*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ

Tác giả: Tần Tam Kiến

Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.

Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 53.

Lương Đa ăn uống no nê dẫn "em trai" ăn như heo của anh chào tạm biệt bạn bè.

Lúc cả hai đứng dậy chuẩn bị rời đi có người bạn hỏi: "Tối nay Tưởng Hàn không về ký túc xá hả mày?"

Tưởng Hàn cười khẽ: "Đến nhà anh tao, nhà rộng sướng người."

Bọn họ chỉ nghĩ cậu đang khoe khoang tầm thường, mỗi bạn cùng phòng là anh Chu ngồi đó nghiêm túc ăn một mồm "thức ăn cho chó."

Làn sóng ân ái thiếu điều ập vào mặt anh Chu.

Tưởng Hàn đi theo Lương Đa rời cửa hàng đồ nướng, bên ngoài lại đổ tuyết, những năm trước thành phố của họ thường đổ tuyết dồn dập từ tháng 1, không ngờ mùa đông này tuyết rơi sớm mà còn nhiều.

Nhưng dù trời đông giá rét Tưởng Hàn cũng không sợ, có người yêu rồi, chẳng sợ gì sất.

Lúc này tuyết rơi không lớn, cả hai đút tay vào túi áo đi bộ đến chỗ Lương Đa đậu xe.

Lương Đa cố ý trêu cậu: "Anh nói tối nay chở em về nhà lúc nào?"

"Hả? Chưa từng nói hả? Sao em nhớ bác sĩ nói rồi mà ta?"

Lương Đa cười: "Em nghe nhầm đó."

Anh chỉ cột đèn giao thông ở phía trước: "Đến giao lộ kia em không cần tiễn nữa, tối rồi đi về ngủ sớm đi."

Lương Đa diễn vai tàn khốc vô tình thì Tưởng Hàn vai diễn yêu kiều đáng thương.

Tưởng Hàn ôm ngực léo nhéo: "Bà xã ơi bà xã thật sự đối xử với em như vậy ư?"

Lương Đa giật nảy mình, trượt chân suýt ngã dập mông chấn động trời đất.

"Em... Em gọi anh là gì?" Lương Đa cảm giác mí mắt mình nhảy giật.

Tâm Tưởng Hàn hét: An tuê! Sao mị lại gọi ra khỏi miệng!

Oắt con Tưởng Hàn cũng có lúc ngoài nóng trong lạnh, một bụng tâm địa gian xảo nhưng cậu chỉ dâm ngầm chứ không dám dâm công khai là vì suy cho cùng vẫn sợ hãi, nhát gan, lo sợ chọc bác sĩ Lương tính cách thất thường không biết bãi mìn nằm ở đâu nổi giận, đến lúc đó bản thân gánh không nổi.

Nhắc đến "bà xã" thì Tưởng Hàn đã gọi Lương Đa như thế vô số lần trong đầu, mỗi lần lén gọi đối phương đều ngọt muốn chết cả lòng mề.

Thú thật không chỉ bà xã, nếu Lương Đa chịu, cậu gọi là ông xã cũng không được tuốt.

Nhưng cậu đoán Lương Đa sẽ không đếm xỉa thỉnh cầu ấy của cậu.

Tưởng Hàn sợ hãi run cả tim, sơ suất trượt chân ngồi phịch mông xuống đất.

Lương Đa không vươn tay kéo cậu, thấy cậu làm trò mất mặt ở lề đường đêm hôm, anh không cầm lòng được phì cười.

"Chà, em đợi tí." Lương Đa móc điện thoại ra có lẽ là chụp hình, "Xong, đứng dậy đi."

Tưởng Hàn bĩu môi, nói ấm ức: "Sao bác sĩ lại vậy chứ? Bạn trai nhỏ đáng thương bị ngã, bác sĩ không những không đỡ mà còn lấy điện thoại chụp hình."

Tưởng Hàn cố đứng dậy, trách mình.

"Bác sĩ tính đăng Weibo?"

"Anh không có Weibo." Lương Đa nói, "Đăng lên khoảnh khắc, lần đầu tiên té dập mông trong mùa đông năm nay."

Tưởng Hàn đang tính cà khịa thì sực nhớ ra gì đó, vội xáp lại gần: "Anh họ Dương kia cũng sẽ nhìn thấy khoảnh khắc của anh?"

"Có thể." Lương Đa cúi đầu nhìn điện thoại, ngẫm xem nên ghi dòng mô tả gì cho tấm hình của Tưởng Hàn.

"Bác sĩ Lương đáng kính," Tưởng Hàn cười với anh, "Có thể cho em đăng cái khoảnh khắc này không?"

Lương Đa nhìn cậu: "Vậy anh gửi hình qua cho em."

"Ây không phải!" Tưởng Hàn dụi vai anh, "Ý em là để em viết mô tả cho bác sĩ."

Lương Đa nheo mắt nghiêm túc quan sát cậu: "Mi có âm mưu gì?"

Tưởng Hàn tựa vào anh chơi xấu, "Xin bác sĩ mà, em thề là tuyệt đối không làm bậy!"

Lương Đa hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa điện thoại qua cho Tưởng Hàn.

"Nếu mi dám làm bậy tối nay mi ngủ ở đường cái thật đi!"

"Yên tâm yên tâm!" Tưởng Hàn nhận điện thoại, ngón tay linh hoạt gõ mấy chữ: Muôn vật cũng không sánh bằng vẻ đáng yêu của @Bé Tưởng đáng yêu.

Lương Đa đọc dòng chữ, lườm trắng mắt nhưng vẫn bấm đăng bài.

Bây giờ Lương Đa hết sức nghi ngờ Tưởng Hàn là Cổ vương đến từ Tây Vực, chắc chắn đã hạ cổ nào đó người ta không nhận ra, chứ không tại sao một tên chỉ khư khư thân mình đầu óc minh mẫn như anh lại bất cẩn rơi vào lưới tình? Yêu đương thì thôi không tính, đằng này mọi việc còn cưng chiều theo ý oắt con, là sao? 100% bất hợp lý.

Nhưng dẫu Lương Đa cảm thấy bất hợp lý cỡ nào thì anh nên cưng chiều vẫn sẽ cưng chiều.

Tưởng Hàn liếc trộm điện thoại anh mãi, muốn biết tên tình địch Dương Khiếu Văn nhìn thấy khoảnh khắc sẽ có phản ứng thế nào.

Dương Khiếu Văn bình luận, Tưởng Hàn sẽ không vui.

Không bình luận, cậu sẽ lo nghĩ.

Thanh niên như cậu không những tự tin mù quáng mà còn hết sức mâu thuẫn.

"Anh ta nói gì?" Tưởng Hàn hỏi.

Lương Đa đứng chờ đèn đỏ ở giao lộ, vẻ mặt khó hiểu: "Ai?"

"Tình địch của em!" Tưởng Hàn hỏi, "Bác sĩ đăng khoảnh khắc anh ta nói gì?"

Lương Đa cười bất đắc dĩ, anh giơ tay vỗ lên trán Tưởng Hàn: "Ngày nào em cũng suy tính gì thế? Người ta bận muốn chết ai rảnh rỗi nhìn chằm chặp khoảnh khắc mỗi phút mỗi giây? Mà dù thấy thì nói gì được?"

Lương Đa bắt chước theo ngữ điệu của cậu bé Shin: "Ôi! Lương Đa! Bạn trai anh ngốc quá!"

Anh bắt chước Shin xong liếc cậu: "Em an phận tí đi!"

Tưởng Hàn bị điệu bộ bắt chước cậu bé Shin của Lương Đa chọc cười, cậu nhích lại gần đút tay vào túi áo đối phương nắm chặt tay anh: "Em đang tuyên bố chủ quyền còn gì, sợ người khác cướp bác sĩ đi mất."

"Em thôi đi, thằng nhóc hẹp hòi này." Lương Đa cười, "Nhưng rất đáng yêu."

Nói xong anh hối hận, sao có thể dễ dàng khen Tưởng Hàn?

Tưởng Hàn chẳng ngờ được bản thân không dưng được Lương Đa khen, cậu bắt đầu vênh váo ở ngã tư đường.

"Em muốn hôn bác sĩ."

"Đừng mơ."

"Hôn tí thôi, tí thôi."

"Em tránh xa anh ra."

"Hôn tí thôi mà, tối thế này không có ai," Tưởng Hàn húc nhẹ vai anh, "Hôn tí thôi hôn tí thôi, chỉ một tí!"

Lương Đa liếc cậu, ho khan: "Thôi miễn cưỡng đồng ý, hôn tí thôi đó."

Nói là hôn một tí nhưng "một tí" của Tưởng Hàn là hôn đến nửa ngày, hôn đến mức Lương Đa không thể không đỏ mặt đẩy cậu ra, bỏ chạy nhân lúc đèn giao thông chuyển xanh.

Lương Đa chạy phía trước Tưởng Hàn đắc chí đuổi theo sau, Tưởng Hàn tâm trạng tốt cảm giác mình là Ngô Cương nhìn lén Hằng Nga xinh đẹp, có dính trên cây cả đời cũng không thiệt thòi.

Đêm hôm hai người đàn ông diễn tiết mục buồn nôn "em bắt anh đi" trên đường cái, Tưởng Hàn mặt dày lên xe, còn chưa thắt dây an toàn đã kéo tay Lương Đa hôn cái chóc, dê xồm tận tay.

"Anh nói này," Lương Đa liếc, "Em thôi đi, cẩn thận anh đá em."

Tưởng Hàn cười: "Vâng vâng, kìm chế kìm chế."

Cậu nói kìm chế nhưng một giây sau áp sát vào Lương Đa.

Lương Đa cũng là người xem không ít phim thần tượng, đối phương bất ngờ áp sát, anh liếm môi theo bản năng.

Nhưng âm mưu của Tưởng Hàn còn phong phú hơn phim thần tượng, cậu cười dịu dàng với Lương Đa: "Em thắt dây an toàn cho bác sĩ."

Ngọn lửa trong lòng Lương Đa ngay lập tức lụi tàn, anh liếc mắt đẩy cậu ra.

Tưởng Hàn nhìn Lương Đa giận dỗi, cậu mừng thầm, lại gần hỏi: "Bác sĩ Lương, có phải bác sĩ đang âm thầm mong đợi điều gì không?"

"Anh có thể mong đợi gì?" Lương Đa mất hứng tự thắt dây an toàn, "Anh vô dục vô cầu, chẳng mong đợi gì cả."

Tiêu tùng, Lương Đa nghĩ mình tiêu thật rồi, mặc dù đó giờ anh không phải người cấm dục gì cho cam nhưng gần đây đặc biệt... đói khát không được thỏa mãn, ngồi trong xe cũng cân nhắc những chuyện có có không không, thật sự rất mất mặt.

Ngay khi Lương Đa suy nghĩ linh tinh, đầu óc rối như tơ vò thì Tưởng Hàn nắm nhẹ cằm anh để anh nhìn mình rồi hôn anh y hệt phim thần tượng.

Ngoài trời lạnh mà trong xe cũng lạnh, môi cả hai đều lạnh, lúc kề sát Lương Đa thậm chí còn thấy muốn hắt xì.

Nhưng đầu lưỡi Tưởng Hàn nóng bỏng.

Lương Đa bị nắm cằm hôn môi, ban đầu còn tỏ vẻ muốn đẩy đối phương nhưng sau đó dứt khoát từ bỏ giãy giụa, anh ôm cổ Tưởng Hàn.

Anh hơi hơi hiểu vì sao trong một số tiểu thuyết người lớn thích viết cảnh làm tình trên xe, vì làm chuyện ấy trên xe thật sự kích thích, trong không gian chật hẹp tiếng thở dốc đặc biệt rõ, đây là tiếng thở dần dần khàn đục vì mình của đối phương, gợi cảm khôn xiết.

Trong xe quá yên tĩnh, như thể có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

Một tay khác của Lương Đa để ở ngực Tưởng Hàn, thịch thịch thịch, trái tim của thanh niên đập thật mạnh mẽ.

Tưởng Hàn hôn rất mạnh bạo, về sau Lương Đa gần như bị ép xuống ghế trong nụ hôn nồng cháy.

Lương Đa không biết liệu có phải mình hơi có khuynh hướng M không mà một Tưởng Hàn không còn làm nũng chơi xấu, trái lại bá đạo thậm chí chứa sự xâm lược khiến anh đặc biệt rung động.

Tưởng Hàn cũng có rất nhiều mặt.

Nụ hôn này khiến Lương Đa run chân, đến khi hôn xong cả hai không còn thấy lạnh, thậm chí chóp mũi còn đổ lớp mồ hôi mỏng.

"Thích không?" Tưởng Hàn hỏi.

Tưởng Hàn cực thích hỏi Lương Đa câu ấy khi hôn hoặc ân ái.

Thích không?

Sướng không?

Muốn nữa không?

Tưởng Hàn lo lắng sự ngây ngô vụng về của mình làm Lương Đa không thoải mái, cậu quá cẩn trọng e dè.

Lương Đa nhìn thấu sự e dè ấy, hai giây sau khi tỉnh táo lại anh cười ôm ghì cậu, dụi tai cậu nói: "Thích."

Lời khẳng định của Lương Đa khiến Tưởng Hàn mỉm cười không thôi, cậu nghe thấy đối phương ghé vào tai mình thủ thỉ: "Thật ra kỹ thuật hôn của em không tệ lắm."

"Thật không?"

"Chắc là không tệ." Lương Đa nói, "Anh chưa từng hôn người khác nên không có sự so sánh, nhưng..."

Tưởng Hàn hơi ngồi dậy nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng hỏi: "Nhưng sao?"

Tưởng Hàn căng thẳng, cậu sợ Lương Đa nói ra câu nào đó trách móc mình.

Lương Đa mỉm cười ngượng ngùng, anh dán môi vào sườn mặt Tưởng như con mèo nhỏ nũng nịu, lầm bầm hai tiếng xong nói: "Nhưng đúng thật vừa rồi em..."

Lương Đa nuốt nước bọt, tim đập nhanh hơn.

"Đúng thật em hôn anh đến nỗi run chỗ kia."

Thật bỉ ổi.

Lương Đa nói xong câu đó thì nghĩ rằng về sau không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Hết 53.

- - - - - - - - - - -

Bác sĩ Lương dịu dàng quá à, mỗi lần thấy bé Tưởng mất tự tin, e dè cẩn trọng anh đều nói thẳng ra để bé không làm vậy nữa. Đúng là "Đều là con người, không có ai cao quý hơn ai, cũng không có ai thấp hèn hơn ai."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play