*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hán kế thừa thể chế của Tần, mà vương triều đại nhất thống từ thời Hán, bất luận mặt ngoài tôn sùng cái gì, nòng cốt của nó thường vẫn là ngoại nho nội pháp. Cực kỳ cường điều tôn quân, cường điệu cha mẹ không bằng thân thể đế vương. Nhưng vào những thời điểm cần thiết, lại muốn dùng nhân nghĩa đạo đức để bắt chẹt người khác.
Nói như thế nào đây?
Ví dụ như việc ngôn quan nói thẳng để thượng gián.
Ngoại trừ thời đại nào đó mà văn thần độc đại, ngôn quan có nói hợp lý nữa, có phù hợp với chức vụ ngôn quan hơn nữa, đế vương không dùng được đạo lý để đè người, vẫn có thể bê hiếu đạo ra để đè người.
Bởi vì đế vương là quân phụ, tất cả mọi người trong thiên hạ đều là nhi tử của đế vương, ngươi giáp mặt chỉ vào mũi đế vương nói hắn làm không đúng, vọng nghị tôn trưởng, kẻ làm nhi tử như ngươi chính là bất hiếu.
Không coi đế vương là quân phụ, nâng tầm quan điểm lên vô hạn mà nói, ngươi chính là bỏ quốc bỏ gia, ngươi là kẻ bất nhân bất nghĩa.
Đế vương không thể động tới ngôn quan, nhưng điều ngươi đi địa phương khác một cái, sau đó lấy tội bất hiếu ra để trị ngươi, đừng nói con đường làm quan kết thúc, ngay cả người, cũng làm đến kết thúc luôn.
Đây là lý do Địch Kỳ Dã nói hai quyển sổ con này đều có vấn đề.
Quyển của Khương Dương đại khái là để văn chương đối xứng, nên đầu cuối đều thêm một ít từ ngữ màu mè vô dụng, ý kiến cơ bản là công thần chúng ta thẹn với hậu ái của Bệ hạ quá, Bệ hạ cần chính vất vả như thế, vậy mà công thần chúng ta lại không phải ai cũng có năng lực hỗ trợ, thật là tội đáng muôn chết.
Mà vấn đề trong quyển sổ con của Đạo đài Giang Nam Đạo Thanh Châu, lại phi thường nghiêm trọng.
Quyển số con này phải dày gấp đôi quyển của Khương Dương, nhưng nó dài dòng vô nghĩa, khen Cố Liệt chỉ trên trời mới có dưới đất đâu ra. Vấn đề quan trọng nhất liên quan đến hành vi không chính đáng của Tri phủ Đăng Lâm Phủ, thì suy đoán từ trên trời rơi xuống, không có bằng chứng thực tế, quả thực là vác cái cờ trung thành tận tâm với Cố Liệt để tuỳ tiện bôi nhọ. Dù chỉ là chuyện không viết đúng được một quyển sổ con, hay thật sự là một bản án oan, đều có vấn đề quá lớn.
Địch Kỳ Dã nhíu mày nói: “Quyển sổ con này, có một nửa bút mực dùng để ca công tụng đức, trong một nửa còn lại, có nửa là suy đoán của hắn về việc Tri phủ Đăng Lâm Phủ ngấm ngầm làm loạn, không đề cập bất cứ bằng chứng nào làm chỗ dựa cho suy đoán này, ngoài ra, đều chỉ là ra sức miêu tả lời nói và hành động của Tri phủ Đăng Lâm Phủ theo hướng không tôn kính Bệ hạ, cũng vẫn không có bất cứ minh chứng thực tế nào.”
“Nói cách khác, quyển sổ con này, chính là lấy danh nghĩa trung thành với Bệ hạ để hãm hại người khác.”
“Sở dĩ ta nói, hai quyển sổ con này đều có vấn đề giống nhau, chính là bởi, chúng nó đều luyên thuyên vô ích rất nhiều, không rõ trọng điểm. Nếu bớt đi những điều vô ích đó, hàng đêm ngài đâu cần phải xem đến khuya như vậy nữa.”
