Tống Sa Sa sợ mình nhìn nhầm ảnh, đẩy tinh thần lên tận một trăm hai mươi nghìn lần.
Túi hồ sơ đựng thẻ học sinh, mỗi trang tvnt cô đều xem rất kĩ nhưng cả đêm cũng chỉ xem được một nửa, còn lại đành để mai xem tiếp. Sớm hôm sau Tống Lệ đưa cô đến trường. Tống Lệ ở cổng trường cứ dặn dò mãi, dặn Tống Sa Sa nếu không thoải mái thì nhất định không được cố nhịn, cứ nói với giáo viên hoặc gọi điện cho mình.
Tống Sa Sa gật đầu.
Tống Lệ vẫn nấn ná ở cổng trường, chưa đi.
– Cháu cứ vào lớp đi, cô chờ cháu vào lớp là đi ngay.
Khi Tống Sa Sa sắp vào trường bất chợt quay đầu lại, thì phát hiện cô vẫn còn nhìn mình. Trái tim cô đập mạnh, quay người và chạy nhanh đến chỗ Tống Lệ, vươn tay ôm lấy cô. Tống Sa Sa cất tiếng khe khẽ:
– Cảm ơn cô.
Trên người Tống Lệ có mùi hương Vaseline thoang thoảng, cảm giác rất giống mẹ.
Tống Lệ xoa tóc cô.
– Con bé ngốc nghếch này, cảm ơn cái gì, hai ta đều là người một nhà.
– Dẫu vậy nhưng cháu vẫn muốn cảm ơn cô, tối qua thuvienngontinh.com cháu mơ thấy bố mẹ… – Cô nới lỏng tay, ngửa đầu, nói rất nghiêm túc. – Bố mẹ dặn cháu phải cảm ơn cô, nói cô ở thành phố S chăm sóc cháu rất tốt.
Trước đây Tống Lệ luôn cảm thấy đứa cháu này quá độc lập kiên cường làm người ta xót xa thay, ấy vậy mà sau lần đổ bệnh con bé biết dựa dẫm hơn hẳn.
Ngẫm lại cũng là một chuyện tốt. Chị bèn nói:
– Nếu sau này cháu lại mơ thấy bố mẹ tvnt nữa, thì nhớ thay cô nói với họ, bảo họ không cần lo lắng.
– Vâng ạ. – Tống Sa Sa ngoan ngoãn đáp.
Tống Sa Sa vừa vào trong sân trường thì gặp ban Kỷ luật đang trực, đàn anh khóa trên La Hạo lớp 11, và cả… La Hiểu Đường.
Ban đầu cô hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng nhớ ra lời nói của Cảnh Lê hôm nọ… La Hiểu Đường lợi hại rồi, chẳng biết dùng thủ đoạn gì mà trở thành thành viên dự bị ở ban Kỷ luật, nhân cơ hội cậu nghỉ học muốn đá cậu ra.
– Ơ đàn em Tống, em khỏi bệnh rồi hả?
– Cảm ơn anh quan tâm, em khỏe rồi ạ. – Tống Sa Sa đáp.
– Mùa này rất dễ bị bệnh lắm, mấy hôm nọ Hội Học sinh chúng ta họp, hội trưởng còn nhắc tới em. – Lúc này, La Hiểu Đường hắt xì một cái. La Hạo lập tức quan tâm – Em bị cảm lạnh rồi hả? Ký túc xá cũng gần đây, để anh lấy cho em một cái khăn quàng.
– Không cần đâu ạ.
Tống Sa Sa nghe “Đàn em Tống” với “Đàn em” thuvienngontinh.com là biết, lại nhìn ánh mắt La Hạo, trong lòng đã sáng tỏ, nhưng cô cũng không để ý, nói:
– Đàn anh, em lên lớp trước.
Không ngờ La Hiểu Đường gọi cô lại.
– Tống Sa Sa, tớ ở ban Kỷ luật sẽ làm tốt hơn cậu.
– Cũng khá tốt, cố lên.
Dứt lời, cô chẳng ngoảnh lại mà chạy thẳng đến dãy lớp học, đoạn đối thoại sáng nay chỉ giống như một khúc nhạc đệm, cô hoàn toàn không để trong lòng. tvnt Vào lớp, cô phát hiện trên bảng viết hoa một câu HOAN NGHÊNH LỚP TRƯỞNG TRỞ VỀ! và mấy con gấu trúc ở phía góc bảng.
