Các người chơi bước nhanh về phía trước, hành lang cũng không dài, rất nhanh đã đi tới cuối đường, các người chơi lập tức đem đèn pin chiếu qua, Trần Đỉnh kích động nói: "Là mã khóa cửa."
Tâm trạng các người chơi khác cũng kích động không kém, nhanh chóng đánh giá cánh cửa.
Nó giống như đúc với cánh cửa mà các người chơi đã giả thiết.
Không chờ mọi người tự hỏi làm sao để đi vào, cánh cửa đã tự động mở ra, căn phòng đen kịt cắn nuốt mọi ánh sáng, Vương Thu Lệ cùng với Trần Khả Mạn lập tức nổi da gà, nhịn không được hô lên một tiếng nho nhỏ.
Người chơi lâu năm còn chưa bị quỷ hù chết, đã bị hai người thình lình hô lên làm giật thót tim, tay cầm đèn pin lắc lư vài cái mới ổn định lại.
Nhậm Minh Lượng căm tức nhìn hai người, thấp giọng quát: "Đừng kêu loạn, muốn chết sao?"
Hắn luôn luôn không muốn cho tân nhân sắc mặt tốt, cũng là vì nguyên nhân này.
Không nói là toàn bộ tân nhân, nhưng đa số tân nhân đều chỉ biết mang đến phiền phức, liên lụy những người chơi lâu năm lâm vào nguy hiểm.
Bị người chơi lâu năm quát lớn, Vương Thu Lệ cùng Trần Khả Mạn lập tức sợ hãi che miệng lại, cũng không dám thở mạnh.
Bùi Anh đúng lúc nói: "Không cần tạo áp lực cho Trần Khả Mạn, cô ấy rất quan trọng với chúng ta."
Nhậm Minh Lượng trầm mặc, sau đó mới nói: "Biết rồi."
Cánh cửa dày nặng đã hoàn toàn mở ra, nhưng các người chơi lại không thể nhìn thấy không gian bên trong, chỉ có thể dùng đèn pin cẩn thận chiếu vào, Trần Đỉnh nói: "Bên trong hình như...... Thật sự là phòng chứa đồ."
Người chơi khác cũng đánh giá bên trong, quả thật giống như lời Trần Đỉnh nói, bên trong có rất nhiều đồ vật hỗn độn, y hệt những gì bọn họ giả thiết.
"Có phải chúng ta đánh cược đúng rồi không?" Hứa Xuyên nhỏ giọng hỏi.
Trần Đỉnh trả lời: "Không biết, đi vào nhìn trước đã."
Các người chơi nuốt nước miếng, mang theo cảm xúc khẩn trương cùng bất an theo sau Trần Đỉnh vào trong, chờ đến khi tất cả người chơi đều vào phòng chứa đồ, cánh cửa dày nặng lập tức phanh một tiếng đóng ầm lại.
Vương Thu Lệ run run, cố kiềm nén tiếng thét sắp thoát ra khỏi miệng, chân mềm nhũn.
Nghĩ đến căn mật thất khép kín có khả năng tồn tại quỷ, Vương Thu Lệ đã sợ tới mức khóc thành tiếng, còn Trần Khả Mạn, lúc tất cả người chơi lâu năm đang vội vàng dùng đèn pin cảnh giác nhìn quanh bốn phía, Trần Khả Mạn xem cũng không dám xem, gắt gao cúi đầu run bần bật.
Đột nhiên, bóng đèn trong phòng chứa đồ chợt sáng lên, cảnh vật xung quanh cũng có thể thấy được mơ hồ, các người chơi sửng sốt, hai mặt nhìn nhau xong bắt đầu tắt đèn pin.
Mặc kệ vì sao bóng đèn lại tự động sáng lên, nhưng ít ra có thể giúp người chơi thấy được toàn bộ căn phòng.
Căn phòng này chứa đầy vật phẩm cổ xưa, trung tâm phòng có một cái bàn bám đầy bụi, rải rác phía trên là nhiều đồ vật nhỉ.
