Mà ngay cả thầy Tony cũng không ngờ tới, sự tiến bộ nhanh chóng của Claire, vậy mà ngoài ý muốn kích phát ý chí chiến đấu của toàn bộ Alpha trong ban.
“Ngay cả Claire đứng bét lớp cũng đánh được 88 điểm, nếu mình không cố gắng thì chẳng phải ngay cả Claire cũng không bằng sao?”
Đám nhỏ ban một ôm ý nghĩ như vậy, nhất thời cảm thấy toàn thân đều tràn ngập động lực.
Bắt đầu từ ngày đó, mỗi buổi tối sau khi tan học, học sinh ban một đều nối tiếp nhau chạy đến phòng huấn luyện trên tầng ba luyện tập, gặp phải tình trạng không đủ phòng học, liền tốp năm tốp ba chen chúc vào nhau dùng chung một cái bao cát, cũng có mấy người kết bạn cùng đi đăng ký trước, chuyện này trái lại khiến Cevi và Claire cảm thấy vô cùng khó xử. Dù sao Cevi cũng là một Omega, vẫn luôn che giấu trình độ thật sự của mình, nếu đang trong phòng huấn luyện lại gặp phải người quen trong ban, để người ta thấy động tác ra quyền của Cevi, rất dễ khiến các học sinh hoải nghi.
Cũng may là chỉ qua mấy ngày, Claire liền nghĩ ra một biện pháp —- Đến rừng quả phía sau ký túc xá luyện tập.
Diện tích của rừng quả ngũ tinh vô cùng lớn, gần như bao quanh toàn bộ học viện Sao Paulo, cây cối trong rừng rậm rạp, hơn nữa tất cả lá cây đều là màu bạc, mặc quần áo màu trắng ẩn núp phía sau thân cây thô to, sẽ rất khó bị người khác phát hiện.
Chẳng qua, luyện tập ở trong rừng cây, không có bao cát có thể đo điểm số, không thể theo dõi được sự tiến bộ của Claire.
May mà kinh nghiệm võ thuật của Cevi vô cùng phong phú, chỉ nhìn tư thế Claire ra quyền là có thể nhận ra chỗ nào không đúng, một khi Claire xuất hiện sai lầm, hắn liền lập tức tiến lên sửa đúng. Dần dần, mỗi một tư thế của Claire đều trở nên cực kỳ chuẩn xác, hiện tại y đã có thể nhanh chóng đánh ra hơn năm mươi quyền mà không hề thấy mệt mỏi.
Đồng thời với việc luyện tập cường độ cánh tay, Cevi cũng không quên dạy y những quyền pháp chân cơ bản, ban đầu là hai chân song song, đứng trung bình tấn, sau đó là tấn trước, tấn sau, đứng thẳng một chân, dạy từng cái từng cái, gần như là dốc lòng truyền thụ.
Cevi dạy rất nghiêm túc, Claire cũng học cực kỳ chuyên tâm, sau một tháng luyện tập, các học sinh ngạc nhiên phát hiện, Alpha Claire vốn dĩ nhìn thật ngốc, thật yếu kia, vậy mà lại trở nên phấn chấn tinh thần, biểu hiện trong khóa võ thuật khiến thầy Tony cũng phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Thế nhưng, Claire vẫn chưa hề thỏa mãn với điều này, bởi vì y biết, khoảng cách đến trình độ thực sự của Cevi, y còn kém rất xa.
***
Tối hôm đó, hai người lại một lần nữa đi vào rừng cây theo thời gian đã hẹn, Claire chủ động nói: “Cevi, những động tác lúc trước cậu dạy tôi tôi đã học được kha khá rồi, có thể dạy động tác mới không?”
“Không nên sốt ruột, mấy động tác này, cậu luyện thêm ít nhất một tháng nữa đi.”
Claire kinh ngạc nói: “Còn phải tập một tháng nữa?”
Cevi cười nhìn y: “Thế đã là nhanh lắm rồi. Năm đó chỉ mỗi đứng trung bình tấn mà tôi đã bị sư phụ bắt luyện đến nửa năm. Căn bản nhất định phải luyện cho vững, có thế thì học những động tác sau mới thoải mái hơn.”
Claire gật gật đầu: “Được rồi, nghe lời cậu.”
Dù sao chỉ cần ở cùng một chỗ với Cevi, làm cái gì cũng đều thấy tâm tình thoải mái.
Sau khi trải qua mệt mỏi lúc ban đầu, Claire mừng rỡ phát hiện, thân thể của mình đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, hồi trước chỉ luyện có hơn hai giờ đã mệt đến toàn thân đau nhức, còn hiện tại liên tục luyện tập đến hơn bốn giờ cũng không thấy mệt, ngược lại càng luyện càng có tinh thần.
Đồng thời, lượng cơm ăn của y cũng tăng trưởng với tốc độ khiến người ta phải kinh hãi.
Trẻ con đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, thể năng tiêu hao nhiều, tự nhiên phải cấp bách bổ sung dinh dưỡng.
Trước kia, cơm chiều Claire chỉ cần ăn một chén cơm thêm một ít thức ăn là có thể no rồi, hiện tại, y một hơi ăn hai chén cơm, lấy thêm một phần đồ ăn mới có thể lấp đầy bụng, sau khi luyện tập xong còn phải thêm một đĩa hoa quả để ăn đêm, bằng không sẽ rất đói bụng.
Những ngày học võ với Cevi kia, qua đi vừa yên bình vừa hạnh phúc.
Mỗi khi nhớ lại đoạn thời gian đó, khóe môi Claire lại không nhịn được nở nụ cười —- mỗi động tác Cevi dạy y đều đặc biệt nghiêm túc, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, lại bày ra bộ dáng của thầy giáo, tiểu Cevi nghiêm trang theo sát y giảng giải kỹ năng động tác, khuôn mặt thịt hồ hồ, đôi mắt to đen láy, tư thế nắm tay tiêu chuẩn, lọt vào trong mắt Claire thật sự là đáng yêu cực kỳ.
Buổi tối mỗi ngày ở trong rừng quả ngũ tinh học tập cùng Cevi, chính là một loại hưởng thụ đối với Claire.
Thời gian trôi đi rất nhanh, đảo mắt đã qua mấy tháng, học viện Sao Paulo lại nghênh đón kỳ thi kết thúc năm học. Các học sinh năm nhất năm hai cũng bắt đầu vùi đầu khẩn trương ôn tập, cô Kelly hi vọng mọi người có thể tục duy trì thành tích 100% đạt tiêu chuẩn, không có học sinh nào lưu ban giống như năm trước.
Carlos làm lớp trưởng rất tự nhiên gánh vác trách nhiêm, giám sát việc tự học của mọi người. Có người gặp phải đề mục không làm được, chỉ cần tới hỏi nó, nó cũng sẽ chủ động giảng giải. Claire rất nhanh đã nhìn thấu tính cách của vị xá hữu này, tình tình Carlos cố chấp, còn rất chán ghét Omega, ngoại trừ hai tật xấu này ra, thì thật ra cũng là một lớp trưởng rất có trách nhiệm.
Điều khiến Claire buồn bực chính là, sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Cevi không thể dành ra nhiều thời gian phụ đạo võ thuật cho y nữa, bởi vì Cevi ngoại trừ ôn bài của mình còn phải trợ giúp Edean —- Edean nghe giảng rất nghiêm túc, thành tích ngữ pháp, lịch sử cũng không tệ, nhưng toán học của đứa nhỏ này lại thật sự khiến người ta lo lắng, phép cộng trừ ba chữ số cũng vẫn mơ mơ màng màng, ví dụ như 897 trừ đi 798, cậu lại có thể tính ra 101, Claire cũng phục cậu luôn.
Chương trình số học năm hai ở đế quốc đã bắt đầu học nhân chia, Edean lại ngay cả phép cộng trừ cũng chưa tính được. Mỗi ngày Cevi đều phải dành ra một tiếng giảng giải toán học cho xá hữu Edean, thời gian Claire và Cevi ở cùng nhau tự nhiên bị cắt đi rất nhiều.
Cũng may tháng sáu năm nay lại đến rồi, Claire và Cevi sắp nghênh đón sinh nhật lần thứ bảy.
Ngày 21 tháng 6 hôm đó, Claire chuẩn bị trước bánh ngọt sinh nhật, sau khi ăn xong cơm chiều liền gửi cho Cevi một tin nhắn: “Buổi tối 8 giờ, gặp ở chỗ cũ.”
Cái gọi là chỗ cũ tất nhiên là nơi bình thường bọn họ hay lén lút luyện tập võ thuật, ở sâu trong rừng quả ngũ tinh phía sau ký túc xá, ngày thường rất ít người đến.
Cevi tưởng rằng người này lại muốn học võ, liền thay một bộ quần áo rộng rãi đi tới rừng quả ngũ tinh.
Khiến hắn bất ngờ là, khi hắn đi tới đó, vậy mà lại thấy trên mặt đất có một vòng tròn thật to được xếp bằng các loại nến màu sắc khác nhau, ở giữa còn dùng nến xếp thành một hàng chữ, viết “Cevi, Claire, sinh nhật vui vẻ”, tiểu Claire đứng ở chính giữa, trong tay đang cầm một cái bánh sinh nhật, thấy Cevi đi đến, y liền mở miệng hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh vui vẻ…”
Chờ y hát xong, Cevi mới nhảy vào khoảng trống giữa các ngọn nến, nhìn Claire nói: “Chỉ là sinh nhật thôi mà, có cần khoa trương vậy không?”
