------------------Editor: Mèo------------------

Này...... Này...... Thật sự là muốn hẹn? Tiểu Bạch Đoàn kẹp chặt cái đuôi lui ra phía sau vài bước, nó sợ hãi liếm liếm cái mũi, líu lưỡi.

Sợ hãi.

Không được, nó muốn trốn.

Nó nhìn quanh toàn bộ phòng.

Phòng tắm?

Hai người kia vạn nhất cùng nhau tắm rửa...... Đôi mắt nó hướng về phía trước hiên, không tự giác xuất hiện hình ảnh Kha Trạch cùng một nữ nhân đứng dưới nước ôm nhau......

Phòng khách?

Vạn nhất vừa vào cửa liền thân mật...... Trực tiếp đè trên sô pha...... Nó cảm thấy cái mũi giống như có chút nóng......

Phòng ngủ?

Đó là càng không thể.

Tự hỏi một vòng, nó nhìn phòng bếp trịnh trọng gật gật đầu, dẩu mông nhỏ muốn xuống giường.

Bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng, nó ngẩng đầu liền thấy, Kha Trạch đang giơ tay ra, nhảy múa theo nhạc.

Tiểu Bạch Đoàn thân mình run lên, tên này đích xác là một tay già đời nha! Không ai quản hắn sao? Đây chính là nụ hoa mười năm trước nha!

Càng nghĩ càng sợ hãi, nó bay nhanh xuống giường, chui vào trong góc phòng bếp, trốn đi.

Không bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

Trong một góc phòng bếp, chỉ có thể nhìn thấy một hình cầu màu trắng, phía trên là hai cái tai nhòn nhọn hơi hơi giật giật.

Kha Trạch khoác áo tắm, đi ra mở cửa, một đôi chân thon dài lộ ra dưới áo tắm, đầu tóc hỗ độn ướt đẫm, thoạt nhìn so với ngày thường hoang dã hơn.

Cô gái hơi hơi mỉm cười đi vào.

Ngoài dự đoán chính là, cô gái này trông không có gì là yêu diễm cả, ngược lại trông giống học sinh hơn, tóc mỏng, mặt nhỏ, vóc dáng thon gọn, đôi mắt, mũi, miệng đều nhỏ, trên người mặc một chiếc áo thun màu trắng, một cái váy ngăns cao bồi, một bộ dáng vô cùng mỏng manh, yếu đuối.

"Tiểu Tuyết," Kha Trạch đỡ lấy ba lô của cô ấy.

Cô gái tên Tiểu Tuyết này quả nhiên là rất thích Kha Trạch, cô ta ôm chặt eo Kha Trạch, đầu nhẹ nhàng dựa vào trước ngực Kha Trạch, hít vào môt hơi hơi thở của Kha Trạch vừa mới tắm gội, "Tôi rất nhớ cậu...... rất rất rất nhớ......"

Cô ngẩng đầu, nhón chân chủ động hôn lên môi Kha Trạch.

Chóp mũi Kha Trạch ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người cô.

Nhưng trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một đôi mắt ủ dột.

Hắn dùng sức nhắm mắt, nhìn đôi môi mềm mại của cô, hôn lấy, một tay ôm lấy eo cô gái, một tay giữ sau ót cô.

Thân thể cô gái run nhè nhẹ.

Hắn bế cô đặt trên sô pha, cô nàng ngượng ngùng nhắm mắt lại, không chút nào che lấp thân thể của mình, dịu ngoan như một con mèo nhỏ.

"Nhớ kỹ tôi, không cho phép quên tôi." Thanh âm của nam nhân khàn khàn, đôi mắt ủ dột thống khổ lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Kha Trạch.

Hắn tâm thần không yên, nhắm mắt lại, lúc mở ra, ánh mắt lãnh đạm, đầu ngón tay thu lại, gắt gao năm chặt.

Tiểu Bạch Đoàn ở phòng bếp, hai lỗ tai dựng lên nghe ngóng đến ngượng ngùng, lại chỉ nghe thấy Kha Trạch nói, "Xin lỗi, hôm nay tôi không có hứng."

Tiểu Bạch Đoàn ngẩn ra.

"Tôi đưa cô về," Kha Trạch nói.

Cô gái trầm mặc một lúc, bỗng nhiên khóc nức nở, "Bốn năm rồi! A Trạch."

Lại là một mảng trầm mặc.

"Tôi có chỗ nào không tốt, cậu nói đi...... Còn muốn tôi phải chờ bao lâu nữa?"

Cô gái đó vẫn khóc nức nở, "Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi cậu."

"Bốn năm, cậu vẫn không tin sao?"

Kha Trạch rốt cuộc mở miệng, "Tôi đưa cô về."

Sau đó là thanh âm cô gái hoảng loạn xin lỗi, "Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi...... A Trạch......"

Kha Trạch nói, "Tiểu Tuyết......"

