Tưởng Hàn viết hai chữ "sướng rơn" lên trên trán, bác sĩ Lương liếc mắt là nhận ra ngay.

Bác sĩ Lương không giống Tưởng Hàn, dù sao cũng ăn cơm nhiều hơn mấy năm, kiến thức phong phú, tâm trí trưởng thành, hành động chín chắn hơn Tưởng Hàn chút xíu.

Thế là suốt buổi sáng Tưởng Hàn hí hửng như thiểu năng, Lương Đa ở bên mỉm cười khe khẽ.

Hóa ra yêu nhau là cảm giác thế này ư?

Nó khác với những gì Lương Đa nghĩ trước đó.

Hình tượng của Tưởng Hàn khi ở trước mặt Lương Đa hoàn toàn khác với khi ở trước mặt người khác, cơm nước xong xuôi Lương Đa sửa soạn đi làm, nói cho cùng bác sĩ Lương vẫn phải kiếm tiền nuôi gia đình, không giống cậu sinh viên có thể không màng lý tưởng.

Nhưng anh đi đâu Tưởng Hàn đi đó, bám sát không rời y như bánh tổ.

(*) Bánh tổ (年糕): 糕 /gāo/ là bánh, 黏 /nián/ là chất dính, nghĩa là bánh nếp, bánh dính, mọi người dùng món bánh này với mong ước các thành viên trong gia đình lúc nào cũng sẽ luôn kết dính, gắn bó với nhau bền vững.

Lương Đa vào phòng thay quần áo, vừa đứng thì Tưởng Hàn tò tò vào theo.

"Bạn trai ơi."

"...Em kìm chế xíu đi," Lương Đa trở tay vỗ lên trán Tưởng Hàn, "Làm gì có ai như em!"

"Em vui quá à, tự dưng thoát FA, hơi không thích ứng được."

"Ái chà, không thích ứng được?" Lương Đa cười, "Vậy em FA lại đi?"

Tưởng Hàn ôm anh cười nũng nịu như con chó bự: "Không được không được, em đang mang thai con bác sĩ rồi mà."

Lương Đa cũng cúi đầu cười, mắng cậu không phải người.

"Anh thay quần áo chuẩn bị đi làm?" Tưởng Hàn tựa cằm lên vai Lương Đa ngoan ngoãn hỏi.

"Không thì sao? Ở nhà lăn lộn với em? Anh không đi kiếm tiền thì dựa vào em nuôi anh?" Lương Đa cố tình trêu cậu, "Em cũng chẳng phải con nhà giàu."

"Không phải thật." Tưởng Hàn cười hềnh hệch giơ tay cởi cúc áo pyjama cho Lương Đa, "Em thay cho anh."

Tưởng Hàn cứ dán sát rạt sau lưng Lương Đa, động tác cởi nút cực kỳ thuần thục.

Lương Đa hỏi: "Oắt con mi tập luyện rồi đúng không?"

"Tập vô số lần ở trong đầu," Tưởng Hàn đáp, "Cuối cùng được được thực hành một lần."

Mặc dù bé Tưởng đáng yêu độc thân hơn 20 nam nhưng công lực suy diễn vẫn rất gì và này nọ, tuy nói nghe bỉ ổi nhưng quả thật cậu đã ảo tưởng cảnh bản thân cởi cúc áo cho bác sĩ Lương như thế này không ít lần, có điều trong ảo tượng của cậu là cởi áo blouse trắng của người ta.

Chắc chắn bác sĩ Lương sẽ không cho mình chạm vào áo blouse trắng, Tưởng Hàn thừa nhận.

Vì không thể chạm vào áo blouse trắng nên đành ra tay với áo ngủ.

Con người Lương Đa tuy đã đọc không ít tiểu thuyết người lớn, thậm chí có khi trời tối người yên quạnh quẽ cô độc anh sẽ thay thế nhân vật chính trong tiểu thuyết trải nghiệm "khoảnh khắc lên đỉnh", trong tiểu thuyết thường thích viết công cởi quần áo cho thụ hoặc thụ cởi quần áo của công, hoặc lãng mạn ấm áp hoặc thô bạo dũng mãnh, anh thay thế rất sung sướng, nhưng thay thế cỡ nào chăng nữa cũng không có hành động thực tế khiến người mặt đỏ tim đập.

