*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦTác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 59.Tưởng Hàn vẫn cực kỳ tri kỷ, nói hết lời ngon ngọt để Lương Đa giải sầu.
Nhưng không thể giải sầu, Lương Đa căng thẳng đến độ ướt đẫm mồ hôi trong mùa đông rét căm.
"Em đừng nói chuyện với anh nữa thì hơn." Lương Đa xem giờ, "Anh phải nắm bắt thời gian nghĩ sẵn kịch bản trong đầu, nghĩ xem lát nữa nên nghênh đón người cha thân ái của em như thế nào."
Lương Đa tựa vào tay lái nhắm mắt bắt đầu trầm tư nhân sinh.
Anh chợt mở choàng mắt ra nhìn Tưởng Hàn.
"Sao?" Tưởng Hàn đang tính hôn trộm, ai ngờ anh ấy bỗng dưng mở mắt dọa cậu nhảy dựng.
"Tưởng Hàn, mi gạt ta."
"Em gạt gì anh?"
"Mi thật sự không phải con người."
"Em phải mà!"
"Mi dám gạt ta!"
Tưởng Hàn mờ mịt: "Rốt cuộc em gạt gì anh?"
Lương Đa diễn drama ôm tim, bộ dạng đau thắt lòng: "Tôi không thể phân biệt được em nói với tôi câu nào là thật, câu nào là giả."
Đầu óc Tưởng Hàn mờ mịt: "Toàn bộ đều là thật!"
"Em nhớ mình đã nói gì với tôi không?"
Thật ra không nhớ vì miệng Tưởng Hàn rất nát khi ở trước Lương Đa, nói đủ thứ, giờ bảo cậu nhớ thật sự khá khó khăn.
"Hì, em nói yêu anh."
"Câu đó chắc chắn là thật," Lương Đa nói, "Trừ câu đó ra còn những câu khác, em gạt tôi chuyện gì thâm tâm em tự biết."
Cả hai đối chất trong xe, cuộc đối chất này khiến thời gian trôi đi như nước chảy ào ào, nói qua nói lại cuối cùng Tưởng Hàn vẫn không nhớ rốt cuộc mình đã gạt Lương Đa cái gì.
Chuyện này cho cậu một bài học —— Không được lắm lời.
Nhưng bài học thì bài học, cậu không thể nhớ kỹ nhớ dai.
Cả hai còn chưa đối chất xong thì cha Tưởng Hàn gọi điện.
"Con trai cha đến cổng trường con rồi, đậu xe ở ven đường, bạn trai con đến chưa?"
"Đã đến rồi cha!" Tưởng Hàn bắt lấy cánh tay đang giận dữ vung vẩy của Lương Đa, cười nói, "Giờ bọn con sẽ đi ra đó."
Lương Đa đang ầm ĩ mà nghe nói cha chồng tương lai của mình đã đến thì dập lửa trong tích tắc.
Tưởng Hàn cúp điện thoại, dỗ Lương Đa: "Anh đi gặp cha em với em trước, khi nào về rồi tính sổ em sau, được không?"
"Được." Dù được hay không thì cũng phải được.
Lúc xuống xe Lương Đa có suy tính trong lòng, anh sẽ có cơ hội tính món nợ với Tưởng Hàn nhanh thôi.
Cả hai sóng vai đi ra cổng trường, hai anh đẹp trai ngời ngời đi cạnh nhau cực kỳ thu hút ánh mắt của người ta, Tưởng Hàn đắc chí, đắc chí muốn lên nóc nhà, cậu kiêu ngạo ưỡn thẳng lưng, trong đầu thậm chí còn phát ra BGM.
Loạn Thế Cự Tinh.
Rất có khí thế.
Ban ngày ban mặt mà cậu và Lương Đa vẫn có thể làm hai vì sao sáng lấp lánh!
Hai người đi ra cổng, liếc mắt thấy ngay xe của cha Tưởng Hàn.
Cha cậu cũng giỏi, một mình lái xe hơn ba tiếng mới đến, còn lý do? Đừng hỏi, hỏi thì xin thưa là do say xe.
Tưởng Hàn cảm thấy cha cậu là một người đàn ông rất đặc biệt, ông say xe cực kỳ nghiêm trọng, say tàu lửa, say xe khách, chỉ cần không phải do ông cầm lái thì sẽ say lên say xuống, thỉnh thoảng Tưởng Hàn rất muốn thử xem cha mình có bị say xe đạp không, nhưng bây giờ thành phố bọn họ cấm xe đạp chở người, cậu mãi vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm.
Tưởng Hàn kéo áo Lương Đa: "Cha em bên đó."
Lương Đa đã chuẩn bị kỹ: "Ừ, anh sẽ làm được."
Cả hai còn chưa đến gần xe thì cha Tưởng Hàn đã nhìn thấy hai người qua kính chiếu hậu —— Trai đẹp khó mà phớt lờ.
Cha Tưởng Hàn xuống xe, Tưởng Hàn lập tức vẫy tay: "Trai đẹp ơi!"
Lương Đa suýt chút nữa không nín được cười phá lên, may mà anh là người bình tĩnh kìm chế, chỉ cười khe khẽ.
Đầu tiên cha Tưởng Hàn cười gật đầu với con trai, sau đó nhìn sang Lương Đa.
Suy cho cùng Lương Đa vẫn lớn hơn Tưởng Hàn mấy tuổi, suy cho cùng cha Tưởng Hàn vẫn là cha Tưởng Hàn, hai người đàn ông trưởng thành gặp gỡ, bắt tay nhau hết sức khách sáo giới thiệu bản thân.
"Chào chú ạ, cháu tên Lương Đa."
Tâm Tưởng Hàn nói: Đỉnh, hóa ra khi Lương Đa nghiêm túc thì cũng rất ra dáng!
"Chào cháu Lương Đa, chú là cha của Tưởng Hàn, Tưởng Phong Duệ."
Cả hai nói chuyện Tưởng Hàn đứng bên nghe, cảm giác mình như kẻ ngốc.
Tưởng Hàn lên tiếng: "Hai vị, ngoài đây lạnh lẽo, không ấy chúng ta lên xe rồi nói sau?"
"Được được được, lên xe thôi."
Lên xe, Lương Đa và Tưởng Hàn ngồi ở ghế sau, cha Tưởng Hàn đã đặt chỗ ăn, ông chở hai người đi thẳng đến đó.
Trên đường đi họ tán chuyện, cha Tưởng Hàn cố gắng hỏi nhẹ nhàng bâng quơ Lương Đa mấy câu như công việc có bận lắm không, áp lực có lớn không vân vân. Lương Đa rất thông minh, biết phụ huynh tò mò nhưng không tiện hỏi nhiều nên anh cố trả lời nhiều hơn.
Suốt đoạn đường Lương Đa gần như kể sạch lý lịch gần 30 năm qua của mình cho cha Tưởng Hàn.
Trình tự mạch lạc, chính phụ rõ ràng.
Cha Tưởng Hàn cực thích thanh niên như thế này, đầu óc rõ ràng, nhìn là biết có tương lai.
Lương Đa có thể cảm nhận được cha Tưởng Hàn thật sự hài lòng về mình, anh hơi thở phào.
Cả ba đến nhà hàng, sau khi đậu xe thì đi thẳng lên phòng ở tầng hai đã đặt trước.
Lương Đa chưa từng đến nhà hàng này nhưng Tưởng Hàn với cha đã đến đây, chất lượng thức ăn rất ngon.
Cha Tưởng Hàn bảo hai người gọi món, tất nhiên Lương Đa sẽ mất tự nhiên dè dặt đưa thực đơn qua trước mặt Tưởng Hàn, chỉ hơi nghiêng người ra ý.
Tưởng Hàn chuyên tâm gọi món, Lương Đa và cha Tưởng Hàn lại hàn huyên.
Cha Tưởng Hàn nói: "Tưởng Hàn đặc biệt thích khoai tây ngào đường của quán này, nói người ta làm còn ngon hơn bác."
"Thật không ạ?" Lương Đa rất bất ngờ, "Vậy phải thử mới được, trước kia Tưởng Hàn nói chú là đầu bếp quán ăn, cháu còn nghĩ không biết sau này có cơ hội học một ít tài làm bếp của chú không?"
Anh vừa nói xong thì Tưởng Hàn và cha Tưởng Hàn cùng nhìn anh.
Lương Đa làm bộ không hiểu, giống như thỏ trắng bị dọa sợ vô tội nhìn lại hai người.
Cha Tưởng Hàn cười: "Nó nói với cháu chú là đầu bếp quán ăn?"
"Vâng," Lương Đa cũng cười, cười đặc biệt làm bộ làm tịch, "Tay nghề của Tưởng Hàn giỏi hơn cháu rất nhiều, đúng là được chú chân truyền."
Tưởng Hàn ngồi cạnh dụi mũi thật mạnh.
Cha cậu nhấp ngụm nước, nín cười hắng giọng: "Hừm, đúng là tay nghề nấu nướng của Tưởng Hàn không tệ, cũng đúng là do chú dạy nhưng..."
Cha Tưởng Hàn đặt ly nước xuống nhìn sang con trai của mình: "Tưởng Hàn, con mau xin lỗi bác sĩ Lương người ta đi kìa."
Tưởng Hàn chột dạ nhìn Lương Đa, cuối cùng cậu cũng biết trước đó Lương Đa nói cậu gạt anh là nhằm chỉ chuyện gì.
"Em có lỗi, em xin lỗi." Thái độ nhận lỗi của Tưởng Hàn hết sức thành khẩn, "Trước em gạt anh là vì muốn nấu ăn cho anh, thật ra cha em... ông ấy là nhà tư vấn tâm lý, nhưng ông ấy thật sự học ở New Oriental!"
(*) New Oriental: Tập đoàn Công nghệ Giáo dục. Có trường dạy đầu bếp, có trường dạy tiếng Anh,...Ông học tiếng Anh.
Lương Đa tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng tất nhiên anh sẽ không tính toán ngay tại đây với Tưởng Hàn, vấn đề của đôi chim cu thì để về nhà giải quyết, Lương Đa phải làm một thiên sứ tâm lý và hiểu chuyện ở trước mặt cha.
"Thật không?" Giây phút này Lương Đa là bé "ngốc trắng ngọt" trong phim thần tượng, "Chú ơi, vậy thì chú lợi hại quá!"
Cha Tưởng Hàn không giống Tưởng Hàn, ông không ngốc như cậu, ông là người sáng suốt, không nhìn ra được Lương Đa đang diễn kịch thì xem như bỏ đi.
Nhưng ông cũng rất phối hợp diễn xuất, cả hai cứ thế tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau.
Tưởng Hàn sa sút tinh thần ngẩng đầu liếc trần nhà, sau đó gọi món.
Bữa ăn này Tưởng Hàn như ngồi trên đống lửa, không hiểu sao cậu cảm thấy ba người ngồi cùng nhau mà hai người kia giống người một nhà hơn, đã thế đôi lúc còn nói những chuyện cậu nghe không hiểu!
Chuyện gì xảy ta?
Tốt xấu gì cũng là nghiên cứu sinh cơ mà.
Tưởng Hàn cảm giác mình bị chĩa mũi nhọn.
Ăn uống xong Tưởng Hàn tuyên bố: "Con cũng phải học lên tiến sĩ."
Lương Đa và cha cậu cùng nhìn cậu.
Tưởng Hàn: "Sao hai người nhìn con như thế? Có phải nghĩ con không thi lên được không?"
"Không," cả hai trăm miệng một lời, "Chúng ta không có ý đó."
"Hứ." Tưởng Hàn cười khẩy, "Thôi kệ, đàn ông các người không một ai tốt đẹp."
Bạn trẻ Tưởng Hàn tàn nhẫn đến độ ngay cả bản thân cũng không tha.
Lương Đa cười nhéo cậu: "Nếu em thật sự muốn học lên tiếp thì chắc chắn mọi người ủng hộ em, chỉ sợ là do em hờn dỗi nhất thời. Không nên đưa ra quyết định trong lúc nổi hứng, về sau cũng chỉ có em chịu khổ."
Tưởng Hàn hiểu mọi đạo lý nhưng một nhà bốn người mà hiện giờ cậu là người có bằng cấp thấp nhất, nhiều ít gì cũng khá không vui.
"Em sẽ nghĩ lại, nhưng hai người không được lén lút cà khịa em."
"Bọn anh không có."
"Hai người có."
"Bọn anh không có thật."
Tưởng Hàn ngồi thẳng người nhìn cha cậu: "Không nói nó nữa, cha, cha thấy Lương Đa thế nào?
Cha Tưởng Hàn rất bất ngờ, ông bất ngờ vì con trai mình có thể tìm được một cậu bạn trai khá tốt.
Không phải ông không có lòng tin về Tưởng Hàn, nhưng Lương Đa thật sự vượt ngoài sự tưởng tượng của ông —— trường thành, thận trọng, có học thức.
Thanh niên tuổi trẻ tài cao còn rất biết suy nghĩ giống thế này, bậc phụ huynh nào mà không thích!
"Bác sĩ Lương," cha Tưởng Hàn không trả lời thẳng mà chuyển sang Lương Đa, "Từ nhỏ tư duy của thằng bé Tưởng Hàn khá bay nhảy, nếu có lúc nào mạo phạm đến cháu thì cháu đừng chấp nhặt nó."
Ok, lại bắt đầu rồi.
Nhưng Tưởng Hàn nghe cha nói câu ấy thì rất vui, cha cậu nói thế nghĩa là chấp nhận Lương Đa, hơn nữa còn rất thích Lương Đa.
Tuy mình vẫn đang bị "hạ bệ" nhưng người mình yêu đã được người nhà chấp nhận. Lúc Tưởng Hàn bước ra cửa nhà hàng, khoé miệng cậu sắp toét ra tận gáy.
Dùng bữa xong cha Tưởng Hàn chở đôi chim cu về trường Tưởng Hàn, chuẩn bị đi đón thư ký của mình, khởi hành quay về.
Lương Đa nói: "Chú ơi, lần này chú đến đột xuất nên cháu chưa kịp chuẩn bị gì, lần sau chúng ta lại trò chuyện với nhau."
"Không sao." Cha Tưởng Hàn vỗ cánh tay Lương Đa, "Lúc nào có thời gian thì đi với Tưởng Hàn về nhà chú, đến khi đó chú trổ tài với cháu, mặc dù không phải đầu bếp thật nhưng tay nghề có thể so sánh với đầu bếp."
Lương Đa và Tưởng Hàn đứng ở ven đường nhìn cha Tưởng Hàn rời đi, tâm trạng của hai đều vui mừng khôn xiết.
"Gặp phụ huynh không đáng sợ như anh nghĩ." Lương Đa nói.
"Tài diễn xuất của anh còn đáng sợ hơn em nghĩ." Tưởng Hàn nói.
Lương Đa quay qua nhìn cậu: "Tưởng Hàn, người cha thân ái của em đã về, đến lúc giải quyết vấn đề của hai ta rồi đúng không?"
Tưởng Hàn giả ngu: "Dạ? Vấn đề gì cơ?"
"Vấn đề đầu bếp quán ăn."
Tưởng Hàn cười hihi: "Dạ? Sao cơ? Gió lớn quá nghe không rõ!"
Lương Đa trừng cậu, Tưởng Hàn dụi vào người anh, "Em biết lỗi rồi, tại lúc ấy em muốn nấu đồ ăn ngon cho anh mà sợ anh không đồng ý đó chứ! Em bồi thường cho anh ha?"
"Bồi thường như thế nào?"
Tưởng Hàn tiến lại gần tai Lương Đa nói mấy câu không phù hợp với thiếu nhi.
Lương Đa há miệng, anh tóm tay áo Tưởng Hàn kéo cậu quay về xe.
Cấp tốc chạy về nhà.
Gặp phụ huynh xong, bây giờ hai người nên làm chút chuyện cả hai nên làm!
Hết 59.