*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦTác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 41.Lương Đa ngã, hoàn toàn ngã xuống.
Không ngờ anh lại thật sự đến đón sinh nhật của Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn ngồi đối diện Lương Đa sướng rơn toét miệng ra tận gáy, bánh kem sô cô la ngọt vào tận trong tim cậu.
Lương Đa cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, đôi khi ngước mắt lên liếc cậu, hận không thể liếc trắng mắt.
Phiền chết mất, sao oắt con đáng ghét vậy nhỉ?
"Em không khóc à?" Lương Đa tức tối nói, "Em lớn tồng ngồng mà còn khóc sướt mướt, xem có nên hồn không, không ngại mất mặt?"
"Ngại chứ," nói đến đây Tưởng Hàn xấu hổ thật sự, "Nhưng chịu thôi, cảm xúc tự ùa đến rất khó chịu."
"Lại còn cảm xúc ùa đến..." Lương Đa nhỏ giọng lầu bầu, "Em khó chịu mốc xì!"
"Khó chịu lắm luôn, tim cũng vỡ nát," Tưởng Hàn cười ngô nghê với anh, "Thật mà, kể từ lúc em biết bác sĩ hẹn với người khác trong ngày hôm nay, trên gương mặt đẹp trai của em không còn nở nụ cười tỏa nắng nữa."
"Chứ bây giờ em đang làm gì? Khóc?"
"Chậc, bác sĩ Lương đúng là rất biết cách xoi mói." Tưởng Hàn nói, "Là do bác sĩ đến rồi đó thôi?"
Tưởng Hàn buông cái nĩa xuống cầm khăn giấy lau miệng, hỏi cực nghiêm túc: "Bác sĩ vẫn nghĩ là em chỉ đang nói đùa đúng không?"
"Hả? Gì?" Lương Đa nhìn thấy trong bánh ngọt có một khối sô cô la, anh ngẫm nghĩ nếu mình móc ra ăn thì có bất lịch sự quá không.
Tưởng Hàn quan sát anh, cậu không kìm được mỉm cười: "Bác sĩ ăn đi, em không thích sô cô la."
Lương Đa ngạc nhiên, không ngờ mình bị nhãi con nhìn thấu.
"Anh cũng không thích." Lương Đa nói.
Tưởng Hàn nhấc tay che bên môi ho khẽ: "Được, thế không ăn, lát nữa vứt nó."
"...Lãng phí." Lương Đa móc khối sô cô la ra bỏ vào miệng.
Không thể không nói, bánh kem quán này ngon hết sảy!
Tưởng Hàn đã nhìn thấu Lương Đa, phát hiện con người anh ở bất kỳ khía cạnh nào cũng thích lừa mình dối người.
Đó gọi là gì?
"Bác sĩ Lương, không biết bác sĩ từng nghe câu này chưa?" Tưởng Hàn nói, "Bạn sẽ không bao giờ đánh thức được một người giả vờ ngủ."
Lương Đa gật đầu: "Anh nghe rồi, Lỗ Tấn nói."
"Sao em nhớ là Chu Tự Thanh nói?"
"Thật ra là của Shakespeare."
Cả hai người này nói nhảm còn cao tay hơn người kia.
"Dù là ai nói," Tưởng Hàn nhìn Lương Đa, "Bác sĩ biết câu ấy không?"
"Sơ sơ," Cuối cùng Lương Đa cũng ngẩng đầu nhìn Tưởng Hàn, "Em muốn nói gì?"
"Bác sĩ Lương, thật ra bác sĩ thích em, đúng không?"
Lương Đa giật thót tim, lưng bị điện giật, mồ hôi lạnh túa ra trong tích tắc.
"Em bớt hắt nước bẩn lên người anh đi," Lương Đa nói, "Anh phải nghĩ quẩn lắm mới thích em!"
"Haiz," Tưởng Hàn làm bộ che tim, "Bác sĩ lại tổn thương tim em!"
Câu kia khá quá đáng, Lương Đa nói xong cũng hối hận.
"Nói chung là không thích." Lương Đa tiếp tục nhấn mạnh, cúi đầu cầm nĩa nhựa bới bới bánh kem.
Cứu mạng... Lúng túng gì đâu...
Từ trước đến giờ lúc Lương Đa từ chối người khác chưa từng thấy lúng túng, sao lần này nói gì cũng thấy kỳ quặc?
"Bây giờ bác sĩ là người giả vờ ngủ đó đó, rõ ràng thích em lắm mà không chịu thừa nhận." Tưởng Hàn nhích lại gần, trên gương mặt toát ra vẻ nghi ngờ, hỏi, "Bác sĩ Lương, nhà bác sĩ có truyền thống gia tộc nào không?"
"Hả? Truyền thống gia tộc gì?"
"Như kiểu có đạo nếu tín đồ là đồng tính thì sẽ bị thiêu chết, nhà bác sĩ có truyền thống nào tương tự không?"
"Em thần kinh à? Nhà em mới có loại truyền thống như vậy! Cha mẹ anh văn minh lắm nhé!"
Anh nói vậy thì Tưởng Hàn càng nghi ngờ: "Thế..."
Tưởng Hàn bỗng trợn tròn mắt, nắm chặt tay Lương Đa.
"Em lại muốn gì?" Rốt cuộc oắt con bị làm sao, tính nết dễ phóng đại, thanh niên bây giờ toàn là vậy? Lương Đa chợt thấy hình như mình già rồi.
Anh còn buồn bã khi nghĩ vậy.
"Em biết rồi."
"Em biết gì?" Lương Đa nhìn Tưởng Hàn như nhìn đồ ngốc, nhưng anh thấy mình cũng không khác đồ ngốc là bao.
Hai tên ngốc ngồi cùng nhau, may mắn bây giờ xung quanh không có ai chứ không thật sự rất mất mặt.
"Nhà mi nói thì cứ nói, đừng động tay động chân." Lương Đa rút tay mình ra khỏi tay Tưởng Hàn, mũi nóng ran, cảm giác tương tự với lần đầu tiên anh mơ thấy mình sờ cơ bụng của Ngô Ngạn Tổ.
Tưởng Hàn không đẹp bằng Ngô Ngạn Tổ lúc trẻ, tất nhiên Ngô Ngạn Tổ hiện tại vẫn rất điển trai, vả lại Lương Đa có thể khẳng định Tưởng Hàn không có cơ bụng.
Đàn ông không có cơ bụng không xứng với bác sĩ Lương cao quý.
Anh suy nghĩ vẩn vơ, ngước mắt lên thì đối diện với ánh mắt của Tưởng Hàn.
"...Có chuyện gì em nói thẳng, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy." Kỳ quái đáng sợ muốn chết.
Mắt Tưởng Hàn lại hoe hoe đỏ.
"Em bị làm sao? Sắp chết à?" Lương Đa nói xong vội "xuỵt" một tiếng, đang ngày sinh nhật Tưởng Hàn không thể nhắc đến chữ "chết".
Mê tín. Thỉnh thoảng bác sĩ cũng sẽ mê tín một tí.
"Em biết rồi."
"Em biết gì?" Nếu không phải bác sĩ Lương có trái tim nhân ái thì bây giờ thật sự đã đánh nổ đầu tên thanh niên ấp a ấp úng không nói tiếng người này.
"Bác sĩ không quen em là lo mai sau bác sĩ không còn đây, em sẽ thủ tiết vì bác sĩ."
"...Đệt." Bác sĩ Lương không thể dằn lòng được thốt ra tiếng chửi thề.
"Chậc em biết mà, bác sĩ là vì muốn tốt cho em thôi." Tưởng Hàn làm bộ làm tịch đến độ ngay cả bản thân cũng sắp không diễn nổi, cậu cầm cái nĩa nhỏ đâm miếng bánh kem vô tội, "Em hiểu, em hiểu mà, trừ mây rực rỡ ở núi Vu Sơn ra thì chẳng có gì đáng gọi là mây, sau khi yêu người, những kẻ khác trở thành tạm bợ."
"Tạm biệt." Lương Đa không chịu nổi, anh không ăn bánh kem, nhanh về nhà còn chừa được con đường sống.
Anh đứng dậy, một giây sau bị Tưởng Hàn nắm lấy tay.
Tay Tưởng Hàn nóng ấm còn lớn hơn tay Lương Đa, lúc nắm tay Lương Đa làm anh đặc biệt cảm thấy vững chãi.
Thật sự tiêu tùng rồi, cứ lún xuống như thế ư?
Xấu hổ chết mất!
"Em lại sờ mó anh."
"Vâng." Tưởng Hàn ngoan ngoãn nhận lỗi, "Em không đùa nữa, bác sĩ đừng đi."
Lương Đa liếc nhìn cậu, hơi ngập ngừng: "Thôi được, nể mặt sinh nhật của em, anh miễn cưỡng không tính toán với em."
Tưởng Hàn cười kéo anh lại, nhìn Lương Đa ngồi xuống lần nữa, hỏi anh: "Bác sĩ Lương, bác sĩ uống trà sữa không? Em đi mua ha."
"Không uống." Lương Đa nói, "Anh giảm cân."
Giảm cân? Anh vừa mới ăn bánh kem sô cô la mà.
"Phải rồi, em quên mất một chuyện." Tưởng Hàn sực nhớ ra nến số bị mình vứt ở một bên, cậu cắm nó lên bánh, đốt lửa.
"Làm gì vậy?"
"Ban nãy bác sĩ không đến, em cảm giác cuộc đời vô vọng nên không ước điều ước sinh nhật." Tưởng Hàn nói, "Bây giờ cuộc đời em lại chan chứa hi vọng nhờ có bác sĩ, quyết định ước bù điều ước sinh nhật."
Lương Đa cười khẽ: "Còn vậy nữa?"
"Vâng." Tưởng Hàn nhìn ngọn nến cháy, cậu nhắm mắt hai tay làm dấu chữ thập, "Điều ước đầu, mong bác sĩ Lương chính miệng chúc tôi sinh nhật vui vẻ."
"...Sinh nhật vui vẻ." Lương Đa lườm.
"Điều ước hai, mong tối nay bác sĩ Lương uống rượu với tôi."
"Không có cửa! Mi đừng mơ!" Lương Đa trợn mắt đến mức sắp lọt tròng.
"Điều ước ba..."
"Này, em đợi chút." Lương Đa ngắt lời Tưởng Hàn, "Điều ước nói ra sẽ không thành, cái thứ ba em im miệng thì tốt hơn."
Tưởng Hàn mở mắt nhìn anh, qua ánh nến cậu bỗng thấy bác sĩ Lương đặc biệt hiền từ.
"Em phải nói."
"Sao?" Lương Đa cười, "Không muốn thực hiện nó?"
"Không phải, vì để thực hiện nên em mới nói." Tưởng Hàn nhìn Lương Đa, nói đặc biệt chân thành, "Vì chỉ có bác sĩ mới giúp được em thực hiện nguyện vọng này, em phải cho bác sĩ biết."
Câu đó...
Lương Đa vô thức nuốt nước bọt, tim đập nhanh hơn, không hiểu sao có... tinh thần trách nhiệm xã hội.
Mình đỉnh đến vậy ư?
Có thể thực hiệu điều ước cho người ta?
"Em... Em muốn ước gì?"
Tưởng Hàn đáp: "Điều ước thứ ba của em là mong bác sĩ Lương có thể kết đôi với em."
Cậu nhìn Lương Đa, nói khẽ khàng: "Thật ra bác sĩ Lương thích em từ lâu rồi, chỉ là không hiểu sao lại khăng khăng vờ như không động tâm, em mong trai đẹp sớm ngày đối mặt với hiện thực, sớm ngày tận hưởng tình yêu ạ."
Lương Đa đỏ mặt, tai cũng đỏ, có khả năng toàn thân đều đỏ lựng.
Oắt con học từ ai? Nói mấy câu buồn nôn, không sợ bị đánh?
Tưởng Hàn cười với anh, hỏi anh: "Bác sĩ muốn cùng thổi nến không?"
"Không, em thổi đi." Lương Đa trốn ra sau, "Đừng văng nước bọt vào anh."
Tưởng Hàn cười khằng khặc, cậu thổi tắt nến.
Nến tắt, bác sĩ Lương không còn hiền từ nhưng Tưởng Hàn vẫn thích không chịu được.
"Ôi, không hiểu em bị sao nữa." Tưởng Hàn rút nến ra, "Thích bác sĩ lắm luôn."
Tâm trạng Lương Đa khá khó nói, nhìn cũng không dám nhìn Tưởng Hàn.
"Bé Tưởng đáng yêu, hỏi em câu này."
Tưởng Hàn ngẩng đầu: "Bác sĩ gọi em là gì?"
"Không quan trọng," Lương Đa hỏi cậu, "Sao em khẳng định mình thích anh?"
"Thì em khẳng định thôi." Tưởng Hàn nói, "Hơn 20 năm em chưa từng có cảm giác ấy với ai, mỗi ngày tỉnh dậy điều đầu tiên nghĩ đến là bác sĩ, điều cuối cùng nghĩ đến trước khi ngủ cũng là bác sĩ, ăn được đồ ngon muốn cho bác sĩ ăn cùng, nhìn thấy đồ tốt cũng muốn mua cho bác sĩ. Khi biết bác sĩ độc thân còn là gay, em hận không thể dập đầu với nguyệt lão ba cái, thấy gã khác tỏ tình với bác sĩ thì hận không thể đá văng anh ta đi."
Lương Đa nghe thì phơi phới: "Sao em bạo lực quá vậy?"
"Đối đãi với tình địch chắc chắn không thể nương tay." Tưởng Hàn nói, "Em chưa nói hết."
"Ừ, em nói tiếp đi."
"Khi biết bác sĩ sẽ hẹn hò với người khác, em khó chịu hận không thể ăn một lèo 100 viên trân châu trong trà sữa cho nghẹn chết quách đi, khi biết bác sĩ không hẹn với người khác còn đến gặp em, em vui đến độ hận không thể chạy ra hứng gió rét trời đông chạy 3000m."
Lương Đa đỡ trán: "Đúng là tuổi trẻ, bừng bừng sức lửa, cảm xúc cũng thăng trầm."
"Và..."
"Và gì?"
Tưởng Hàn gãi đầu, nói có phần chột dạ: "Phần sau không phù hợp với thiếu nhi, bác sĩ muốn nghe không?"
Ơ kìa, không phải rất khéo sao, bác sĩ Lương cực thích nghe thứ không phù hợp với thiếu nhi!
"Và," Tưởng Hàn tiếp lời, "Em muốn nắm tay bác sĩ, muốn ôm bác sĩ, muốn hôn bác sĩ, muốn... làm chuyện ấy với bác sĩ."
Lương Đa sắp vùi đầu vào bánh kem đến nơi, sao cái gì oắt con cũng nói ra khỏi miệng vậy hả!
"Những cảm giác như thế chưa từng xuất hiện với người khác," Tưởng Hàn nói, "Chính vì thế em vô cùng khẳng định em phải lòng bác sĩ."
Hết 41.