Phía đối diện là cánh cửa rất dày, chỗ khoá cửa cài một công cụ khoá bằng số, cần phải nhập đúng bốn con số mới có thể mở cửa.
Các người chơi thấy thế, trong lòng đều vui muốn nở hoa.
Trò chơi quả nhiên dựa theo quy tắc mà người chơi giả thiết để vận chuyển, nói cách khác, Trần Khả Mạn chính là đường sống của bọn họ.
Đúng lúc này, Hạ Nhạc Thiên tinh mắt chú ý tới một vật phẩm cất trong góc, lên tiếng nhắc nhở mọi người: "Mau nhìn chỗ đó, là rương hành lý."
Hơn nữa rương hành lý này lại có màu đỏ, bởi vì đặt trong nhà kho quá lâu mà nhìn có vẻ cũ nát, người chơi sởn da gà lùi về sau.
Nếu trò chơi thật sự dựa theo thiết lập mà người chơi viết ra, vậy trong cái rương hành lý này, tất nhiên đang giấu một nữ thi ngủ say.
Cũng chính lệ quỷ đang lăm le cơ hội giết người.
Nếu đặt trong tình huống người chơi hoàn toàn không biết gì hết, tất nhiên sẽ tò mò rương hành lý có mã khoá này, thậm chí có khả năng sẽ thử mở khóa nó.
Ba lần thất bại, lệ quỷ sẽ thức tỉnh giết chết người chơi.
Nhưng nếu giải khóa thành công, lệ quỷ cũng sẽ thức tỉnh giết chết người chơi, đường sống thật sự chính là đừng để ý tới cái rương hành lý, lập tức tìm đồng hồ báo thức rời khỏi chỗ này.
Những người chơi lâu năm mau chóng bình tĩnh lại, bắt đầu thảo luận kế hoạch kế tiếp.
"Hiện tại chúng ta trực tiếp nhập mật mã, hay là tìm đồng hồ báo thức trước?" Nhậm Minh Lượng cau mày nói.
Trần Đỉnh nói: "Để đảm bảo nguyên tắc, chúng ta vẫn nên dựa theo nội dung làm đi, trước tiên tìm đồng hồ báo thức, xác định đồng hồ báo thức có phải biểu hiện thời gian là 8 giờ 20 phút hay không."
Các người chơi lập tức chia ra tìm kiếm đồng hồ báo thức.
Hạ Nhạc Thiên cũng tìm, còn Thích Lệ Phi lại là dùng xem ánh mắt kiểm tra xung quanh, con ngươi đen tối không biết suy nghĩ cái gì.
Sau khi tìm kiếm trong chốc lát, Trần Khả Mạn nhẹ nhàng a một tiếng, mọi người lập tức dừng lại động tác trên tay, sôi nổi nhìn về phía Trần Khả Mạn, Bùi Anh vội vàng hỏi: "Khả Mạn, sao vậy?"
Trần Khả Mạn là trò chơi người sáng tác trò chơi này, nếu cô ta xảy ra chuyện, vậy những người khác cũng không đừng mong sống sót nữa.
Trần Khả Mạn có chút hoảng loạn nói: "Là đồng hồ báo thức, tôi tìm được đồng hồ báo thức."
Mọi người sửng sốt, ai cũng không ngờ Trần Khả Mạn lại tìm ra đồng hồ báo thức trước.
Trần Đỉnh đi qua, nhìn theo hướng Trần Khả Mạn chỉ thì thấy được đồng hồ báo thức bị giấu ở một góc rất kín đáo, hắn khom lưng nhặt đồng hồ báo thức lên, đầu tiên là nhìn thời gian, sau đó nghiêng đồng hồ báo thức qua kiểm tra chỗ lắp pin, nói: "Thời gian vừa đúng 8 giờ 20 phút, phía sau đồng hồ không có pin."
Điểm này cũng giống như giả thiết mọi người đã thương lượng.
Trò chơi là thật sự dựa theo suy nghĩ của Trần Khả Mạn tiến hành.
Đây cũng là nguyên nhân Trần Khả Mạn tìm thấy đồng hồ báo thức đầu tiên, có thể vào lúc ấy cô ta đã nghĩ về đồng hồ báo.
Sau khi xác định là 8 giờ 20 phút, các người chơi lập tức đi tới chỗ mã khóa, Trần Đỉnh hít sâu một hơi, bình tĩnh ấn bốn con số '2' '0' '2' '0' vào phím mật mã.
Các người chơi nhìn chằm chằm cửa, khẩn trương đến trán rịn mồ hôi, Trần Đỉnh nhập mật mã xong, lập tức chọn nút [Xác định], nhưng đúng lúc này, tiếng cảnh báo cực kỳ chói tai réo vang lên, công cụ mã khoá cũng truyền đến âm thanh máy móc: [Mật mã sai lầm]
Mọi người lập tức hoảng loạn lên, mà sắc mặt Trần Đỉnh lập tức tối sầm xuống.
Tại sao lại như vậy?
Sao mật mã lại sai lầm được.
Trừ khi --
Trần Đỉnh lập tức ý thức được cái gì, không đợi hắn chất vấn Trần Khả Mạn, rương hành lý màu đỏ kia đột nhiên khẽ đong đưa.
Mọi người nháy mắt khiếp sợ, con ngươi trợn tròn.
Vương Thu Lệ rốt cuộc nhịn không được thét chói tai, hai chân run rẩy không đứng nổi nữa, cô tưởng tượng nữ quỷ bên trong rương sắp bò ra, sợ hãi đến mức không thể thở nổi.
Trần Khả Mạn cũng rất kinh hãi, trực tiếp quỳ sụp xuống đất.
Giọng nói của Hứa Xuyên vì sợ hãi quá mức mà trở nên the thé, "Nó! Nó muốn ra ngoài!!"
Các người chơi lập tức loạn thành một nùi, Trần Đỉnh vội vàng quát lớn để mọi người bình tĩnh lại, "Đừng vội hoảng hốt, nữ quỷ tạm thời không ra được."
Các người chơi lâu năm cũng ép mình bình tĩnh lại, còn tân nhân vẫn sợ hãi không thôi, càng không thấy được nữ quỷ trong rưong thì càng cảm thấy khiếp đảm đối với nó.
Sắc mặt Trần Khả Mạn tái xanh.
Nhậm Minh Lượng không tin mật mã sai lầm, chạy đến trước cửa nhập mật mã lại lần nữa, trong miệng lẩm bẩm mãi: "Mật mã là đúng, mật mã nhất định là đúng."
Sau khi lẩm bẩm hai lần, Nhậm Minh Lượng mới ấn [Xác nhận].
Âm thanh cảnh cáo chói tai lại vang lên lần nữa, cùng với tiếng nhắc nhở máy móc: [Mật mã sai lầm!]
Nhậm Minh Lượng không thể tin nổi trừng ti mắt, sao có thể! Mật mã rõ ràng là 2020, tuyệt đối không thể sai được.
Trừ khi......
Trừ khi!
Trong đầu Nhậm Minh Lượng nháy mắt hiện ra một phỏng đoán, lập tức xông vào kéo Trần Khả Mạn ra giữa những người chơi đang sợ hãi, Trần Khả Mạn bị kéo đi càng sợ hãi gấp bội, nhịn không được hoảng sợ khóc kêu: "Đừng kéo tôi, đừng kéo tôi qua đó."
Bùi Anh vội vàng bước qua giữ lấy Nhậm Minh Lượng, hô: "Nhậm Minh Lượng! Anh muốn làm gì?"
Nhậm Minh Lượng không chút khách khí vứt Trần Khả Mạn xuống đất, mặt mũi âm trầm đến tích ra nước: "Tôi muốn làm gì? Ngược lại tôi phải hỏi Trần Khả Mạn muốn làm gì mới đúng?"
Bùi Anh ngẩn người, lập tức hiểu ý Nhậm Minh Lượng.