Claire mỉm cười nói: “Có công nghệ cao thì phải lợi dụng một chút, cậu xem đi, mấy cây nến sinh nhật này đều được làm từ vật liệu đặc biệt, sau khi châm không có lửa, cũng không có khói, chỉ có các ánh nến màu sắc khác nhau, thoạt nhìn thật xinh đẹp… Cậu không thích sinh nhật như vậy sao?”
Dùng ngọn nến xếp thành tên, cùng với màu trắng bạc xung quanh làm nổi bật lẫn nhau, cảnh tượng trước mặt quả thật rất đẹp, khiến Cevi nhất thời cũng có chút cảm động.
Thời điểm hắn vẫn là Quý Nhiên, đã từng trải qua một lần sinh nhật như vậy. Đó là một đêm cực kỳ khó quên, hắn vừa đẩy cửa ra, ngọn nến trong phòng liền sáng lên, nhóm fan hâm mộ dùng các loại nến nhiều màu xếp thành hàng chữ “Quý Nhiên sinh nhật vui vẻ” trên mặt đất, sau đó đưa hắn đến khoảng trống chính giữa, hắn và các fan cùng nhau thổi nến, ăn bánh ngọt, còn nhận được rất nhiều món quà mà nhóm fan hâm mộ của hắn tự mình làm…
Năm đó, hắn vẫn còn là một diễn viên nhỏ không có tiếng tăm gì, số lượng fan hâm mộ cũng không nhiều. Bữa tiệc sinh nhật hai mươi ba tuổi kia, là người đại diện Du Khiêm Hòa tổ chức, vì muốn làm Quý Nhiên vui vẻ, Du Khiêm Hòa đã tìm fan hâm mộ ở vài nơi đến đây chúc mừng hắn, Quý Nhiên trải qua một sinh nhật vô cùng hạnh phúc, cả đời cũng khó quên.
Hiện giờ, Claire lại làm như vậy, ý đồ vô cùng rõ ràng.
—- Cho dù tất cả mọi người ở thế giới này không biết quá khứ của cậu, cậu vẫn còn có tôi.
Cevi cay cay sống mũi, không nhịn được bước lên từng bước, dùng sức ôm Claire ở trước mặt, nói: “Cảm ơn cậu.”
Trong lòng Claire mềm nhũn, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc Cevi, nói: “Không cần phải khách khí với tôi. Kiếp này, chúng ta sinh ra cùng một ngày, những sinh nhật về sau, chúng ta đều trải qua cùng nhau, được không?”
Cevi gật gật đầu, cười nói: “Ừ.”
Dứt lời, lại dùng sức xoa nhẹ đầu Claire một chút, nói: “Có một người bạn như cậu, thật tốt.”
Claire: “…”
Cậu có thể đừng bổ sung thêm câu đó được không, lực sát thương của mấy lời này quá mạnh mẽ.
Claire có chút bất đắc dĩ nhìn Cevi, y biết ở trong lòng Cevi, y đúng là một “Người bạn tốt” “Anh em tốt”, còn cách “Thích” một khoảng rất xa không thể vượt qua, nếu muốn làm Cevi thay đổi quan niệm, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Nhưng Claire cũng không nóng vội.
Hiện tại hai người còn chưa trưởng thành, sinh nhật hàng năm sau này cũng có thể trải qua cùng người yêu, nhìn đối phương từng chút từng chút lớn lên, đây vốn là một loại may mắn khó có được.
Nghĩ đến đây, Claire liền đưa tay chia cái bánh ngọt nhỏ thành hai nửa, đưa cho Cevi một nửa, nói: “Ăn đi, là vị dâu tây cậu thích nhất đó.”
“Cảm ơn!” Cevi vui vẻ nhận lấy bánh ngọt, sóng vai ngồi xuống bên Claire, ăn từng miếng từng miếng.
Nhìn cậu nhỏ đáng yêu bên cạnh ăn bánh, Claire không nhịn được cười rộ lên.
—- Cevi, từ hôm nay trở đi, mỗi năm tôi sẽ tổ chức sinh nhật cùng em. Tôi sẽ chờ đến một ngày em đủ mười tám tuổi, trưởng thành lớn lên.
Hết chương 25.
YanYan: Lê à, chắc ý cưng muốn nói là “chờ em đủ mười tám tuổi, nhào vào ăn em luôn” chớ gì? =))))) Đùa chớ, ta là ta rất rất quan ngại với bé Vi, hoài nghi sâu sắc liệu có phải dây thần kinh của bé còn thô hơn cả nhà họ Lăng hay không a! =)))