Trong máy tính, âm nhạc vẫn còn đang chạy, đó là thanh âm trầm thấp của một nữ nhân, như có như không mà ngâm nga......

Almost doing things we used to do.

There's a boy here and she's almost you.

Almost all the things that your eyes once promised.

I see in hers too.

Now your eyes are red from cr.

Một mảng yên tĩnh, Tiểu Bạch Đoàn bỗng nhiên nghe được một thanh âm xuất hiện trong đầu nó, "Muốn biến trở lại thành người, chỉ có cách là hôn Kha Trạch."

Lông toàn thân Tiểu Bạch Đoàn dựng ngược, bị tiếng nói đó dọa nhảy dựng, kẹp kẹp cái đuôi, run run ở trong lòng hỏi, "Ngươi là ai?"

Thanh âm kia lại biến mất.

Thật giống như gặp ảo giác, tuy rằng không biết thật giả thế nào, nhưng nếu không có biện pháp khác, thử một lần cũng không chết ai.

Nghĩ đến chính mình có thể biến thành người, Tiểu Bạch Đoàn kích động đến lỗ tai không ngừng run, dù sao chính mình gặp được chuyện quỷ dị cũng rất nhiều, một chuyện này thì tính là cái thá gì.

Trong đầu nó hiện lên hình ảnh sương khói tối qua, trong lúc mơ màng bị Kha Trạch nồng nặc mùi rượu hôn lên, đôi môi kia đủ loại màu sắc......

Bỗng nhiên nhớ tới cảnh chết của chính mình, một trận tim đau thắt, quả nhiên, chính là bởi vì nó chết cũng không cong, cho nên mới bản thân mình mới chết.

Hiện tại trừng phạt nó, nếu muốn trở lại làm người thì phải hôn môi nam nhân.

Nhưng nó dễ dàng thỏa hiệp vậy sao?

Chỉ là hôn một chút thôi mà.

Nếu thật sự có thể biến trở lại làm người, hôn tới khi bị trĩ nó cũng nguyện ý.

Vì thế Kha Trạch sau khi đưa Đường Tuyết về nhà, mở cửa, liền nhìn thấy Tiểu Bạch Đoàn vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi xổm trước cửa.

Một cái thân thể hình cầu màu trắng, hoàn toàn nhìn không ra cổ, bởi vì lông quá dài, che khuất cả bốn chân ngắn cũn, chỉ chừa ra bốn cái móng vuốt nho nhỏ, và hai cái lỗ tai nhòn nhọn kia.

Đôi mắt đen láy to tròn, mặt trên còn có một tầng lông mi màu trắng.

Cái mũi lúc nào cũng ẩm ướt.

Lúc này cái đuôi nho nhỏ kia điên cuồng phe phẩy, khiến toàn bộ mông lúc ẩn lúc hiện.

Thường ngày không phải đều là một con cún cao lãnh sao, hôm nay như thế nào lại thay đổi phong cách?

Cảm nhận được sự nhiệt tình hiếm có của nó, Kha Trạch quyết định cúi người ôm một cái.

"Ngươi...... Ngươi còn chưa có rửa tay!" Tiểu Bạch Đoàn vội vàng lui về sau vài bước.

Kha Trạch liếc mắt một cái, thuận tay cởi giày.

Tiểu Bạch Đoàn liền một đường phe phẩy cái đuôi đi theo hắn, thẳng đến khi hắn tắm xong, mới ngồi ở dưới chân hắn, bộ dáng vô cùng đáng thương nhìn hắn.

Hắn xách Tiểu Bạch Đoàn lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nó, một biểu tình "Mày có bệnh à".

Tiểu Bạch Đoàn hoàn toàn không thèm để ý, nhìn hắn không ngừng dùng đầu lưỡi nhỏ liếm.

Hắn ghét bỏ đem nó xách ra xa, ném trên giường.

Nó vẫn không ngại, dùng đôi chân ngắn nhỏ treo ở mép giường điên cuồng vẫy đuôi, chờ đợi Kha Trạch lâm hạnh.

Kha Trạch đem nó ném đến phía bên kia giường, nằm lên giường.

Tiểu Bạch Đoàn vươn một móng vuốt đặt trên bụng Kha Trạch, nghiêng thân mình dùng chiếc mũi ẩm ướt cọ vào cánh tay Kha Trạch.

Một người một chó đối diện trong chốc lát, Kha Trạch rốt cuộc hai tay ôm lấy nó, đem nó đặt trên bụng, nó duỗi cổ hướng trên mặt Kha Trạch nhìn nhìn, cái môi hơi hơi cong, mang theo ý cười nhợt nhạt.

Ai nha, có chút thẹn thùng......

Cái hôn ngày hôm qua lại xuất hiện trong đầu, nó do dự một chút, nâng lên chân một bước, một bước đi đến ngực Kha Trạch.