Địch Kỳ Dã tạm dừng một lại, sửa sang vài điểm trong suy nghĩ, nói tiếp: “Bệ hạ, thần cho rằng, nên lập ra một biểu mẫu cho công văn sổ con, nhấn mạnh lấy quy tắc pháp lý làm đầu, mà không phải tuỳ tiện nâng cờ chèn ép người khác. Quan trọng nhất là viết rõ ràng trên sổ con là nói về chuyện gì, căn cứ theo điều luật quy định nào, mục đích yêu cầu dâng sổ con là cái gì. Như vậy chỉ cần đọc qua là hiểu, xử lý công việc cũng càng nhanh hơn.”
“Còn mấy câu vô nghĩa để ca ngợi ngài, có thể hạn chế trong một số lượng nhất định, hay bỏ luôn đi cũng được.”
Cố Liệt càng nghe càng cao hứng.
Ngày ấy thấy Địch Kỳ Dã sao chép lại một bản phụ sổ con của Khương Dương, Cố Liệt đã rất tò mò lý do, hôm nay Địch Kỳ Dã rốt cuộc nói ra, Cố Liệt liền hết sức vui mừng. Điều Cố Liệt lo lắng nhất chính là Địch Kỳ Dã có chuyện nhưng không nói.
Hơn nữa những lời này của Địch Kỳ Dã, thuần tuý là nghĩ cho Cố Liệt cho Đại Sở, tuy chỉ là vấn đề nên viết sổ con như thế nào, nhưng Cố Liệt suy ngẫm cẩn thận, nếu căn cứ vào lời Địch Kỳ Dã, quy định khuôn mẫu cho sổ con, nâng cao hiệu suất quản lý, chỉnh đốn không khí triều đình, đối với Cố Liệt, đối với Thừa tướng Khương Dương, đối với Chính Sự Đường Lục Bộ, đều là tăng trưởng cực kỳ quan trọng.
Địch Kỳ Dã còn đang quỳ ấy, đột nhiên không kịp đề phòng bị Cố Liệt kéo qua ôm.
Cố Liệt hôn một cái bên cổ hắn, khen ngợi: “Định Quốc Hầu vì nước vì dân, không hổ là Định Quốc Hầu.”
Mỗi lần Cố Liệt làm như vậy, Địch Kỳ Dã đều cảm thấy mình bị coi là trẻ nhỏ để dỗ dành, nếu hắn đi ra ngoài nói đế vương Đại Sở nghiêm túc đứng đắn cực kỳ thích làm nũng dính người, quỷ cũng sẽ chẳng tin, có thể thấy Cố Liệt yêu đương vào rất là trẻ con.
Địch Kỳ Dã, tự cho mình yêu đương hoàn toàn không trẻ con tí nào, mang theo cảm giác ưu việt mà nghĩ.
Đang nghĩ ngợi, Địch Kỳ Dã bỗng nhiên cảnh giác lên, cảnh cáo nói: “Ngươi tìm Khương Dương viết mẫu, không được nói là ý tưởng của ta!”
Cố Liệt cười hỏi: “Không phải ngươi muốn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của thần tử à? Sao còn uy hiếp quả nhân?”
Địch Kỳ Dã mới không vòng quanh theo hắn: “Ngươi có đồng ý không?”
Cố Liệt ỡm ỡm ờ ờ ừ một tiếng, kéo Địch Kỳ Dã về trên ghế để ôm, tiếp tục phê công văn.
Địch Kỳ Dã cũng không biết nên chê cười hắn nũng nịu, hay bái phục hắn có thể nhịn.
“Ngươi làm chi cứ thích ôm người mãi thế,” Địch Kỳ Dã oán giận nói, “Ta có phải là cái gối đâu.”
Quả thực ảnh hưởng hình tượng tiêu sái đẹp trai của hắn.
Cố Liệt sửa đúng: “Không phải thích ôm người, là thích ôm ngươi.”
Địch Kỳ Dã: “……”
Nói không lại.
Cố Liệt cười khẽ, nhét một quyển sổ con vào tay Địch Kỳ Dã.
*
Cơ mà Địch Kỳ Dã vẫn bị bán.
Buồi chầu sớm tiếp theo, Địch Kỳ Dã đi từ trong cung ra ngoài triều, đụng phải Mục Liêm ở bên ngoài Phụng Thiên Điện.
Mục Liêm cung cung kính kính chắp tay, đầu tiên gọi một tiếng Định Quốc Hầu, sau đó kề sát vào gọi: “Chào sư phụ.”
Địch Kỳ Dã cũng chắp tay: “Hữu ngự sử đại nhân.”
Mục Liêm không ngừng cười hê hê.
“Ngươi cười cái gì?” Địch Kỳ Dã kỳ quái hỏi.
Mục Liêm lo vui một mình: “Sư phụ gọi ta là đại nhân.”
Đều bao nhiêu lần rồi mà còn cười chưa chán à?
Địch Kỳ Dã bó tay, vỗ một cái lên đầu hắn, vào Phụng Thiên Điện.
Mục Liêm đuổi theo hỏi: “Sư phụ hôm nay ngươi có về nhà không?”
Nhà mà Mục Liêm nói, là chỉ phủ Định Quốc Hầu.
Mặc dù Địch Kỳ Dã đang sống trong cung, nhưng Cố Liệt vẫn sai người tu sửa cẩn thận phủ Định Quốc Hầu, tuy không cần thiết, nhưng dù sao vẫn phải có dáng vẻ đứng đắn của Hầu gia.
Vả lại, trong lòng Cố Liệt cảm thấy, việc này tương đương với xây “nhà mẹ đẻ” cho Địch Kỳ Dã, vạn nhất ngày nào đó hai người cãi nhau, Địch Kỳ Dã không đến mức không có chỗ để đi. Đương nhiên, lời này cũng không dám để Địch Kỳ Dã biết, nếu biết rồi Cố Liệt cũng đừng mong còn ngày lành để sống nữa.
Có điều phủ Định Quốc Hầu này sửa xong, gần như toàn là Mục Liêm ở.
Mục Liêm nhận người, trừ sư phụ, các sư đệ và Khương Duyên, hắn chẳng nhận ai, cũng không nghĩ đến chuyện có riêng một phủ đệ cho mình, nên cứ vui vui vẻ vẻ giữ nhà giúp Địch Kỳ Dã, ngày ngày hy vọng sư phụ về nhà ở.
Kết quả tiện thể dẫn theo Chỉ huy sứ Cẩm y cận vệ Khương Duyên cũng ngày ngày chạy tới phủ Định Quốc Hầu. Ngôn quan không tố một phát Định Quốc Hầu kết bè kéo phái cũng thật xin lỗi cái sự trắng trợn chẳng kiêng nể ai của bọn họ.
Khi đó vừa mới dời đến kinh thành, khai triều không lâu, trên triều rất nhiều quan viên cũng không biết Mục Liêm là dạng người như thế nào, chỉ biết hắn thuộc dòng chính của Định Quốc Hầu, hơn nữa hiện tại nắm giữ một vị trí trọng yếu rất là đòi mạng.
Vì thế liền có người gây khó dễ cho Mục Liêm.
Vào cuối ngày đó, toàn bộ triều đình bị Mục Liêm khiếp sợ lặng ngắt như tờ.
Ngôn quan chất vấn Mục Liêm vì sao sống ở phủ Định Quốc Hầu.
Mục Liêm trả lời vì phải canh giữ cho sư phụ.
Ngôn quan chất vấn ngươi đường đường là một Hữu ngự sử, vì sao cam lòng làm chó trông cửa cho Định Quốc Hầu?
Mục Liêm trả lời chó trông cửa tốt mà, trung thành, như con Kinh Ba lông đen gọi là A Hắc của nhà ngài ấy, không phải ngài cũng rất thích nó sao. (1)
Ngôn quan mắng to Hữu ngự sử làm việc tư lợi trái pháp luật, bằng không sao lại biết nhà hắn nuôi chó gì?
