo cô.

Tống Sa Sa không tài nào nói được anh nên mặc kệ. Đột nhiên, bàn tay đang vuốt ve được một lúc, anh dừng lại clip, con chuột điểm vào một bóng người mặc quần áo màu xám, vẻ mặt anh ta rất đáng nghi.

– Đây là ai?

– Ừm, em lấy làm lạ. Cô bé đó bị hắn ta đụng phải mới ngã về phía em, mà xem trên clip thì rõ ràng hắn ta cố ý. Nếu hắn không cố tình thì cô bé cũng không ngã về phía em, em cũng không vì đỡ người ta mà khiến cho đống sữa bột đằng sau đổ xuống.

Đường Nam Châu phát lại clip.

– Hắn đội mũ đeo khẩu trang, còn đeo kính râm nữa, không nhìn rõ mặt. Sau va chạm hắn nhanh chóng lẩn vào đám đông.

– Cũng đúng. Em đang nghĩ không biết hắn ta có thù gì với cô bé đó không? Hay là cảm thấy đây là trò vui? Nếu toàn bộ hộp sữa rơi xuống, không chỉ em, hay cô bé đó, đều có thể cấu thành tội cố ý gây thương tích?

Đường Nam Châu khẽ nhíu mày.

Anh tắt đoạn ghi hình rồi nói:

– Thời gian này ở trong nước em phải luôn ở bên anh.

Nghe vậy Tống Sa Sa sực nhớ đến lúc bị theo dõi ở bến Thượng Hải, sang thành phố N và giờ sang cả thành phố B, suýt nữa gặp nguy hiểm. Có điều giờ đây cô đã quay lại với anh nên hết thảy sợ hãi đều tan biến, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Cô gật gật đầu ừ một tiếng.

Hết chương 12.9

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play