Cố Liệt rất hiếm khi có dáng vẻ sầu khổ như thế này.

Bất luận gặp phải chuyện gì, Cố Liệt đều rất ít cảm thấy gian khổ, nếu gặp phải vấn đề khó khăn, cũng sẽ chỉ càng khiến Cố Liệt hăng hái tiến về phía trước hơn.

Kỳ thật sau khi đăng cơ, ít nhất ở phương diện cảm xúc, Cố Liệt trái lại còn sống thoải mái hơn so với khi còn trong quân, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy đế vương nên có dáng vẻ cao thâm khó dò. Mặt hắn cả ngày vô cảm, các thần tử sẽ chỉ cảm thấy Bệ hạ trầm ổn và thần bí, căn bản sẽ không có ai hoài nghi hắn vốn khó sinh ra được hỉ nộ.

Từ lúc ban đầu, so với hỉ nộ mà Cố Liệt cố tình dựng lên, Địch Kỳ Dã thích trông thấy Cố Liệt bình tĩnh thả lỏng hơn nhiều, không có vẻ mặt gì hết thì đã sao.

Nhưng Cố Liệt cứng mặt tự làm khổ mình, và vẻ bình tĩnh không cảm xúc của hắn ngày thường, không phải là hai chuyện giống nhau.

Địch Kỳ Dã đi tới phía sau lưng ghế tử đàn, tháo ngọc quan, tản ra toàn bộ mái tóc của Cố Liệt, cố gắng nhẹ tay hết sức, dùng bụng ngón tay xoa ấn huyệt thần đình, bách hội cho Cố Liệt, xoa dịu mỏi mệt của hắn.

Nghĩ đến Địch Kỳ Dã đặc biệt đi học cái này từ Trương lão vì mình, tâm sự của Cố Liệt nhẹ đi, phối hợp thả lỏng người, thở dài một tiếng.

“Ngươi chính là nghĩ quá nhiều,” Địch Kỳ Dã nói Cố Liệt.

Cố Liệt dùng âm điệu mơ hồ ừ một tiếng, không biết là thừa nhận hay không thừa nhận.

Địch Kỳ Dã cũng chẳng muốn nói hắn nữa.

Người chỉ cần thả lỏng, suy nghĩ liền bay xa, suy nghĩ của Cố Liệt nhảy ra khỏi vụ án Đỗ Kha, lượn tới trên người Địch Kỳ Dã.

Mấy ngày trước, Cố Liệt lại kéo dài canh giờ nghị sự, Nguyên Bảo tới, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Bệ hạ, nghĩ trái nghĩ phải không dám vào, trở về thỉnh Địch Kỳ Dã, rồi Địch Kỳ Dã cầm quyển mật chiết tự mình đi Chính Sự Đường tìm người.

Lúc ấy Cố Liệt đã lưu tâm, bữa trưa ngày hôm sau, không có Địch Kỳ Dã, Cố Liệt tìm Nguyên Bảo tới hỏi rõ nguyên nhân.

Nguyên Bảo không dự đoán được ngay cả việc này mà Bệ hạ cũng ghi tạc trong lòng, sự kính sợ dành cho Bệ hạ tức khắc nâng cao một bậc, thành thành thật thật quỳ dưới đất, nói ra hết những băn khoăn của mình tại thời điểm đó.

Vì sao Nguyên Bảo muốn thỉnh Định Quốc Hầu tự mình đi thúc giục? Bởi vì hắn sợ Bệ hạ giận chó đánh mèo mình, biến tướng không cho Định Quốc Hầu thể diện, khiến Định Quốc Hầu bị người khác chỉ trích.

Sau khi Cố Liệt nghe xong, cho Nguyên Bảo một chữ “Tốt.”

Hành động này của Nguyên Bảo, thực sự có thể xưng là trung tâm, chu toàn. Nhưng nếu chuyện đó không có vấn đề gì, thì Cố Liệt sẽ không nhớ kỹ, càng sẽ không nhớ tới vào thời khắc yên tĩnh ấm áp như thế này.