Trần Đỉnh sắc mặt khó coi ngồi xổm xuống, nhìn Trần Khả Mạn đang nửa quỳ nửa nằm trên mặt đất khóc thút thít, nói: "Trần Khả Mạn, cô nói cho tôi biết, vừa nãy rốt cuộc cô nghĩ tới cái gì?"
Thế giới này căn cứ theo suy nghĩ của Trần Khả Mạn để vận chuyển, có thể nói Trần Khả Mạn là thần của thế giới này, những nội dung và quy tắc do cô ta thiết lập, sẽ được Trò Chơi Tử Vong tái hiện cụ thể.
Bao gồm chuyện về đồng hồ báo thức, nhất định lúc ấy Trần Khả Mạn đang nghĩ tới đồng hồ báo thức, cho nên cô ta mới tìm thấy nó trong một góc kín mít như vậy.
Lần này cũng giống vậy.
Nhất định là do Trần Khả Mạn đã nghĩ tới thứ gì đó không nên nghĩ, khiến những quy tắc mà các người chơi đã thiết lập trước đó đều trở thành phế thải!
Quy tắc bị thay đổi, mật mã mà người chơi đưa vào tất nhiên cũng sai, thậm chí bởi vì nhập sai mật mã mà kích phát điều kiện giết người của lệ quỷ.
Nghĩ đến đây, Trần Đỉnh bỗng chốc nhớ tới một chuyện, vẻ mặt chợt trở nên hoảng sợ.
Mới vừa rồi, Nhậm Minh Lượng lại nhập sai mật mã thêm một lần nữa.
Tổng cộng nhập mật mã sai hai lần, đây chẳng phải là nói lên đã kích phát cơ hội lệ quỷ giết người đến hai lần sao...
Nữ thi kia --!!!
Trần Đỉnh nghĩ đến đây, sắc mặt tái nhợt quay đầu nhìn rương hành lý vẫn còn đang lắc lư, tần suất không khác gì lúc trước.
Nhưng Trần Đỉnh không những không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Chuyện này tuyệt đối không bình thường, sau hai lần kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ, vì sao nữ thi trong rương lại không có chút biến hóa nào?
Mà lúc này, Trần Đỉnh chú ý tới người chơi Vương Tiểu Minh đang nhìn chằm chằm rương hành lý, sắc mặt căng thẳng lại mang theo chút kinh sợ không nên lời.
Không lẽ Vương Tiểu Minh...... Phát hiện cái gì?
Trần Đỉnh mặc kệ Trần Khả Mạn vẫn đang khóc, vội vàng đến bên cạnh Hạ Nhạc Thiên, sốt ruột hỏi: "Có phải cậu phát hiện gì không?"
Hạ Nhạc Thiên ngưng trọng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Anh nghe kĩ đi."
Trần Đỉnh lập tức nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe, nhưng trong tai đều là tiếng khóc của Trần Khả Mạn, tiếng mắng tức giận của Nhậm Minh Lượng, cùng với âm thanh Bùi Anh khuyên can.
Hắn không nghe được bất cứ tiếng động gì khác.
Máu dồn lên não càng lúc càng nhiều, Trần Đỉnh nhịn không được gầm lên với bọn họ: "Câm miệng!"
Các người chơi hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía Trần Đỉnh.
Cuối cùng mật thất cũng yên tĩnh lại, ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe được, âm thanh đong đưa của rương hành lý vào lúc này cũng bị phóng đại nhiều lần.
"Thùng thùng --"
"Thùng thùng --"
"Rắc rắc."
Trần Đỉnh hốt hoảng, lập tức ý thức được một chuyện đáng sợ, thanh âm này, cực kỳ giống như tiếng chuyển động của mã khoá.
Hạ Nhạc Thiên liếc qua Trần Đỉnh: "Nghe được không, nó sắp chui ra ngoài."
Trần Đỉnh nháy mắt lạnh cả người, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Tại sao lại như vậy!?
*****
Editor: Sao vậy nhỉ? Hờ hờ hờ