Lương Đa buông thõng hai tay, cúi đầu nhìn Tưởng Hàn cởi từng viên từng viên cúc áo ngủ của mình.

"Mình trắng ghê." Lương Đa cảm thán.

Tưởng Hàn không nhịn được ngả vào vai anh phì cười.

"Em cười gì? Bộ anh nói không đúng hả?"

"Đúng chứ!" Tưởng Hàn vội vã rút lại ý cười, thay quần áo giúp bạn trai.

Tủ quần áo của Lương Đa xếp rất gọn gàng, Lương Đa cởi chỉ còn mỗi cái quần lót ngồi ở mép giường nói với Tưởng Hàn: "Hôm nay... em chọn cho anh bộ nào?"

Bác sĩ Lương cũng có mưu tính của bản thân, bạn trai phối quần áo cho mặc, nghĩ thôi đã thấy ngọt ngào.

Nhưng tính ra giữa anh và Tưởng Hàn có một điều khá tiếc nuối —— Cả hai không thể mặc quần áo của nhau.

Lương Đa mặc của Tưởng Hàn thì được, nhưng Tưởng Hàn mặc của Lương Đa sẽ bị nhỏ một cỡ.

Tất cả là tại Tưởng Hàn quá cao, nhãi con ngày nay thật sự rất không biết thông cảm cho người khác, cao đến thế làm gì chứ!

Tưởng Hàn nhìn tủ quần áo của Lương Đa, cầm lòng không được nói: "Bác sĩ nhiều quần áo quá."

Lương Đa cười khẽ, cực kỳ kiêu hãnh.

Mỗi một tủ quần áo bé thụ xinh đẹp đều cực kỳ đáng để nghiên cứu lục lọi, đần độn công đầu óc đơn giản như Tưởng Hàn sẽ không hiểu.

Tưởng Hàn lấy áo và quần cho Lương Đa, dựa ở bên cạnh không nỡ chớp mắt nhìn đối phương mặc quần áo.

Không thể không nói Lương Đa mặc hay không mặc quần áo đều đẹp, hai kiểu đẹp khác nhau.

Sửa soạn xong Tưởng Hàn cũng thay quần áo trong sự hối thúc của Lương Đa, xong bị nắm cổ tay kéo ra khỏi nhà.

Vốn dĩ Tưởng Hàn không muốn đi, tính ở trong nhà Lương Đa đợi nhưng chủ nhân đã kéo mình đi, không thể mặt dày đòi ở lại đây nữa. Thật ra chủ yếu là do Tưởng Hàn không tự tin với bản thân cũng không có lòng tin với Lương Đa, ngày đầu tiên thoát FA Tưởng Hàn vẫn cứ nghĩ sau khi Lương Đa tỉnh táo đầu óc sẽ nhắc đến chuyện chia tay với mình, kể từ đó cậu không thể bước nửa bước vào căn nhà này.

Vào một số thời điểm bé Tưởng là một bé Tưởng theo chủ nghĩa cực kỳ bi quan, tất nhiên chủ nghĩa bi quan đó cũng có thể giải thích đơn giản cộc cằn là do cậu thiếu niềm tin.

Dù cả ngày láo nháo "Bác sĩ Lương không thích em thì thích ai nữa", nhưng thực chất sau khi Tưởng Hàn phân tích lý trí thì thật sự không biết bản thân có gì xứng đáng với tình cảm của đối phương.

Khuôn mặt đẹp trai, nhưng trai đẹp đâu đâu cũng có.

Sức quyến rũ của nhân cách?

Tưởng Hàn rơi vào trầm tư, bắt đầu suy ngẫm rốt cuộc bản thân có sức quyến nhân cách ở chỗ nào.

"Em đang nghĩ gì đó?" Lương Đa lái xe chở Tưởng Hàn phóng như bay trên đường, hôm nay cả hai quấn quýt ở nhà cả buổi sáng nên giờ không phải giờ cao điểm, đường cái thông thoáng, thậm chí anh hơi hơi muốn dịch thời gian mở cửa phòng khám xuống, sau này buổi chiều mới mở cửa kinh doanh.

Trên đường đi Tưởng Hàn im thin thít, thật sự khá bất thường, trong mắt Lương Đa thì Tưởng Hàn là oắt con lắm lời, với lại hôm nay bọn họ vừa xác định quan hệ, theo lý thuyết đáng lẽ Tưởng Hàn phải hưng phấn loi nhoi như giòi mới đúng.

Mà sao yên tĩnh đến lạ?

Hối hận rồi ư?

Vừa nghĩ đến khả năng này bác sĩ Lương Đa có tấm lòng nhân ái muốn giết người diệt khẩu.

"Bạn trai ơi," Tưởng Hàn nắm dây an toàn bằng cả hai tay, xoay qua mở lời với Lương Đa, "Em có thể hỏi bạn trai một câu rất nghiêm túc không?"

Lương Đa nhức đầu: "Trước khi em hỏi, anh có thể đưa ra yêu cầu không?"

"Bạn trai nói đi."

"Đừng gọi anh là bạn trai nữa, làm gì có ai như em!"

Tưởng Hàn cười khờ đột xuất: "Cũng phải ha."

Thật ra Tưởng Hàn đang cố tình, cố tình nhắc nhở Lương Đa mối quan hệ của hai người!

"Thế em gọi bác sĩ là gì?" Cái đầu nhỏ bé của Tưởng Hàn xoay vòng, "Đa Đa? Hay tiểu Lương? Tiểu Lương không phù hợp, bác sĩ lớn hơn em mà."

Tưởng Hàn vỗ đùi: "Lão Lương? Nghe như hai ta là hai ông chồng già, sống bên nhau bao nhiêu năm mà tình cảm vẫn bền."

Lương Đa thật sự nhức đầu: "Ai không biết còn tưởng em đang gọi cha anh."

Cha Lương Đa được người ta gọi là "lão Lương".

"Thì gọi bác sĩ là Đa Đa ha." Đồng hồ báo thức dạ quang trong Tưởng Hàn lóe sáng, cậu nhìn Lương Đa cười ẩn ý, "Không thì em gọi bác sĩ là anh nha."

"..." Không hiểu sao Lương Đa bị chữ "anh" của Tưởng Hàn cào ngứa tim, "Anh không phải anh của em."

"Xét ở một khía cạnh nào đó thì đúng mà, bác sĩ lớn hơn em, em gọi bác sĩ là anh cũng không có gì sai." Tưởng Hàn nói, "Ban ngày gọi anh, ban đêm đến lượt anh 'gọi', tuyệt!"

Lương Đa quăng ánh mắt sắc lẻm qua, Tưởng Hàn vội câm miệng.

Nhưng câm miệng thì câm miêng, khi Lương Đa chở Tưởng Hàn đến cổng trường, cả hai vẫy tay tạm biệt thì Tưởng Hàn nói đắc ý: "Tạm biệt anh, khi nào anh tan tầm nhớ tìm em cùng đi ăn nha!"

Anh cái đầu mi ấy mà anh!

Lương Đa lườm xéo đỏ tai lái xe đi.

Tưởng Hàn đứng nhìn chiếc xe lăn bánh rời đi, cười ngô nghê mấy phút mới quay về.

Khi Tưởng Hàn về ký túc xá thì bạn cùng phòng vẫn còn ở đây, buổi chiều cả hai sẽ cùng đi tìm giáo viên hướng dẫn.

"Chà, chịu về rồi đấy à!" Bạn cùng phòng liếc cậu, tuy rất muốn kìm chế bản thân nhưng một khi tâm hồn bà tám của đàn ông trỗi dậy thì cũng đáng sợ vô cùng.

Bạn cùng phòng đóng cửa, quan sát tỉ mỉ Tưởng Hàn vừa cởi áo khoác: "Để tao xem xem ngày hôm nay bé Tưởng nhà chúng ta có gì khác nào?"

"Chỗ nào cũng khác." Tưởng Hàn kiêu ngạo hất cằm, "Bắt đầu từ hôm nay tao có tên gọi mới."

"Tên gì?"

Tưởng Hàn cười: "Bạn trai chính thức của Lương Đa."

"Thành công?" Thằng bạn bất ngờ, "Thành công rồi cơ á?"

Cậu ta không biết đến cùng tối hôm qua Tưởng Hàn với bác sĩ Lương xảy ra chuyện gì, chỉ biết đoán mò, trong lòng cậu ta một người đàn ông trưởng thành đến nhà một người đang ông trưởng thành khác cả đêm không về, đã vậy cả hai đều là gay, câu chuyện chắc chắn không thuần khiết.

Không thuần khiết thì không thuần khiết, nhưng cậu ta không ngờ bác sĩ Lương sẽ buông lỏng phòng tuyến, đồng ý cho Tưởng Hàn chuyển thành chính thức.

"Tất nhiên!" Tưởng Hàn đắc ý kéo ghế ngồi xuống, kiêu ngạo bắt chéo hai chân.

Bạn cùng phòng nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của cậu thì không dằn lòng được nói quái lạ.

"Mày tên gì?" Tưởng Hàn vỗ bàn, "Đừng trưng vẻ chưa từng gặp việc đời!"

Tưởng Hàn liên tục nhấn mạnh: "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Khiêm tốn! Khiêm tốn! Tao với bác sĩ Lương rất khiêm tốn biết không!"

Khiêm tốn mới lạ.

Bây giờ Tưởng Hàn hận không thể cho cả thế giới biết quan hệ của cậu và Lương Đa, khiêm tốn không phải tác phong của cậu.

"Muốn chết luôn rồi đây!" Bạn cùng phòng kéo ghế ngồi đối diện Tưởng Hàn, "Mày làm cách nào thuyết phục anh ấy? Tao thấy bác sĩ Lương là người rất cẩn trọng, sao có thể nhẹ dạ bị mày lừa vào tay chứ?" . Đam Mỹ H Văn

"...Ê alo, phải bạn bè không đấy? Ý mày là sao?" Tưởng Hàn nói, "Tao dùng tấm lòng chân thật và chân thành để cảm động anh ấy, mày thì biết gì! Gì mà lừa với chả gạt? Tao lấy thân báo đáp được không?"

Thằng bạn nghe xong cười khằng khặc: "Mày? Lấy thân báo đáp? Bác sĩ Lương quả là người tốt, chẳng trách ai ai cũng nói bác sĩ nhân hậu, hèn chi không từ chối mày."

"Anh Chu, mày lạ lạ." Tưởng Hàn nheo mắt quan sát cậu ta, "Mày bị đá rồi đúng không? Nên ở đây ganh ghét với tao?"

"Tao? Tao ganh ghét mày? Đùa gì thế!" Bạn cùng phòng hừ lạnh, "Tao chuẩn bị cầu hôn, mày làm được không?"

Ôi chao, thú vị quá ta!

Tưởng Hàn tựa vào ghế: "Muốn cá cược không?"

"Mày dám cá cược với tao?" Bạn cùng phòng cười khẽ, "Tao với chị dâu mày có tình cảm làm nền móng, tao ăn chắc chuyện cầu hôn. Còn mày với bác sĩ Lương mới quen nhau, mày quá lắm vẫn chỉ đang trong giai đoạn thử việc mà dám cá cược với tao?"

"Anh Chu, mày xem thường tao quá." Tưởng Hàn bắt chéo hai chân, nhìn người bằng lỗ mũi, "Hiện giờ bác sĩ Lương yêu tao muốn chết đi sống lại, không phải tao sẽ không lấy chồng, ngoài ra trong bụng tao đã mang thai con của anh ấy, mày nghĩ mày có phần thắng?"

Lương Đa vừa bước vào phòng khám thì hắt xì một cú muốn long não: "Ai đang mắng mình? Có phải Quản Tiêu không?"

Không phải Quản Tiêu đang mắng anh.

Mà là cậu bạn trai mới thăng cấp của anh bịa chuyện lung tung.

Bác sĩ Lương vừa vô tri vừa vô tội cứ vậy bị cuốn vào trận cá cược vừa "gian ác" vừa ấu trĩ.

Hết 51.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play