Băn khoăn của Nguyên Bảo cố nhiên là chu toàn, nếu Địch Kỳ Dã không phải Định Quốc Hầu, mà là Vương hậu của Cố Liệt hắn, Nguyên Bảo sợ Bệ hạ không cho Địch Kỳ Dã thể diện, do đó đưa tới lời ong tiếng ve cho Địch Kỳ Dã, là chuyện đương nhiên.

Nhưng Địch Kỳ Dã cần tìm chỗ đứng của mình qua sắc mặt của Cố Liệt với thái giám sao? Hắn là Định Quốc Hầu đường đường chính chính của Đại Sở, vì sao sai thái giam đi truyền cái lời, mà Nguyên Bảo còn phải sinh ra những băn khoăn này thay hắn?

Xét đến cùng, vẫn là vì Cố Liệt giam hắn trong cung, danh bất chính ngôn bất thuận.

Cố Liệt đương nhiên không muốn Địch Kỳ Dã bị phê bình như vậy.

Đây là còn may Địch Kỳ Dã đã quen làm cường giả, hoàn toàn không chú ý đến những thứ quanh co lòng vòng trong hành động của Nguyên Bảo. Nếu hắn biết trong mắt Nguyên Bảo và không ít người, hiện tại hắn đang phải nhìn sắc mặt của Cố Liệt để sống, mặc dù hắn sẽ không cho phép mình giận lây sang Cố Liệt, nhưng trong lòng quá nửa sẽ lại khó chịu như kiếp trước.

Nhưng thả Địch Kỳ Dã về ở phủ Định Quốc Hầu, không nói tới không nỡ, chỉ nói tới quan hệ rắc rối giữa công thần, Cố Liệt đã không muốn Địch Kỳ Dã bị cuốn vào trong đó rồi. Kiếp trước Địch Kỳ Dã đã một thân một mình, mà còn bị ngôn quan túm lấy chuyện phản tướng Thục Châu tố lên tố xuống. Kiếp này Địch Kỳ Dã có thủ hạ có đồ đệ, còn người người đều đắc tội với đại thần, mỗi ngày sống trong cung cũng bị mắng kéo bè kéo phái, sống ở ngoài thì còn thành thế nào nữa?

Vụ án Đỗ Kha chính là ví dụ có sẵn.

Chúc Bắc Hà……

Lực tay Địch Kỳ Dã bỗng nhiên mạnh lên, cúi đầu nhướng mày nhìn, giọng nói nguy hiểm: “Sao ta cảm thấy, có người lại đang tự làm khó bản thân mình?”

Cố Liệt nắm lấy tay hắn, kéo mạnh người tới ngồi lên đùi mình.

Địch Kỳ Dã sắp bị Cố Liệt ôm thành thói quen rồi, không chỉ ngồi rất thuần thục, dáng ngồi còn rất hào phóng, lưng thẳng tắp, không dựa vào Cố Liệt, khoanh tay liếc xéo hắn, một bộ mau chóng thành thật khai báo.

Cố Liệt ôm hờ lấy hắn, đặt tay trên đai lưng quấn chặt lấy vòng eo bên ngoài áo bào của Định Quốc Hầu, không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Vụ án này, ngươi thấy thế nào?”

Quả nhiên là nghĩ chuyện này.

Địch Kỳ Dã tức giận nói: “Kết án rồi còn nghĩ cái gì, có gì hay mà nghĩ?”

“Ngươi cảm thấy hình phạt của quả nhân thế nào?” Cố Liệt hỏi rộng hơn.

Nếu Cố Liệt muốn nghe một đáp án, thì Địch Kỳ Dã cũng nghiêm túc lên, hỏi ngược lại: “Ngươi phạt nặng Đỗ Kha, là muốn răn đe cảnh cáo, tịch biên lưu đày là đủ rồi. Chúc Bắc Hà, từ góc độ của các ngươi cũng là phán nặng, là cảnh cáo công thần. Không phải đều rất hợp lý sao?”

Mặc dù Cố Liệt nghĩ nhiều mưu nhiều, nhưng tuyệt đối không phải người do dự thiếu quyết đoán, không khách khí mà nói, Cố Liệt đương nhiên biết rõ cách xử lý của mình với bản án này có thể đạt tới mục đích gì.

Cố Liệt cố chấp truy vấn: “Cái quả nhân đang hỏi là ý nghĩ của ngươi. Ở Phụng Thiên Điện ngươi ngăn cản ta phán khổ hình trong lúc nhất thời xúc động, ta biết. Hình phạt cho Chúc Bắc Hà, ngươi nói ‘từ góc độ của các ngươi cũng là phán nặng’, vậy ý nghĩ của ngươi là như thế nào?”

“Ngươi,” Địch Kỳ Dã nhìn Cố Liệt, bật cười nói: “Ta có thể phân chia rõ cái gì hữu dụng cho ngươi, có thể tham khảo, cái gì hoàn toàn không thích hợp, không cần thiết nói đến. Ngươi hỏi điều này, không có ý nghĩa.”

Cố Liệt lại kiên trì: “Ta muốn biết.”

Địch Kỳ Dã lắc đầu bất đắc dĩ, nhích lại gần trước người Cố Liệt, châm chước câu chữ, rồi mới nghiêm túc nói: “Nói như vậy, nếu bỏ qua thời đại, ngươi muốn hỏi suy nghĩ của ta, ta có thể nói cho ngươi, ta cảm thấy Đỗ Kha xử nặng, Chúc Bắc Hà xử nhẹ.”

“Ta cảm thấy Đỗ Kha bị xử nặng, là bởi ở thời đại của ta, bất luận phạm nhân phạm phải tội lỗi lớn đến đâu, chỉ cần người nhà của gã không có tham dự, thì là vô tội.”

“Ta cảm thấy Chúc Bắc Hà bị phán nhẹ, là bởi ở thời đại của ta, chức quan tương đương với Đại lý tự khanh, không thể nào chiếm được tài phú và tài nguyên xã hội khổng lồ như chức vị Đại lý tự khanh này có thế mang tới.”

“Như vậy nếu tính cả thời đại, ngươi hỏi suy nghĩ của ta, ta sẽ nói hai hình phạt này không có vấn đề gì quá lớn. Chúng nó đều là hình phạt được đưa ra dựa trên luật pháp của Đại Sở.”

“Hình phạt cho Đỗ Kha sở dĩ không có vấn đề gì lớn, bởi vì ở đây thứ tư pháp giám sát đại biểu không phải ý chí của Đại Sở, mà là đại biểu cho ý chí của ngươi, quyền uy của ngươi liên quan đến quyền uy của Đại Sở. Ngươi muốn quét sạch tham hủ chính trị, nhất định phải thành lập quyền uy. Quá trình tạo nên loại quyền uy này tất nhiên sẽ sinh ra thương tổn đi kèm, đây là nghịch biện mà thời đại này không thể giải quyết.”

“Hình phạt dành cho tội danh không làm tròn trách nhiệm của Chúc Bắc Hà…… Tước đi chức quan Đại lý tự khanh, đối với bản thân Chúc Bắc hà và Chúc gia mà nói, mang đến tổn thất to lớn hơn rất nhiều so với ý nghĩa trong thời đại ta. Vậy nên quần thần đều cảm thấy là xử nặng, ta cũng không cho rằng đây là xử nhẹ.”

Địch Kỳ Dã dừng một chút, chung quy vẫn nói tiếp: “Nhưng, ý định trong hành vi phạm pháp của Chúc Bắc Hà, là để che giấu tham ô thay Đỗ Kha. Ở thời đại của ta, hắn sẽ bị luận tội theo đồng phạm tham ô, số tiền phạm tội sẽ tính toán dựa trên số lượng tham ô thực tế của Đỗ Kha. Hơn nữa, trên cơ sở chịu trách nhiệm một phần về việc tham ô, còn sẽ bị xử phạt thêm tội danh không làm tròn trách nhiệm.”

Nói đến đây, Địch Kỳ Dã nhìn Cố Liệt, vẫn nói: “Vậy nên ta đã nói ngươi căn bản không cần nghĩ cái này. Ngươi đã làm rất tốt, nghĩ nhiều như thế làm gì?”

Cố Liệt nghe xong giống như suy tư điều gì, một lúc lâu sau mới nói: “Ta chỉ là, muốn biết ngươi nghĩ như thế nào. Dù là việc lớn hay việc nhỏ, ta đều muốn biết, suy nghĩ của ngươi.”

Địch Kỳ Dã thấp giọng cười.

Nhưng một lát sau, Địch Kỳ Dã nửa như đùa giỡn mà nhắc nhở: “Ngươi muốn biết ta nghĩ thế nào, ngươi hỏi ta. Vậy nếu ngươi không nghĩ ra lý do Chúc Bắc Hà không tìm tới ngươi để thú nhận, sao ngươi không đi hỏi Chúc Bắc Hà, một hai phải tự giằng co với mình?”

“Không phải quả nhân không nghĩ ra.” Cố Liệt không cảm thấy bản thân mình suy nghĩ không thông.

Địch Kỳ Dã dùng một loại ánh mắt hề hước nhìn hắn chằm chằm.

Cố Liệt ôm Địch Kỳ Dã vào lòng, thở dài nói: “Có gì đâu mà không nghĩ ra? Đều đoán được cả rồi, có gì phải hỏi nữa đây.”

Đơn giản là không có mặt mũi đối diện, trong lòng mang áy náy. Cố Liệt thậm chí có thể đoán ra ngữ khí của Chúc Bắc Hà khi nói ra lời này.

Có nghĩa lý gì.

“Nếu trong lòng đã biết rõ, lại còn nhíu mày đau đầu nghĩ, không phải không nghĩ ra thì là gì nữa?” Địch Kỳ Dã buồn cười bóc trần Bệ hạ của hắn.

Cố Liệt nhăn mày: “Quả nhân là muốn phân tích rõ, rốt cuộc có chỗ nào quả nhân chưa làm đủ”

“Dừng, dừng ngay,” Địch Kỳ Dã ấn lên môi Cố Liệt, nỗ lực duy trì giọng nói tâm bình khí hoà: “Ngươi còn nói thêm gì nữa, ta sớm muộn cũng bị ngươi tức chết.”

Người này chuyện gì cũng đều phải tìm kiếm nguyên nhân từ bản thân mình, Địch Kỳ Dã hận không thể lao tới Thục Châu, xách dưỡng phụ của Cố Liệt từ trên giường tiểu thiếp thứ mười ba của lão ra để thẩm vấn cho ra nhẽ, nhìn xem lão dưỡng phụ này rốt cuộc dồ dại tới mức nào, mới có thể tai hoạ Cố Liệt thành thế này.

Địch Kỳ Dã nắm cằm Cố Liệt, nghiêm túc cảnh cáo: “Cố Liệt, không có ai là hoàn hảo, mỗi người đều sẽ phạm sai lầm. Ngươi không thể hà khắc với bản thân mình như vậy, ngươi cho rằng ngươi là thần tiên?”

Cố Liệt bắt lấy bàn tay tác loạn của Địch Kỳ Dã vào tay mình, phản bác: “Ta tự nhận là thần tiên bao giờ.”

“Nếu ngươi biết mình không phải thần tiên, thì vì sao luôn ôm lấy tất cả sai trái về mình?”

Địch Kỳ Dã đặt bàn tay còn lại lên bả vai Cố Liệt, cúi đầu cụng lên trán hắn, “Chỉ có thần linh được con người coi là nơi ký thác hy vọng, mới có thể gánh vác tội lỗi và cực khổ của con người không chút oán hận, mà thần linh lại chỉ là điều giả dối, không tồn tại trên thế giới này. Ngươi là phàm nhân, ngươi gánh vác trách nhiệm, điều này rất tốt, nhưng ngươi không thể quy kết sai lầm của kẻ khác lên người mình.”

Cố Liệt biết Địch Kỳ Dã lo lắng cho mình, nhưng Cố Liệt vẫn cứ cảm thấy nhất định là do có chỗ nào mình còn làm chưa tốt.

Cố Liệt sẽ dưỡng thành loại phương thức tự hỏi này, không chỉ vì ảnh hưởng của dưỡng phụ, mà còn vì tất cả những trải nghiệm thời kỳ niên thiếu, bao gồm cả thiên tính trong tính cách của hắn, sau tai hoạ di cửu tộc. Đó là kết quả biến đổi âm thầm qua năm này tháng nọ của hết thảy những điều trên.

Huống chi kiếp trước, Cố Liệt đã sống suốt một đời như vậy.

Vậy nên không khả năng chỉ cần hai câu nói của Địch Kỳ Dã, Cố Liệt đã có thể ý thức được cách suy nghĩ này là quá hà khắc với bản thân, Cố Liệt chỉ cảm thấy Địch Kỳ Dã thiên vị mình, lo lắng cho mình mà thôi.

“Chuyện của Chúc Bắc Hà, quả nhân không thể thoái thác sai lầm của mình,” Cố Liệt vừa mở miệng đã làm Địch Kỳ Dã muốn đánh ngươi, “Nhưng việc đến nước này, quả thật cũng không nên bị nó ảnh hưởng.”

Nửa câu sau nghe còn giống tiếng người.

Đã vậy, nhìn dáng vẻ giận sôi máu của Địch Kỳ Dã, Cố Liệt còn bồi thêm một câu: “Ngươi đừng nóng.”

Địch Kỳ Dã vừa đau lòng lại vừa tức giận, hắn cũng không phải kiểu người không biết giận, vì thế cười một tiếng lạnh lẽo, hẩy hẩy cằm chỉ Đoạn Trường Chuỷ đặt trên bàn, xuôi theo lời giận dỗi của mình khi trước, trào phúng nói: “Đừng nóng? Đó thì đơn giản, chết rồi sẽ không nóng nữa, đao ở ngay kia kìa.”

Hắn vừa dứt lời, Cố Liệt đột nhiên siết chặt hắn vào lòng, như thể muốn ôm gãy cả xương cốt hắn, dù khuôn mặt tựa hàn băng, gằn ra từng chữ, lại vẫn cố kiềm chế ngữ khí, trầm giọng nói: “Câm miệng.”

Địch Kỳ Dã ngạc nhiên không thôi, hắn chẳng qua là nói một câu hờn dỗi, vậy mà khiến Cố Liệt giận đến vậy, đã rất lâu rồi Cố Liệt không giận dữ với hắn như thế, Địch Kỳ Dã còn không rảnh lo bực tức vì Cố Liệt dùng sức làm đau hắn, lo lắng hỏi: “Ngươi sao thế?”

Cố Liệt trầm mặc không nói.

Người trong lòng ngực này vẫn còn sống, vẫn có độ ấm, hắn không bị máu nhuộm đẫm, không dần dần chết đi.

Đây là lần đầu tiên Cố Liệt dùng sức lực hoàn toàn mất đi khống chế để ôm Địch Kỳ Dã, không quan tâm bị ôm như thế có khó chịu hay không, chỉ dùng ra sức lực lớn nhất để ôm hắn, giam hắn, khoá hắn.

Cố Liệt vùi đầu ở sau gáy Địch Kỳ Dã mơn trớn, chóp mũi lạnh lẽo như vụn băng nhỏ, hô hấp lại vì lửa giận và lo âu mà nóng bỏng, còn môi thì ấm áp.

Ba loại xúc cảm với độ ấm khác nhau, khiến cho cảm nhận bị vuốt ve này càng thêm rõ rệt.

Càng khiến cho người mẫn cảm.

Cố Liệt cảm nhận được một chút run rẩy không thể kiềm chế của người trong lòng, dường như sợ hắn chạy trốn, mặc dù đã dùng sức lực lớn nhất để ôm chặt người ấy, vậy mà Cố Liệt vẫn muốn nghĩ cách ôm chặt hơn một chút nữa.

Địch Kỳ Dã rất an tĩnh.

Hành động khác thường của Cố Liệt làm Địch Kỳ Dã lo lắng, nên hắn hoàn toàn không hề giãy giụa, mà chỉ an tĩnh để Cố Liệt ôm mình, hy vọng làm như vậy có thể khiến Cố Liệt bình tĩnh lại.

Chờ đến khi cảm nhận được áp lực trên đôi tay ôm lấy mình thoáng buông lỏng, Địch Kỳ Dã mới chống ngực Cố Liệt ngồi dậy, tự mình quan sát vẻ mặt Cố Liệt, lo lắng mà hỏi lại: “Ngươi sao thế?”

Cố Liệt không nói.

Lửa giận bị kích phát và nỗi ám ảnh lo sợ đã biến mất, nhưng Cố Liệt không có cách nào giải thích cho Địch Kỳ Dã.

Kỳ thật sau khi tỏ lòng với nhau, đặc biệt mấy năm chung sống bên nhau sớm chiều này, những trả giá trong quan hệ của hai người, thậm chí một số thay đổi trong cách xử sự đối ngoại, mà Địch Kỳ Dã đã làm xuất phát từ tình cảm dành cho Cố Liệt, Cố Liệt đã tự mình thể hội, cũng khắc vào tâm khảm.

Nhưng sự quyết tuyệt của Địch Kỳ Dã kiếp trước, đối với Cố Liệt mà nói lại càng khắc cốt ghi xương.

Khi trước, nên nung chảy Đoạn Trường Chuỷ. Thật sự không nên chỉ vì một câu mà không không chế được cảm xúc của mình.

Cố Liệt sinh lòng hối hận, thậm chí ngượng ngùng tiếp tục ôm người trong lòng, buông tay.

“Ta sẽ không chết,” Địch Kỳ Dã cân nhắc đối thoại của bọn họ trước khi Cố Liệt tức giận, thử thăm dò an ủi Cố Liệt: “Là vì cơn ác mộng đó sao?”

Lúc này Cố Liệt mới nhớ tới cái cớ mà mình tìm khi trước, trầm mặc gật đầu.

Vì một cơn ác mộng mình chết, mà khiến đế vương Đại Sở trở nên như vậy ư? Địch Kỳ Dã cũng không biết nên nói gì nữa.

Hắn vươn tay nắm lắm bàn tay rũ xuống của Cố Liệt, đặt lòng bàn tay ấy lên ngực mình: “Nè, sống.”

Cố Liệt nỗ lực cong khoé môi.

Địch Kỳ Dã lại nắm lấy bàn tay còn lại của Cố Liệt, đặt lên người mình, dọc theo vạt áo, từ từ, từ từ chui vào trong áo, mãi đến khi chạm tới da thịt.

Cố Liệt giương mắt, cứ vậy nhìn Địch Kỳ Dã cúi người, thấp giọng nói bên tai hắn: “Có phải, là nóng không?”

Một Địch Kỳ Dã kiêu ngạo đến không muốn nương tựa vào thế gian của kiếp trước, giờ phút này vì trấn an Cố Liệt, bày ra phong tình nở rộ từ tình yêu trước mặt ái nhân, mê đắm khiến Cố Liệt không uống mà say.

Dù mỹ nhân có khuynh thành, cho dù tiên nữ cửu thiên có hạ phàm, cũng không thể khiến hắn động lòng hơn so với người trước mắt này.

Kiếp trước gì đó, ác mộng gì đó, ở trước mặt con bạch hồ ly này đều là hổ giấy, thời điểm Cố Liệt hoàn hồn, không biết đã đứng lên từ khi nào.

Địch Kỳ Dã bị đè ở trên bàn, y phục tản loạn.

Trong mắt là ý cười biếng nhác.

Cố Liệt cúi đầu hôn hắn.

Ngón tay Địch Kỳ Dã chạm lên chóp mũi cao thẳng xinh đẹp của Cố Liệt: “Lạnh lạnh, giống A Phì.”

Hiện tại A Phì đã béo tốt khá chắc nịch, hoàn hoàn toàn toàn lớn thành một chú chó cường tráng.

Nếu đã bị nói giống chó, không thử răng sao được.

Địch Kỳ Dã không chút đề phòng, như cá chợt rời nước, vòng eo bắn lên theo bản năng, thẹn quá hoá giận.

Cố Liệt nhanh chóng đè người lại, hôn thật nghiêm túc, dần dần dỗ dành người ta vui vẻ.

“Bệ hạ,” Địch Kỳ Dã cảm nhận được chỗ nào đó sống lại, cố ý dùng đầu gối đùa cợt, còn hài hước nói, “Ngươi nghĩ chuyện khác mã cũng thẳng thắn thế này thì tốt rồi.”

Cố Liệt dùng giọng nói khàn khàn nói: “Là Định Quốc Hầu thương ta.”

Nghe vậy, Địch Kỳ Dã nở nụ cười trầm thấp, nửa nghiêm túc nói: “Ta thương ngươi? Ta mới không thương ngươi.”

Cố Liệt nghe ra hắn có điều muốn nói, bởi vậy cũng không cử động, nhìn Địch Kỳ Dã.

“Ở Đại Sở, trên đầu mỗi người đều có một cây đao, đó chính là vương quyền. Cũng chính là ngươi.”

“Nếu ta thương ngươi đế vương đứng trên vạn người này, thậm chí học bọn họ nói mấy câu xuôi tai như ‘quản gia không dễ’, thì đúng toàn là bậy bạ. Thứ ngươi nắm giữ chính là quyền lực chí cao vô thượng, đế vương khó làm, nhưng người là dao thớt ta là thịt cá, không có đạo lý thịt cá đi thương xót dao thớt.”

“Đương nhiên, ta là Định Quốc Hầu, không phải bình dân áo vải. Nhưng đạo lý cũng vẫn vậy, ta thân là con dân đi thương xót đế vương, đó gọi là mị thượng, ta thân là thần tử đi thương xót đế vương, đó là gọi lang sói một giuộc. Dối trá như nhau.”

“Cho nên, ta không thương Đại Sở khai quốc chi quân.”

“Nhưng ta và ngươi, không chỉ là đế vương Đại Sở và khách lạ phương xa, mà là ái nhân.”

“Nếu ta cố chấp với nguyên tắc của mình, lơ đi những mỏi mệt khổ đau của ngươi, không thương ngươi, chỉ vì không muốn gánh trên lưng tâm lý dối trá. Vậy lại càng dối trá.”

“Sao ta có thể không thương ngươi.”

Địch Kỳ Dã nói một đoạn lời dài như thế, kỳ thật vẫn để khuyên nhủ Cố Liệt, cuối cùng, mới điểm ra chuyện của Chúc Bắc Hà.

“Chúng ta đều là phàm phu tục tử, ngươi là người, ta cũng là người. Làm người, đơn giản là đừng xem thường mình, cũng đừng xem thường người khác.”

“Là con người, thì sẽ phạm sai lầm, sẽ thiên vị, sẽ sợ hãi cô phụ kỳ vọng của người mình coi trọng, sẽ không dám gặp người đó sau khi phạm sai lầm.”

Địch Kỳ Dã nâng người dậy hôn lên cằm Cố Liệt.

“Bệ hạ, thần là đồng đảng của ngài nha.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play