*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦTác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 46.Ngày hôm đó không hiểu sao tâm trạng Lương Đa rất tốt, "không hiểu sao" là do anh nói chứ thực chất lý do vì sao tâm trạng tốt thì trong lòng anh rõ như gương sáng.
Không muốn thừa nhận mà thôi.
Chạng vàng, trời nhá nhem tối, Lương Đa nghĩ nếu mình có cốt khí thì nên nhân lúc không có ai mau chóng dọn dẹp tan tầm sớm, về mặt lý trí thì nghĩ vậy nhưng cơ thể không chịu khống chế của lý trí, dây dưa lằng nhằng đến tận hơn 6 giờ.
Chẳng phải nói hơn 6 giờ sẽ đến chỗ ta sao? Lương Đa ngóng dài cổ ra ngoài cũng không thấy Tưởng Hàn, tâm mắng: Tưởng Hàn, mi ngoẻo rồi à!
Lương Đa đợi không thấy người tâm trạng tốt nói bay là bay, vừa tức tối dọn đồ vừa lầm bầm mắng thanh niên không có tim.
Không có tim, nam thanh niên đều không có tim, chỉ biết đùa giỡn người trung niên ngây thơ bọn tôi.
Lương Đa quyết định ngừng đọc những tiểu thuyết đã theo dõi nhiều năm, chặn, chặn hết!
Đang nổi đóa thì cửa phòng khám bị đẩy ra.
Lương Đa vừa thay áo bành tô, anh nghe thấy tiếng động ló đầu ra nhìn, không ngờ là Tưởng Hàn.
"Bác sĩ Lương! Ngoài trời đổ tuyết rồi!" Tưởng Hàn vấn vương khí lạnh, trên đầu còn đọng một lớp tuyết mỏng.
Lương Đa ngạc nhiên: "Thật hay giả?"
"Thật! Trận tuyết đầu tiên trong năm nay!" Tưởng Hàn khá phấn khích, cậu không ngờ mình có thể đón tuyết đầu mùa năm nay cùng bác sĩ Lương, lãng mạn xiết bao.
Lương Đa vừa tính đi ra ngoài xem thì sực nhớ mình đang bực Tưởng Hàn, vậy là ngay lập tức nghiêm mặt vờ lạnh lùng tàn khốc: "Liên quan gì đến tôi?"
Anh giả vờ giả vịt dọn đồ, cầm chìa khóa tính đi về: "Cậu đến khám bệnh? Ngày mai nhé, hôm nay đóng cửa rồi."
Tưởng Hàn nhìn anh đi lướt qua mình, một phát tóm lấy cổ tay đối phương,
"Chậc? Cậu làm gì vậy?" Lương Đa liếc cậu.
Tưởng Hàn bất ngờ ghé sát lại, quan sát anh: "Bác sĩ lại sao thế?"
"Tôi sao á? Tôi không sao cả."
Tưởng Hàn buông tay Lương Đa, một giây sau móc viên kẹo Bát Bảo từ trong túi ra, vội vã bóc vỏ nhét kẹo vào trong miệng Lương Đa: "Đừng bực, ăn kẹo đi."
Miệng Lương Đa bị viên kẹo lớn chiếm hơn một nửa vị trí, anh nói ậm ờ: "Em làm gì vậy?"
"Dỗ bác sĩ vui." Tưởng Hàn chọt cánh tay anh, "Vì em đến muộn nên bác sĩ không vui đúng không?"
"Không hề!" Lương Đa bước ra ngoài, Tưởng Hàn đi theo sát.
"Đợi sốt ruột chứ gì?" Tưởng Hàn cười khúc khích đi sau anh.
Ngoài trời đổ tuyết lớn, trắng xóa, Lương Đa bước ra ngoài vô thức ngửa đầu nhìn, bông tuyết rơi xống lông mi anh.
"Anh không đợi em." Lương Đa ngậm viên kẹo, giơ tay dụi mắt.
Hôm nay anh đeo kính sát tròng, dụi như vậy suýt chút nữa dụi luôn kính ra ngoài.
"Không đợi em?" Tưởng Hàn cầm chìa khóa khóa cửa thay anh, "Sao giờ bác sĩ mới về?"
Lương Đa quay sang nhìn cậu: "Anh thích!"
Tưởng Hàn cười tỏa nắng, cười đến mức Lương Đa không tiện trách cậu nữa.
Xe của Lương Đa đậu ở gần phòng khám, cả hai khóa cửa xong đi đến chỗ đó, giẫm lên mặt tuyết đọng vẫn chưa có người đi qua, lưu lại hai hàng dấu chân.
"Bác sĩ xem này." Tưởng Hàn kéo tay áo bành tô của Lương Đa để anh ngoái đầu xem.
"Xem cái gì?" Lương Đa ngoái đầu, thấy hai hàng dấu chân song song nhau, "Có gì đáng để xem?"
"Tất nhiên là có!" Tưởng Hàn nói, "Ngày xưa mùa đông đổ tuyết nơi em bước qua chỉ in mỗi một hàng dấu chân của em, cô độc biết mấy, bây giờ em cũng có đôi có cặp rồi."