Bạn bè trong lớp thấy Tống Sa Sa đều chào hỏi cô:
– Lớp trưởng cuối cùng đã trở lại, bọn tớ nhớ cậu lắm đấy.
Trong lòng Tống Sa Sa ấm áp vô cùng.
Không bao lâu, Cảnh Lê đến lớp, đắc ý nói:
– Cảm động không?
– Cái bảng là ý của cậu à?
– Bất ngờ không? Nhưng mà chữ không phải do tớ viết. Sau khi tớ nghĩ ra ý kiến này, lớp phó là người đầu tiên ủng hộ. Sau tiết tự học buổi tối hôm qua cậu ấy viết đó.
Tống Sa Sa quả thật rất cảm động, vì vậy sau khi Vương Ưng đến lớp, cô thật lòng cảm ơn cậu ấy.
Vương Ưng lắp bắp:
– Đừng…đừng khách sáo. Tất cả bọn tớ đều rất thuvienngontinh.com quan tâm cậu, lớp trưởng.
Nói xong, mặt đỏ ửng.
Bỗng nhiên, Cảnh Lê gọi Tống Sa Sa.
– Sa Sa ơi, ở ngoài có người tìm cậu kìa.
Tống Sa Sa đáp lại rồi tvnt nhìn ra ngoài cửa sổ, một hình bóng quen thuộc lọt vào trong tầm mắt, ấy thế mà là Đường Nam Châu. Cô chạy ra khỏi lớp, cười tươi nhìn vào khăn quàng trên cổ Đường Nam Châu và hỏi:
– Sao cậu sang đây?
– Đi ngang qua. – Đường Nam Châu đáp, một lát sau lại hỏi – Thuận tiện hỏi xem cậu tìm được chưa.
Tống Sa Sa trả lời:
– Nhiều quá, tối qua mới xem được một nửa mà chưa tìm được. Tối nay tớ sẽ xem nốt nửa còn lại … – Cô quan sát Đường Nam Châu, theo tầm mắt cậu nhìn vào lớp. – Cậu đang nhìn gì đấy?
– Người vừa nói chuyện cùng cậu là ai vậy?
– Lớp phó lớp tớ, Vương Ưng.
– À.
– Sao vậy?
– Không có gì. Tớ đi đây.
Giữa trưa, Tống Sa Sa không ăn cơm cùng Cảnh Lê mà tìm hội trưởng hội học sinh.
Cô muốn rời ban Kỷ Luật, dứt khoát.
Sở dĩ cô đăng ký vào ban Kỷ luật là để tìm người, bây giờ đã có cách tìm mới rồi nên ở lại cũng chẳng cần thiết. Ban đầu còn lo lắng ban Kỷ luật thiếu nhân lực, song bây giờ đã có La Hiểu Đường, Tống Sa Sa xin rút trong lòng cũng không phải áy náy.
Hội trưởng nói với câu giữ người nhưng Tống Sa Sa đã quyết, cuối cùng cậu ta cũng đành từ bỏ.
Tống Sa Sa cảm thấy, tuy chỉ hoạt động trong hội học sinh trong thời gian ngắn nhưng vẫn học được khá nhiều thứ. Mặc dù cô tham gia vì mục đích cá nhân, mục tiêu chưa đạt được nhưng cô lại càng kiên nhẫn hơn trước đây. Bởi lẽ cuộc sống đâu thể thuận buồm xuôi gió, thuvienngontinh.com trên đường đời khó tránh khỏi có lúc thất bại. Có những người rất may mắn, chỉ có một lần thất bại, nhưng có những người là hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần… Thậm chí rất nhiều, cô không phải người may mắn kia, song cô tin chỉ cần bạn thân không bị thất bại làm suy sụp, sẽ có một ngày đạt được mục đích.
Nói tóm lại, khoảng thời gian ở ban Kỷ luật của hội học sinh đã dạy cho cô tính kiên định và sự lạc quan.
Tan học, Tống Sa Sa vội vàng về nhà tvnt xem tài liệu, nào ngờ vừa ra khỏi cửa lớp đã gặp phải La Hiểu Đường. Trong ấn tượng cô, La Hiểu Đường là một cô gái lạnh lùng, hiếm khi thể hiện cảm xúc, trừ khuôn mặt lạnh băng, nhưng hôm nay thấy cô nàng tức giận.
– Tại sao?
– Gì cơ? – Tống Sa Sa khỏ hiểu.
– Tại sao phải rời ban kỷ luật?
– Bạn La này, tớ không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của cậu.
– Có phải cậu sợ phải cạnh tranh với tôi không?
Tống Sa Sa ngạc nhiên, sau đó hiểu rõ nguyên nhân cô nàng tức giận, bèn hỏi:
– Cậu vào đó là… vì muốn cạnh tranh với tớ à? Cậu không cần phải cạnh tranh cùng tớ đâu, với khả năng của cậu ở đâu cũng có thể tỏa sáng.
– Ai thèm cạnh tranh với cậu! – Cô nàng khá tức giận. – Cậu đừng tự cao, tôi không thèm cạnh tranh với cậu đâu! Không có cậu, tôi sẽ làm càng tốt! Cậu cứ chờ xem!
Nói xong, hùng hổ rời đi.
Tống Sa Sa bỗng dưng cảm thấy cô nàng này rất thú vị, lắc lắc đầu cười.
Về nhà, cô tiếp tục xem hồ sơ.
Một nửa còn lại đã xem xong, Tống Sa Sa hơi uể oải. Cô quả nhiên không phải một người may mắn, học sinh cấp ba thành phố S và thẻ học sinh đã xem hết mà vẫn không tìm được người nọ.
Thế nhưng cô chỉ uể oải tvnt năm phút.
Chẳng bao lâu sau cô lấy lại tinh thần.
Lễ tang của bố mẹ đã qua hơn một năm rồi, thuvienngontinh.com cô ở thành phố N học hết tháng ba mới đến thành phố S. Thời gian một năm đủ để có rất nhiều chuyện xảy ra, hai bố con nhà nọ có thể đã gặp chuyện nên không còn trong danh sách thành phố S.
Tống Sa Sa tính toán mai đến trường bàn bạc với Đường Nam Châu, nói không chừng sẽ có cách khác.
Có điều hôm sau ở trường lại xảy ra một chuyện lớn.
Bước vào cổng trường, vòng qua bồn hoa chính là dãy lớp học.
Tầng một lớp học có một cái bảng tin, vị trí rất nổi bật, học sinh cứ đến trường đều sẽ đi qua, phần lớn học sinh chỉ dừng bước chưa được mười giây, mà hôm nay trước bảng tin toàn là học sinh, vòng trong vòng ngoài, không ai có ý định đi.
– Thù thật lớn…
– Sao bạn nam trông quen thế nhỉ…
– Bạn nữ cũng quen lắm… Có phải là người phát biểu trên khán đài hôm khai giảng không nhỉ?
…
Xưa nay Tống Sa Sa không bao giờ xem náo nhiệt, nhìn qua đám đông rồi đi ngay. Đi được vài bước, một bóng người bất thình lình vụt qua, kéo cô vào một góc khuất. Cô run run, cố gắng bình tĩnh lại mới phát hiện là Cảnh Lê.
– Sa Sa, có phải cậu đắc tội ai không? Cậu không xem trên tieba à?
– Hả? – Tống Sa Sa khó hiểu, một lát sau mới trả lời – Tớ không thế xem tieba của trường.
Khi vừa vào trường cô từng vào một lần, phát hiện trên đó chẳng có bài viết gì hay ho, cũng không có tin tức gì nên không xem nữa.
Cảnh Lê lấy điện thoại ra, mở tieba và đưa cho Tống Sa Sa.
– Sáng nay có người đăng bài nặc danh, nói cậu yêu đương với Đường Nam Châu, còn có ảnh các cậu ngồi xe buýt, ăn cơm cùng nhau. Vốn đó cũng chẳng gì, ở trường lắm chuyện như vậy, nhưng quan trọng là đã dán ảnh của cậu và Đường Nam Châu lên bảng tin… Cậu biết đấy, thuvienngontinh.com trường không cho phép yêu đương, mách trộm là một chuyện nhưng quang minh chính đại dán ảnh ở bảng tin lại là chuyện khác, ắt hẳn có thù với cậu. Đường Nam Châu không nói làm gì, cậu ta là học sinh cá biệt, thường xuyên bị thầy hiệu trưởng điểm danh phê bình, nhưng còn cậu thì khác, cho nên bọn họ mới bàn tán về cậu.
Tống Sa Sa đọc bài đăng.
Bài đăng giống như Cảnh Lê nói, còn có cả ảnh ở bảng tin.
Cô phóng to lên xem.
Trong đó tất cả đều là ảnh chụp cô và Đường Nam Châu, ảnh mới nhất là Đường Nam Châu dắt tay cô vào chung cư, nhìn qua trông khá ám muội.
Hết chương 6.5
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT