Bởi vì đế vương Cố Liệt này quá mức cần chính, cho nên Đại Sở hai ngày một chầu sớm, hôm qua đã họp chầu sớm, hôm nay sẽ không cần họp nữa.
Có điều, dựa theo thói quen của Cố Liệt, mặc dù không họp buổi chầu sớm, nhưng lúc trời mau sáng, hắn nhất định sẽ dậy để xử lý công việc.
Hôm nay xem như phá lệ, Bệ hạ ngủ đến nắng sớm đã lên mà vẫn chưa có động tĩnh, Nguyên Bảo và mấy thái giám hầu hạ canh giữ ngoài điện, nhìn nhìn lẫn nhau, đều không dám lên tiếng.
Cố Liệt sao mà chịu dậy được.
Huống chi, thật ra cũng mới ngủ chưa được bao lâu.
Địch Kỳ Dã thì lại càng vừa buồn ngủ vừa mệt, nhưng thói quen dưỡng ra từ trên chiến trường, làm hắn rất dễ tỉnh, cho nên Cố Liệt như đồ ngốc mà đau lòng người ta, nắn chỗ này một tí, hôn chỗ kia một cái, liền khiến Địch Kỳ Dã bị phiền tỉnh, cái móng mềm mại chụp lên mặt đế vương Đại Sở, giận dữ nói: “Xê ra xê ra.”
Nhất thời mềm lòng, bị đánh tan tác, bị người ta một hơi đục thủng phòng tuyến đánh vào đô thành, thật sự là hổ thẹn với danh tiếng binh thần.
Mặc dù là tự nguyện, chẳng lẽ còn không cho tâm tình người mệt mỏi không tốt?
Cố Liệt kéo bàn tay với khớp xương rõ ràng, trắng nõn mượt mà, ngay đến vết chai mỏng bị đao mài ra cũng đẹp như thế, đến bên miệng hôn một cái: “Tỉnh? Ngủ thêm một lát.”
Địch Kỳ Dã nhắm thẳng tầm mắt Cố Liệt mà trợn trắng mắt.
Cố Liệt ăn uống no đủ, trong lòng không hoảng hốt, cười thật ôn nhu thật thâm tình, y xì đúc một con tiếu diện hổ (1).
“Ngươi nhé,” Địch Kỳ Dã nhéo cằm Cố Liệt nói, “Khi trước ta cảm thấy ngươi có thể nhẫn, giờ ta hiểu rồi, sử quan thật không lừa ta, ngươi vẫn thiện mưu.”
Bình thường buổi sáng Địch Kỳ Dã ngủ dậy, nếu không rửa mặt trước, Cố Liệt muốn ôm hắn nói chuyện, thậm chí thân mật, Địch Kỳ Dã tuyệt đối không cho, hắn ngại dơ.
Nhưng hôm nay, nói đúng hơn, là không đến hai canh giờ trước, hắn đã kiệt sức nhưng lại không chịu cứ thế đi ngủ, được Cố Liệt bế sang bể tắm, sau đó hai người lại ở trong bể tắm chừng một canh giờ, cho nên hiện tại cũng không có gì phải ghét bỏ nhau không sạch sẽ.
Cố Liệt thấp giọng cười cười, trái tim cùng rung động, dùng xương quai xanh xinh đẹp của người trong lòng ngực để mài răng.
Địch Kỳ Dã không hề đề phòng, rỉ ra một tiếng từ cổ họng, làm Cố Liệt suýt chút nữa bất chấp tất cả, bị chân dài của Địch Kỳ Dã đạp cho một cái.
Cơ chân buốt mỏi lại làm Địch Kỳ Dã nổi giận: “Gia súc hả ngươi.”
“Nếu ngươi thừa nhận mình là thân lừa ưa nặng,” Cố Liệt hiên ngang lẫm liệt xoa chân cho Địch Kỳ Dã, không cảm thấy có tí ngượng ngùng nào, “Tục ngữ nói lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, vậy quả nhân theo Định Quốc Hầu làm con gia súc, cũng không có sao hết đó.”
Địch Kỳ Dã bị độ dày da mặt của đế vương Đại Sở chấn động chết máy tại chỗ.
“Đại tá cấp dưới của ta ngày xưa nói không đúng,” Địch Kỳ Dã vờ vịt như có điều suy ngẫm, chậm rì rì bắt đầu trào phúng, “Hắn nói với ta tình yêu sẽ khiến người ta trưởng thành, đến lượt ngài đây, không phải trưởng thành, ngài trực tiếp tiến hoá rồi.”
Tình cảm của hai người như nước chảy thành sông, động tình vì yêu là chuyện dĩ nhiên, tuy bản thân hắn là cường giả, nhất định phải tranh trên dưới một lần, nhưng Địch Kỳ Dã cũng hoàn toàn không cho rằng việc nằm dưới thân người khác là thua kém một bậc. Hắn phải tranh, là xuất phát từ bản tính cạnh tranh, mà đêm qua tự chui đầu vào lưới, cũng là nghe theo tiếng lòng, muốn dùng hết thảy những gì có thể làm được để khiến Cố Liệt an tâm hơn.
Nhưng sau đó hắn nghĩ lại, đây là kế giả khổ hư hư thực thực, giả giả thật thật của Cố Liệt. (2)
Bản thân Địch Kỳ Dã biết rõ, nếu Cố Liệt bưng cái giá đế vương, hoặc ỷ vào tình cảm giữa hai người, cảm thấy có thể ép buộc không màng đến mong muốn của Địch Kỳ Dã, thì hắn đã chạy mất được tám trăm năm rồi. Nhưng Cố Liệt ôn nhu nhẫn nại như thế, ngược lại khiến Địch Kỳ Dã băn khoăn.
Sở dĩ nói hư hư thực thực, giả giả thật thật, là bởi Địch Kỳ Dã càng biết rõ, sự ôn nhu của Cố Liệt thật sự là chân thành.
Cố Liệt có được một trái tim nhạy bén, cảm thông cho người khác, cho dù vì rất nhiều nguyên nhân đã từng treo lên một chiếc khoá thật nặng, thế nhưng cái khoá ấy trừ việc khiến Cố Liệt dồn nén bản thân mình, lại không thay đổi trái tim, không lay động ý chí của hắn.
Một trái tim như vậy, ở bất cứ thời đại nào, cũng đều đủ để sánh với vàng.
Đây là điểm hấp dẫn nhất của Cố Liệt trong mắt Địch Kỳ Dã, cũng là điểm mà Cố Liệt luôn khiến Địch Kỳ Dã cảm thấy vượt qua thời đại.
Địch Kỳ Dã quả thật không nghĩ tới, giữa hai người họ, Cố Liệt đăng cơ xưng đế không chỉ không thay đổi, mà thậm chí càng ôn nhu hơn.
Vậy nên chẳng thể trách Địch Kỳ Dã binh bại như núi đổ, biên giới tan vỡ, bị chiến hoả đốt thành Bất Dạ Thành, vứt bỏ mũ giáp, buông tay chịu trói.
“Tiến hoá?”
Cố Liệt không hiểu ý nghĩa của từ tiến hoá, mà Địch Kỳ Dã cũng không phải nhà nghiên cứu ngôn ngữ hay học giả phổ cập khoa học, hai người nằm trên giường, cả người Cố Liệt giống như một con hổ khoanh lấy thức ăn ôm Địch Kỳ Dã trong lòng ngực, vậy mà lại đang thảo luận một đề tài nghiêm túc như tiến hoá và phân hoá giống loài.
Nghe Địch Kỳ Dã gắng sức không sai biệt lắm giải thích rõ sự biến đổi của tự nhiên, Cố Liệt tức khắc đau lòng: “Ngươi nói ngươi bị ‘cải tạo gien’, là ‘dị loại phản tổ’. Đã gọi là ‘phản tổ’, ngụ ý, còn không phải là thoái hoá? Còn nói ‘dị loại’, ý tức là, ngươi bị kẻ khác xa lánh ư?”
Địch Kỳ Dã nghiêng người, chôn mặt vào khuỷu tay Cố Liệt cười, cười cười lại thấy đau eo, giận dữ cắn một cái lên cánh tay Cố Liệt, sau đó mới không để trong lòng mà khen ngợi: “Bệ hạ thật thông minh.”
Dừng một chút, khen bổ sung một câu: “Trí nhớ Bệ hạ thật tốt.”
Cố Liệt không thể chịu được cái dáng vẻ coi thường thương bệnh của mình này của hắn, nhưng lại chẳng thể làm gì. Cố Liệt ôm Địch Kỳ Dã qua, để hắn ghé vào trên người mình, xoa eo cho hắn.
Nhưng tay Cố Liệt vừa dùng một chút lực, Địch Kỳ Dã đã “shh——” một tiếng, đẩy Cố Liệt ra ngồi dậy, áo trượt xuống theo đầu vai, dưới nắng sớm sáng ngời, thanh mai náo tuyết, thật sự có thể kêu một tiếng thảm không nỡ nhìn.
Dùng dáng người của Cố Liệt coi như tham chiếu, Cố Liệt tập võ từ nhỏ, luyện thành dáng người oai hùng, thân cao chân dài, có được cánh tay đủ để khiến người ta an tâm và eo bụng tuyệt đối hữu lực.
Nhìn thoáng qua Cố Liệt vẫn có vẻ cao gầy, là do toàn bộ thân thể, vân da của hắn đều thon dài, cứng cỏi, đã có sức bật, nhưng lại không lưng hùm vai gấu như võ tướng bình thường.
So với Cố Liệt, Địch Kỳ Dã gần như cao bằng Cố Liệt, dáng người cũng không có gì kém cạnh, chủ yếu là da hắn càng trắng, hơn nữa cơ chéo bụng ngoài xinh đẹp lạ thường, vòng eo hẹp hơn Cố Liệt.
Nhưng da trắng thế này, liền dễ bị tụ máu nhất.
Không ít xanh xanh tím tím, vết răng đều sắp tập mãi thành quen, mấu chốt là nơi vòng eo hẹp nhất, rõ ràng là dấu vết bị đôi tay Cố Liệt siết quá chặt mà thành.
Chứng cứ điên cuồng rõ rành rành. (3)
Mặt già kiếp trước của Cố Liệt cũng không nín được.
Vì thế cũng đừng hy vọng nằm dính, rời giường làm chính sự đi thôi.
Đế vương Đại Sở lấy công chuộc tội, chải đầu cho Định Quốc Hầu.
Đến bây giờ, Định Kỳ Dã búi tóc vẫn không thuận tay lắm, cũng may trước kia có cận vệ, sau lại có Nguyên Bảo, giờ còn có Bệ hạ Cố Liệt cướp việc của Nguyên Bảo để làm.
Cố Liệt cầm lấy lược gỗ, đầu tiên là cẩn thận chải mái tóc dài đen nhánh của Địch Kỳ Dã vào bàn tay trái, sau đó không biết vì sao lại xoã tung, rồi dùng lược gỗ chậm rãi chải xuôi tới đuôi tóc, hai lần như thế, thấp giọng nói với Địch Kỳ Dã trong gương: “Một chải chải tới đuôi, hai chải tới bạc đầu.” (4)
Địch Kỳ Dã không tránh không né, ánh mắt nhìn lại Cố Liệt sáng rực như một đứa nhỏ nhặt được báu vật, vì thế Cố Liệt cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu hắn, rồi mới nghiêm túc búi tóc gọn gàng, cài trâm bạch ngọc quan cho Định Quốc Hầu.
Sau đó, bàn tay dừng lại giữa quần áo sạch, lấy ra một chiếc áo trắng của mình, đưa cho Địch Kỳ Dã thay.
Vóc ngươi không chênh lệch, eo hơi rộng, dùng đai ngọc cẩn thận quấn chặt.
Địch Kỳ Dã được Cố Liệt mặc cho quần áo xong, dựa vào vai Cố Liệt không ngừng cười: “Có mấy người nha, nhìn thì đứng đắn, mà thật ra trong lòng không biết đu đưa thành dạng gì rồi. Ngươi nói có đúng không Bệ hạ?”
Cố Liệt thản nhiên nghe, rất tự nhiên mặc xong trang phục đế vương, dẫn theo Định Quốc Hầu công lao to lớn nhà mình đi ăn sáng.
*
Định Quốc Hầu quy định khuôn mẫu sổ con, tiết kiệm thời gian cho Cố Liệt, kỳ thật cũng là tiết kiệm thời gian cho quan viên các cấp, đặc biệt là những người giỏi làm việc nhưng không giỏi viết văn.
Sổ con được trình lên hai ngày này, cơ hồ mỗi quyển tấu chương đều mỏng đi gần một nửa, hơn nữa trọng điểm rõ ràng, xem qua là hiểu, muốn xách cờ vu cáo chèn ép, cũng phải ước lượng, không dám làm bừa. Thế nên Bệ hạ vẻ mặt ôn hoà, lại ban thưởng thêm rất nhiều cho Định Quốc Hầu, lần này quần thần không những không có dị nghị, thậm chí có không ít thanh quan đều không để ý hư danh, đặc biệt dâng sổ con khen hành động này của Định Quốc Hầu có lợi cho giang sơn xã tắc, công ở muôn đời.
Người ta khen chiến công, Địch Kỳ Dã vui vẻ nhận, người ta khen chính công, toàn thân Địch Kỳ Dã đều bất thường, tình nguyện đi chuồng ngựa cho Vô Song ăn, cũng không đi Chính Sự Đường cho các vị đại thần khen thành đoá hoa.
Cố Liệt đi một mình tới Chính Sự Đường, vừa mới ngồi xuống không bao lâu, Đại lý tự khanh Chúc Bắc Hà đã quỳ xuống, cũng từ chối một chuyện tốt. Hắn không phải người đầu tiên từ chối, trên thực tế, hắn là người thứ chín, nói cách khác, Lục Bộ Cửu Khanh không có ai bằng lòng làm việc này.
Chuyện tốt này, đúng là chủ khảo cho xuân vi lần thứ nhất của Đại Sở.
Chủ khảo vì sao là chuyện tốt? Bởi vì mỗi một đời chủ khảo xuân vi, đối với học sinh khảo thí lần đó mà nói, chính là lão sư, tôn xưng là “Toạ sư”. Những cử nhân giám sinh này, qua một lần xuân vi, liền trở thành môn sinh của quan chủ khảo. Đều trở thành trợ lực trên quan trường cho lẫn nhau trong tương lai.
Vậy vì sao bọn họ đều muốn từ chối nhỉ?
Rất đơn giản, đây là xuân vi lần thứ nhất của Đại Sở, nếu đỗ đầu, sẽ chính là Trạng Nguyên đầu tiên khai thiên tích địa cho vương triều Đại Sở. Con cháu nhà mình đều bừng bừng hùng tâm đi thi, vì tiền đồ của con cháu tộc nhân, bọn họ cần phải tị hiềm, nếu không sẽ không giải thích được.
Việc này liền trở nên rất khó xử.
Thần tử bình thường không đủ tư cách, trọng thần đúng quy cách lại không muốn làm.
Như vậy, có ai vừa là trọng thần, mà lại không có quan hệ thân cận với bất cứ nhà nào đây?
Đáp án rõ ràng.
“Không làm,” Định Quốc Hầu từ chối thẳng thừng, “Xếp cấp dưới cho ta còn chưa đủ, giờ muốn ta nhận cả môn sinh? Ta đều đã kết bè kéo phái, còn muốn ta thêm cái thanh danh ‘bán triều’?” (5)
Đế vương Đại Sở lý luận với hắn: “Thật sự không còn ai.”
Địch Kỳ Dã nghĩ ra một người: “Nhan Pháp Cổ đi.”
Cố Liệt bật cười: “Hắn hiện tại không danh không chức, làm chủ khảo cái gì. Có điều, cũng là lúc cho hắn ra làm việc rồi. Nhưng chủ khảo không được, không kịp.”
Địch Kỳ Dã cũng lý luận với Cố Liệt: “Ngươi biết xuân vi thi như thế nào không?”
“Tất nhiên là biết,” Cố Liệt chẳng hiểu lời này của Địch Kỳ Dã ra sao.
Địch Kỳ Dã lại đúng lý hợp tình: “Nhiều ngươi như thế, suốt ba ngày, đều ăn ở trong một cái phòng đơn không to hơn quan tài bao nhiêu, ngươi ngẫm lại hương vị đó mà xem.”
Ồn ào nửa ngày, không chỉ ghét bỏ công việc quá tốt, có thể phát triển quan hệ quan trường, mà còn ghét bỏ hoàn cảnh trường thi không tốt, người ta yêu sạch.
Cố Liệt cũng không nên nói hắn thế nào nữa.
Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ thêm một lát, đề nghị: “Để Cố Chiêu đi. Rèn luyện nhi tử của ngươi một lần.”
———————————————————————
Chú thích:
(1) Tiếu diện hổ: Hổ mặt cười, chỉ người mặt ngoài cười, nhưng trong lòng gian manh, nham hiểm
(2) Kế giả khổ: nguyên văn ‘kế ai binh’, là kế giả vờ yếu
(3) Nguyên văn là ‘đốt nhà cũ’, nhà cũ thường dễ cháy, khi cháy sẽ rất to, rất khó dập. Ý là anh Cố nhà mình n*ng lên rất là mất trí =))
(4) Đầy đủ: “Một chải chải đến đuôi. Hai chải đầu bạc răng long. Ba chải con cháu đầy nhà.”
(5) Bán triều: tra không ra, nhưng đại ý là biến thành quyền thần, quyền lực cao như hoàng tộc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT