Ngày trước Lương Đa không thể ngờ được sẽ có một ngày mình nói ra một đoạn văn buồn nôn đến vậy, đã vậy còn nói thật lòng thật dạ, trong mắt ánh ra sự chân thành lo sợ đối phương không tin mình.

Trước kia Lương Đa không có kinh nghiệm cũng không suy nghĩ nhiều, khi anh bước chân vào tình yêu nhìn có vẻ rất hời hợt qua loa nhưng anh đã lớn bằng này tuổi, cũng phải trải qua nhiều suy nghĩ đắn đo.

Anh biết Tưởng Hàn tốt.

Anh biết mình phải để cho Tưởng Hàn biết điều đó.

Không cần liệt kê những chuyện lặt vặt ấm lòng Tưởng Hàn đã làm cho anh, chỉ xét những chi tiết nhỏ thẩm thấu trong cuộc sống thôi, không cái nào không tiết lộ Tưởng Hàn là người lương thiện dịu dàng, người như thế dù không làm người yêu chỉ làm bạn cũng làm người ta vui vẻ.

Lương Đa hỏi: "Này nhóc con, em có nghe thấy không?"

Anh lại nhéo tai Tưởng Hàn: "Đang khen em đó, cho tí phản ứng đi!"

Lương Đa vừa dứt lời thì bị Tưởng Hàn đè xuống dưới thân.

Khá kích thích, sàn nhà play cũng không tồi.

"Lương Đa, sao bác sĩ lại tốt đến thế?"

"Tưởng Hàn, sao em không biết lớn biết nhỏ?" Lương Đa cố ý trêu cậu, "Anh là anh lớn của em đấy nhé."

"Anh ơi, sao anh lại tốt đến thế."

Nhão nhè nhão nhoẹt, không biết xấu hổ.

Xem ra đã đến phân cảnh "buổi tối đến lượt anh gọi", Tưởng Hàn động lòng ôm Lương Đa húc húc người.

"Em đàng hoàng chút đi, còn chưa nói xong đâu." Lương Đa nắm vai cậu nói, "Nói cho rõ rồi hành sự sau."

Thật ra Tưởng Hàn bị anh nói khá ngượng ngùng, vì trước khi Lương Đa nói ra những câu đó thì Tưởng Hàn không cảm nhận được bản thân có gì đáng để khen.

Mọi mặt tưởng chừng như rất bình thường, chỉ được cái đặc biệt đẹp trai.

Nhưng trai đẹp trên đời nhiều vô kể, chắc hẳn Lương Đa đã gặp không ít.

"Anh ơi."

"...Thôi, mi gọi ta là bác sĩ Lương thì hơn." Tưởng Hàn gọi một tiếng "anh ơi" làm xương cốt của Lương Đa mềm nhũn, không chịu nổi, nổi da dà toàn thân.

"Không đâu!" Tưởng Hàn đặc biệt thích làm nũng với Lương Đa, cảm giác này rất kỳ diệu.

Thú thật từ lúc hiểu chuyện đến nay dù ở trước mặt cha mẹ Tưởng Hàn cũng gần như không quá thân mật, người nhà cậu khi gặp chuyện thường thích giữ lý trí bình tĩnh, cố gắng phân tích vấn đề một cách khách quan sau đó giải quyết nó, không tại việc làm nũng bịp bợm cho qua.

Với lại có một quãng thời gian Tưởng Hàn sống chung với ông bà, khi đó cha mẹ cậu đã xuất ngoại học tập gần non nửa năm, Tưởng Hàn đang học tiểu học, cách giáo dục của ông bà dành cho cậu là: "Tưởng Hàn, con là nam tử hán, nam tử hán thì phải đội trời đạp đất, không được làm nũng không được yếu thế không được khóc, sẽ bị người ta khinh thường."

Mặc dù về sau cha Tưởng Hàn nói với cậu rằng đàn ông cũng có thể làm nũng có thể yếu đuối có thể khóc, nhưng những câu ông bà nói lúc ấy để lại ấn tượng quá sâu trong cậu, cậu không thể vượt qua được cái hố sâu đó trong tư tưởng.

Nhưng không ngờ hơn 20 tuổi gặp được Lương Đa lại có thể làm nũng chơi xấu với anh mà không vướng gánh nặng gì trong lòng.

Là vì tình yêu? Vì tin tưởng?

Tưởng Hàn thích như thế này.

"Anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi!"

"Em là bồ câu hả?" Lương Đa cười cậu, "Tỉnh lại! Đừng nghịch!"

(*) Anh: 哥 – gē; Chim bồ câu: 鸽 – gē

Tưởng Hàn bám dính trên người Lương Đa, nằm sấp đè anh thở thôi cũng mất sức nhưng Lương Đa không nỡ đẩy cậu ra, Lương Đa nghi ngờ anh rất hưởng thụ cảm giác bị Tưởng Hàn đè gần chết... rất chân thật, rất có cảm giác an toàn.

Suy nghĩ kiểu này thật nguy hiểm, Lương Đa nhủ bụng: Mình quả đúng trời sinh là thụ, trời sinh hưởng thụ cảm giác bị đè.

"Anh đang nghĩ gì?" Tưởng Hàn hỏi.

"Đang nghĩ bao giờ em mới lết ra khỏi người anh." Lương Đa chọt vai cậu, "Ít nhiều cũng hơi nặng."

Tưởng Hàn ngoan ngoãn nằm xuống cạnh Lương Đa, nắm tay anh nói: "Anh tốt quá."

"Anh biết."

"Lương Đa, anh chờ em nhé."

Lương Đa xoay qua nhìn cậu: "Em tính làm gì?"

"Không đi đâu cả, chỉ là... đợi em ở mức độ tinh thần." Tưởng Hàn nói, "Bây giờ em chẳng có gì cả, thậm chí còn chưa hoàn thành học nghiệp, xét từ nhiều khía cạnh khác thì em thật sự thua kém anh rất nhiều."

Cậu nhìn Lương Đa: "Nhưng em sẽ cố gắng, chắc chắn em không để anh hối hận khi chọn em."

Thanh niên giỏi nói lời hay ý đẹp, Lương Đa nghe cười tít mắt.

Nói thật Lương Đa đã nghe rất nhiều lời nói bùi tai, nhiều đến mức tai sắp chai sạn nhưng xưa giờ anh không tin tưởng.

Mấy thứ như lời ngon tiếng ngọt, chỉ tay lên trời thề rất hư ảo, thực chất lời nói của một số người còn không sánh bằng một cú ***, chí ít mùi *** thối sẽ nồng nặc cả nửa buổi, còn lời nói thì nói xong quay đầu quên luôn.

Trước giờ Lương Đa luôn biết không thể tin những thứ đấy, người có thể tin được chỉ có chính bản thân mình.

Nhưng bây giờ anh bằng lòng tin tưởng Tưởng Hàn, bằng lòng tin Tưởng Hàn có một trái tim ngày một mạnh mẽ hướng đến mình.

"Không tự ti?" Lương Đa hỏi, "Không lo sợ e dè anh sẽ đá em?"

"Thật ra vẫn sợ," Tưởng Hàn nói, "Nhưng em nghĩ mình nên tin tưởng vào anh hơn, nếu em cứ lo lắng chuyện này chẳng khác nào xem anh thành một kẻ dễ thay lòng đúng không? Đây là một sự sỉ nhục anh."

"Em biết thì tốt." Lương Đa hờn dỗi lườm cậu, "Xem anh thành loại người nào? Anh còn chưa tính sổ với em đâu!"

"Thì em đang thừa nhận sai lầm rồi này, em bồi thường cho anh ha." Tay Tưởng Hàn bắt đầu mò loạn trên người Lương Đa, "Em bồi thường cho anh, anh đừng giận em."

Cũng rất hiểu chuyện.

Lương Đa vui vẻ.

Nhưng cả hai không làm xong việc, quần Lương Đa vừa được cởi ra thì điện thoại réo.

Người gọi là ông chủ bar Lương Đa quen biết, ông chủ không trông bar mà lên kế hoạch tìm người chơi boardgame.

Con người Lương Đa đừng nói là boardgame, ngay cả tú lơ khơ còn không biết chơi, thỉnh thoảng thím Thẩm kế bên sang chỗ anh truyền nước, vừa đợi truyền nước vừa cầm điện thoại chơi cờ tỉ phú, Lương Đa xem mà không hiểu.

Thế nên thiếu niên thiên tài năm ấy giờ thành bác sĩ thông tuệ cũng có điểm mù kiến thức.

"Tôi không biết chơi!"

Tay Tưởng Hàn vẫn còn sờ loạn trong áo Lương Đa, sờ Lương Đa muốn xáo động tâm trí.

Lương Đa nghĩ kỹ rồi, về sau trước khi làm tình phải tắt tiếng điện thoại, không ai được phép quấy rầy!

"Không sao không sao, đến đây học tới đâu chơi tới đó, cậu thông minh như vậy học là biết ngay!"

Đối phương không tập hợp được người, vừa cồn cào vừa muốn chơi nên duỗi ma trảo về phía Lương Đa.

Tưởng Hàn nhích lại gần tai Lương Đa hỏi: "Ai thế? Có chuyện gì?"

Lương Đa nhìn Tưởng Hàn, nói bạn anh tìm anh chơi boardgame.

Tưởng Hàn híp mắt: "Bạn nào?"

"Em gặp rồi đó, người mở quán bar lần trước."

"Dương Khiếu Văn có đi không?"

Lương Đa cười: "Oắt con mi sao thế?"

Người bên kia điện thoại nghe được Lương Đa nói thầm thì, hỏi: "Bên cạnh cậu có ai à?"

"Ừ, bạn trai tôi."

"Vừa khéo! Dẫn đến đây luôn đi, càng nhiều người chơi mới càng vui!"

Theo lý thuyết Tưởng Hàn phát tình bị chặn ngang đáng lẽ sẽ rất tức giận mới đúng, nhưng làm tình thì lúc nào làm chẳng được, còn khoe ân ái không phải lúc nào cũng có thể khoe, đặc biệt là ở trước mặt những người bạn của Lương Đa.

Tưởng Hàn thích tạo thêm drama cho mình, cậu phải cho tất cả bạn bè của Lương Đa biết đến sự tồn tại của cậu, có vậy thì dù trong số ấy tồn tại tình địch thật cũng sẽ biết điều cẩn trọng hơn!

"Đi đi đi, chúng ta đi thôi." Tưởng Hàn nằm sấp trên người Lương Đa, lại bắt đầu làm nũng, "Em muốn đi, anh dẫn em đi nha."

Lương Đa liếc cậu, thật sự hết cách, dưới cái nhìn tha thiết của Tưởng Hàn cuối cùng Lương Đa thua trận, đồng ý lời mời của đối phương.

"Thanh niên bọn mi chỉ biết ham chơi."

Dù Lương Đa nói gì thì Tưởng Hàn vẫn sung sướng.

Tưởng Hàn thực hiện mưu mô thành công, cậu nhanh chóng ngồi dậy, vươn dài tay nhặt cái quần bị mình ném qua một bên về, hầu hạ Lương Đa đang trưng vẻ mặt ghét bỏ như hầu hạ Thái thượng hoàng mặc quần vào.

"Quần lót của anh đáng yêu ghê."

Không đáng yêu sao được, hôm nay Lương Đa mặc quần lót màu vàng, phần mông in họa tiết Pikachu.

Tuy bác sĩ Lương sắp 30 tuổi nhưng vẫn giữ một phần tâm tính trẻ con, tất cả quần lót của anh đều là nhân vật hoạt hình.

Nhưng dạo này Lương Đa nghĩ có lẽ mình nên trở lại phong cách bình thường, dù gì cũng là người đã có bạn trai, đôi khi phải chú trọng tình thú trong sinh hoạt, xế chiều này trong lúc nhàm chán anh lên Taobao chất vào xe đẩy một ít quần lót sexy, có điều tạm thời chưa thanh toán.

"Tưởng Hàn."

"Vâng! Ngài nói đi!"

"Em thích màu đen hay màu trắng?"

"Thích cả hai."

"Em thích rộng rãi hay bó sát?"

"Rộng rãi."

"Em thích tơ lụa hay vải tuyn?"

(*) Vải tuyn (Tulle): Là loại vải có kết cấu rất mỏng và nhẹ với kiểu dệt thưa thưa như lưới.

"Hả?" Tưởng Hàn nhận ra một chút không khí không bình thường, "Là bài kiểm tra tâm lý nào sao?"

"Không phải, anh nghĩ tới thì hỏi đại thôi." Lương Đa nhớ lại mấy cái quần lót mình bỏ trong giỏ hàng, anh nghĩ quần lót sexy bó sát sẽ gợi cảm hơn, không thể nghe theo Tưởng Hàn.

Tưởng Hàn là tên ngốc, oắt con biết gì chứ!

"Hỏi đại thôi á? Không đúng." Tưởng Hàn buộc thắt lưng lại cho anh, "Thành khẩn sẽ được khoan hồng, không phải đã nói cần có sự thẳng thắn giữa hai người yêu nhau sao?"

Cũng phải phân biệt tình huống chứ!

"Đã bảo không có gì là không có gì! Em bớt lải nhải!" Tuy lý lẽ không được ngay thẳng nhưng Lương Đa vẫn nói rất nghiêm túc, "Còn nói nhảm nữa không dẫn em đi chơi!"

Thái độ Tưởng Hàn lập tức xoay 180 độ: "Anh trai tốt, dẫn em đi đi mà! Người ta muốn đi chơi!"

Lương Đa sởn da gà trước bộ dạng chết tiệt này của cậu, vội vã dắt người đi ra ngoài.

"Anh thật sự chiều em quá." Lương Đa đoán mọi người chơi cùng nhau thể nào cũng có tí men rượu nên không lái xe, dẫn Tưởng Hàn đứng bên ngoài khu chung cư bắt xe, "Trễ thế này, còn lạnh thế này, anh lại đi chơi với em!"

"Anh tốt nhất." Tưởng Hàn được lợi, bắt đầu ra vẻ, "Thật ra anh nên tham gia một ít hoạt động xã giao nhiều hơn, gặp gỡ bạn bè nhiều hơn, chứ không mọi người sẽ nói anh mê sắc bỏ bạn!"

Lương Đa cười hai tiếng "haha" xong không đếm xỉa mấy câu xàm xí của cậu.

Cả hai ngồi vào taxi chạy thẳng đến địa chỉ chủ bar nhắn.

Tưởng Hàn làm nóng người, chuẩn bị sẵn tâm thế vung vãi ân ái mỗi nơi mỗi góc.

Nhưng cậu không thể ngờ được mình tính sai, tuy Dương Khiếu Văn đến thật nhưng hình như... đã có người yêu.

"Anh ta sao thế?" Tưởng Hàn kéo tay Lương Đa ngồi xuống, cậu nhìn chằm chằm Dương Khiếu Văn tay nắm tay với Tống Dương bước vào đây, "Không phải anh ta thích anh à?"

Lương Đa cũng nhìn ra cửa, anh cười: "Anh biết ngay sẽ thế này mà, đầu óc tên Dương Khiếu Văn còn không thông minh bằng em!"

Tưởng Hàn nhìn Lương Đa: "Anh ơi, em cảm giác mình vừa bị xúc phạm."

"Ngoan, em thông minh nhất tuyệt vời nhất, lát nữa nhớ phát huy cho tốt để người anh này của em nở mày nở mặt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play