Dưới chân có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Kha Trạch.

Nó dừng bước ở xuong quai xanh của Kha Trạch.

Đôi mắt đen bóng lại gần gần nhìn đôi mắt Kha Trạch.

Lông mi Kha Trạch nó đều nhìn đến rõ ràng, đồng tử của hắn so vưới người bình thường nhạt hơn rất nhiều, là màu nâu nhạt, phản chiếu đôi mắt to của nó, cùng với chiếc mũi đen được phóng đại.

Tiếp theo cái mũi nó xẹt qua mũi Kha Trạch, nó hơi kéo ra một chút khoảng cách, liếm liếm cái mũi, xuống dưới chính là......

Nó nhìn môi Kha Trạch, có chút nhợt nhạt, môi dưới dày hơn một trên một chút, nhìn rất đẹp, hôn một chút...... Chỉ cần một chút...... Nó đi lên.

Nhận thấy ý đồ của tiểu gia hỏa, Kha Trạch một phen kéo nó ra.

Xem ra trải qua hôm qua, tiểu gia hỏa này là "hôn" hắn hôn đến nghiện rồi, hắn cau mày nhìn tiểu gia hỏa miệng đầy lông này.

Hắn đã rửa mặt, sao có thể để nó "hôn" cơ chứ?

Xía —— hắn một phen đem Tiểu Bạch Đoàn ném sang một bên, cảm thấy chính mình hình như có chút ngốc, nếu như không rửa mặt, hắn có thể tùy tiện cùng một con chó hôn môi sao?

Hắn giơ tay tắt đèn, nghiêng người, đưa lưng về phía Tiểu Bạch Đoàn.

Nửa mộng nửa tỉnh, khi đang muốn ngủ, hắn cảm giác cổ mình bị một móng vuốt lành lạnh đè lên, mềm mềm cọ trên cổ hắn, thập phần thoải mái.

Hắn sợ chính mình vừa động liền không buồn ngủ, mặc cho nó ở trên cổ dẫm lên.

Nó dẫm lên, vẫn thấy không nhúc nhích.

Kha Trạch cảm thấy buồn cười, có thể tưởng tượng được bộ dáng phát ngốc hiện tại của nó, bỗng nhiên cảm giác chop mũi của mình bị một vật ẩm ướt liếm láp.

Kha Trạch dự cảm không ổn, vội vàng gắt gao mở miệng.

Quả nhiên ngay sau đó là mưa rền gió dữ một hồi liếm loạn, liếm đến cả người hắn hít thở không thông.

Hắn nghiêng người, lúc xoay người, tiểu gia hỏa vẫn còn liếm hắn.

Hắn duỗi tay mở đèn.

Cái mũi của nó tiến đến bên cạnh miệng hắn.

Hắn xách chân sau của nó lên.

Đứng dậy, xỏ dép.

Ném nó lên sô pha.

Lại đi vào phòng tắm rửa mặt, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, cửa phòng ngủ nặng nề đóng lại.

Rốt cuộc có thể an tâm ngủ.

Kha Trạch đem chính mình cuộn trong chăn, nhắm mắt lại.

Trong phòng không có một tiếng vang, buồn ngủ rất mau vọt tới, Kha Trạch bắt đầu nằm mơ, bỗng nhiên nghe được thanh âm Tiểu Bạch Đoàn "Rầm rì rầm rì".

Thanh âm bi thương, ủy khuất như là Kha Trạch làm ra chuyện cực kỳ bi thảm, đại nghịch bất đạo.

Shit! Hắn giơ tay đem chính mình cuộn trong chăn.

Thanh âm không những giảm xuống, ngược lại càng lúc càng lớn.

Không biết qua bao lâu, hắn dò tay sờ di động, Kha Trạch cau mày nhìn thoáng qua thời gian —— "1: 21", hắn buông di động, mở cửa phòng ngủ.

Trên sô pha bằng nhung to rộng, Tiểu Bạch Đoàn, một đôi chân đặt trên lưng sô pha, một đôi đặt trước ngực, hai mắt to ủy khuất nhind Kha Trạch, cái đuôi phe phẩy, trong miệng còn hừ vài cái.

Kha Trạch chưa tỉnh hắn, hắn một tay chống nạnh, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Tiểu Bạch Đoàn, bực bội đi đến bên cạnh sô pha.

Hắn vỗ trán, kiểu tóc cũng không để ý, đem đầu tóc vò loạn, không nề hà nhấc Tiểu Bạch Đoàn lên.

Tiểu Bạch Đoàn vô tội nhìn hắn.

Cuối cùng, hắn vẫn là thỏa hiệp, dùng môi chạm chạm vào miệng Tiểu Bạch Đoàn.

Một lần nữa đem nó ôm về phòng ngủ.

Tác giả có lời muốn nói: Tâm bị nắm rồi... Bị khóa trụ luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play