Đôi lúc tên ngốc xít này nói lời tâm tình bùi tai muốn chết, trước nay Lương Đa ghét nghe mấy lời buồn nôn nhưng bị câu của Tưởng Hàn bắn thẳng vào tim.
Bắn trúng thì bắn trúng, anh không muốn thừa bản thân rất hưởng thụ.
"Có chua không? Học từ ai?"
"Tự học thành tài," Tưởng Hàn lên xe theo Lương Đa, "Người ta nói ai đang yêu cũng là nhà văn lớn."
Lương Đa chỉ vào dây an toàn ra hiệu cậu mau thắt dây, "Em đang yêu? Từ bao giờ? Sao anh không biết?"
"Bây giờ không phải đang yêu sao?" Tưởng Hàn nói, "Em cảm thấy mình đang yêu rồi đây này."
"Em cả nghĩ thật đấy." Lương Đa khởi động xe, lúc nói không kìm được mỉm cười.
Tưởng Hàn xem trọn ý cười của anh vào mắt, nhìn xong cũng cười theo.
Hai người như hai kẻ ngốc, ai cười nhà nấy, cười cùng một chuyện.
"Phải rồi, có một việc buổi sáng em đã muốn hỏi bác sĩ." Tưởng Hàn nói, "Bao giờ bác sĩ mới mua nồi niêu bát đũa? Lần trước lúc em đến nhà bác sĩ chỉ có mỗi một bộ bát đũa nhỉ?"
Lương Đa ngạc nhiên, bỗng ho khù khụ.
Thật lúng túng, giải thích sao cho nhìn không có vẻ miễn cưỡng đây ta?
Đáp án là dứt khoát không giải thích.
"Ai cần em lo? Ai cần em lo hả? Em còn trẻ mà sao thích tám chuyện vậy? Bà tám à bà tám?"
Tưởng Hàn nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng không biết lựa lời của Lương Đa thì lại cười, phì cười thành tiếng.
"Mau ngưng cười, cười khó nghe quá." Lương Đa hỏi, "Sao anh bực em thế nhỉ?"
"Sao em thích bác sĩ thế nhỉ?" Tưởng Hàn nghiêng người nói với Lương Đa, "Em từng bảo bác sĩ xem xét việc làm bạn trai của em rồi phải không?"
"...Mau câm miệng, anh không muốn nghe em nói."
Tưởng Hàn xem lời anh nói như gió thoảng bên tai, cậu nói nghiêm túc: "Bác sĩ Lương ơi em thật lòng thương bác sĩ, càng ở chung lại càng thương, bác sĩ cũng thương em mà, làm bạn trai của em đi, chúng ta ngắm nhìn thế gian chung sống bên nhau, nếu bác sĩ thấy em thật sự không tốt, xài xong đá em đi cũng được ạ."
Vô số sự thật chứng minh lái xe cần phải tập trung, hơn nữa lúc lái xe nhất định không được thảo luận những chuyện có hay không thế này, Lương Đa hốt hoảng xém tông vào mặt sau của chiếc xe đi đằng trước.
"Tưởng Hàn mi câm miệng cho ta!" Lương Đa sợ toát mồ hôi lạnh khắp người, vốn dĩ trời đổ tuyết đã không dễ đi mà Tưởng Hàn cứ lải nhà lải nhải khiến Lương Đa không cách nào tập trung tinh thần.
"Được được, bác sĩ lái xe cẩn thận, em không quấy rầy bác sĩ."
Đúng thật tình yêu đáng quý, nhưng sinh mệnh còn có giá trị hơn.
Có hàng ngàn con đường, an toàn là con đường xếp trên nhất.
Tưởng Hàn không muốn còn chưa thật sự kết đôi với bác sĩ Lương đã hi sinh trên đường cái.
Suốt đoạn đường sau đó Tưởng Hàn kìm chế không dám lên tiếng còn đầu óc Lương Đa thì rối tung, tần suất tim đập không hạ xuống được, cứ có cảm giác ở ghế phụ có một ngọn lửa cháy hừng hực lan đến cánh tay phải của anh.
Vì đổ tuyết nên đường kẹt xe, cuối cùng khi cả hai đến siêu thị gần nhà Lương Đa thì đã rất muộn, siêu thị sắp đóng cửa đến nơi.
Hai người sốt sắng xuống xe xông vào siêu thị, Lương Đa đẩy xe Tưởng Hàn chọn nguyên liệu nấu ăn, phối hợp hết sức ăn ý dưới tình huống không hề có sự trao đổi.
Ban đầu Lương Đa không tin Tưởng Hàn biết nấu ăn, song khi anh đẩy xe đi sau Tưởng Hàn nhìn đối phương thuần thục chọn nguyên liệu còn thầm thì với anh tối nay nấu gì, anh bắt đầu tin.
"Trong nhà có gia vị không?"
"Hả? Gia vị gì?"
"Có hành gừng tỏi muối hắc xì dầu nước tương giấm chua rượu gia vị không?"
"Ngại quá, không có." Lương Đa nhìn Tưởng Hàn thoăn thoắt giữa các hàng kệ, bỗng thấy oắt con đúng thật là "thứ thiết yếu trong nhà", nhưng rốt cuộc ra làm sao thì phải thử mới biết được.
Cả hai vội vàng mua đồ, lúc đi thanh toán trùng hợp siêu thị phát loa thông báo chuẩn bị đóng cửa.
Tưởng Hàn cười: "Chúng ta vừa khít thời gian."
Lương Đa nhún vai lầm bầm: "Nếu mi đến sớm hơn thì không đến nỗi gấp gáp ra nông nỗi này!"
Tưởng Hàn nghe thì húc vai anh: "Thế là do sốt ruột đợi em nên mới giận chứ gì."
"Đã bao giờ anh nhỏ nhen như vậy?"
"Thật ra có."
Kế tiếp Tưởng Hàn bị Lương Đa đập cánh tay.
Hai người đàn ông đứng liếc mắt đưa tình, nhân viên thu ngân xem mà đen mặt: "135, 135!"
"Ây ây ây, đến đây đến đây." Lương Đa lật đật móc thẻ, "Quẹt thẻ."
Nhân viên thu ngân vội vã tan ca thành thử không cho bọn họ sắc mặt tốt, quẹt thẻ đưa hóa đơn cho cả hai xong cởi áo gi-lê ra tan ca.
Hai kẻ ngốc bị ghét bỏ anh trừng em em trừng anh, chớp mắt với nhau, trông cả hai càng ngớ ngẩn.
Tưởng Hàn mỗi tay xách một túi lớn còn Lương Đa hai tay trống trơn lững thững rời siêu thị.
KFC ở cửa siêu thị vẫn còn mở, kem ốc quế thứ hai giảm nửa giá.
Lương Đa quay sang nhìn Tưởng Hàn: "Đợi anh một lát."
Lương Đa chạy vào KFC mua hai cây kem ốc quế, lúc trở ra mỗi tay cầm một cây, trên đầu còn đọng bông tuyết làm Tưởng Hàn phì cười.
"Ăn không?"
"Bác sĩ đút em ăn à?"
"Em không có tay?"
Tay Tưởng Hàn đã bị xâm chiếm.
Lương Đa bước lên, cắn cây kem của mình xong đưa một cây khác đến bên môi Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn cười như một tên đần, cậu há miệng ngoạm mất nửa cây rồi bị lạnh buốt muốn nổ đầu.
"Em bị ngốc à? Là thằng ngốc thật ư?" Lương Đa không kìm được khịa cậu, "Sao lại có thể có người ngốc đến vậy?"
Tưởng Hàn đợi cả nửa buổi mới bình thường trở lại, xong lại há miệng: "A..."
Cả hai vừa đi vừa ăn, hứng tuyết đầu mùa ăn cây kem thứ hai nửa giá, vừa ngớ ngẩn vừa ngọt ngào.
Lương Đa chẳng thể ngờ được sẽ có một ngày mình như thế này, đã quả quyết thuộc chủ nghĩa độc thân cơ mà? Bị tấn công chiếm đóng nhanh vậy?
"Tuyết đầu mùa cũng có thể ước nguyện đúng không bác sĩ?" Tưởng Hàn bất thình lình hỏi.
"Ai nói?" Lương Đa khịa cậu, "Sao cái gì em cũng đòi ước nguyện? Nghe anh đây khuyên, sống ở đời việc là do con người gây ra, hiểu không?"
"Đạo lý là như thế nhưng ước nguyện là một viễn cảnh tốt đẹp, là sự mong đợi về tương lai." Tưởng Hàn nhìn người bên cạnh, lại áp sát cắn ốc quế, "Giống như ngay bây giờ, em muốn ước mai sau luôn có anh kề bên ngắm mỗi một trận tuyết rơi."
"Lại bắt đầu nằm mơ."
"Vâng, nhưng mơ nhiều mộng đẹp cũng không hề hấn gì đâu ha, không chừng mơ nhiều sẽ có thể trở thành sự thật, bác sĩ nói đúng không?"
Lương Đa nhìn Tưởng Hàn, anh im lặng.
"Bác sĩ Lương, anh có thể ước." Tưởng Hàn nói, "Ước gì cũng được, tốt nhất là thứ em có thể thực hiện, em tuyệt đối sẽ cố gắng thực hiện cho bác sĩ."
"Thật không?"
"Thật ạ."
Lương Đa nghiêm túc nghĩ ngợi, còn chưa mở miệng thì nghe thấy Tưởng Hàn bổ sung: "Nhưng bác sĩ không được nói là muốn em cách xa bác sĩ, em không làm được chuyện đó."
"Tưởng Hàn."
"Vâng, em đây!"
"Anh ước một lát nữa em có thể trói dạ dày của anh thành công."
Tưởng Hàn cười toe toét: "Đã hiểu thưa ngài!"
Hết 46.