Mục Liêm trả lời cái này không thể trách ta, ai bảo đồng liêu của ngài tố ngài ăn hối lộ trái pháp luật cơ chứ, nhân tiện nhắc đến, chứng cứ vô cùng xác thực, ngài hạ triều, làm phiền đi Túc Chính Đài một chuyến, đừng để bọn ta lãng phí nhân lực đi bắt ngài.
Ngôn quan đó tức thì nằm liệt tại chỗ.
Một vị ngôn quan khác chất vấn Mục Liêm, vì sao Khương Duyên cũng ngày ngày tới phủ Định Quốc Hầu? Có phải các ngươi và Định Quốc hầu lạm dụng chức quyền lén điều tra quan viên không?
Mục Liêm trả lời Khương Duyên là tức phụ của ta, hắn không chạy tới chỗ ta ở, chẳng lẽ chạy tới nhà ngươi?
Cả triều đều lặng, lặng ngắt như tờ.
Sau đó Mục Liêm khoe khoang với Địch Kỳ Dã, hỏi Địch Kỳ Dã, sư phụ, ta đây có được tính là cũng nhất chiến thành danh không?
Địch Kỳ Dã dở khóc dở cười, không biết nên nói như thế nào nữa.
Bị Mục Liêm đuổi theo hỏi có về nhà hay không, cũng là cảnh hằng ngày của Địch Kỳ dã, hôm nay Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ, nói: “Tan triều rồi tính sau.”
Đế vương giá lâm, văn võ toàn triều cùng hô vạn tuế, buổi chầu sớm bắt đầu, quần thần còn chưa nói, Cố Liệt đã nói về chuyện sổ con trước.
Khương Dương nghe xong, đây là chuyện tốt nha, nhanh chóng ủng hộ: “Thần cho rằng đây là biện pháp lợi quốc lợi chính!”
Đế vương Đại Sở dùng một giọng điệu giống như cùng chung vinh dự để nói cho Khương Dương: “May mắn có lời đề nghị của Định Quốc Hầu.”
Khương Dương một bộ rất được an ủi, nhìn Định Quốc Hầu đứng đối diện đầy từ ái, khen ngợi: “Định Quốc Hầu thật giỏi.”
Bệ hạ và Thừa tướng đều khen như vậy, quần thần nhanh chân bắt kịp, tứ phía ca ngợi Định Quốc Hầu.
Địch Kỳ Dã ngoài cười trong không cười tặng một ánh mắt cho Cố Liệt đang ngồi trên long ỷ, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nói không giữ lời!
*
Thế nên hạ triều rồi, Địch Kỳ Dã cho cận vệ chuyển lời đến Cổ Liệt, xuất cung đây.
Cố Liệt thầm nghĩ tính tình này càng ngày càng nóng, trầm giọng hỏi cận vệ: “Hắn dẫn theo Hữu ngự sử đi đâu?”
Cận vệ toát mồ hôi lạnh sau lưng, nơm nớp lo sợ đáp: “Định Quốc Hầu nói, hắn nói hắn muốn đi phố hoa uống rượu.”
Cố Liệt vô cùng bình tĩnh: “Cận vệ đều đi theo đầy đủ?”
Cận vệ vội vàng gật đầu: “Vạn vô nhất thất. Thuộc hạ thấy Định Quốc Hầu cũng không đi về hướng phố hoa, mà đi phố lớn phía Nam rồi.”
Cố Liệt xua xua tay: “Lui xuống đi.”
Không phải Cố Liệt giả vờ không sốt ruột, mà là hắn thật sự không sốt ruột.
Kiếp trước Địch Kỳ Dã đến phố hoa uống rượu, người khác đi phố hoa uống rượu, là uống rượu mua vui, cợt nhả cô nương, tiêu tiền như nước, còn Địch Kỳ Dã ở phố hoa uống rượu, là tự mang theo ly chén đũa, các cô nương chen chúc tới xem hắn, chủ quán hận không thể tiêu bạc để mời hắn đến ngồi.
Cũng không biết là ai chiếm hời của ai.
Vậy rồi mà còn phố hoa uống rượu.
Cố Liệt chậc một tiếng, đi Chính Sự Đường như ngày thường.
*
Địch Kỳ Dã nói câu đó chỉ là thuận miệng thôi, hắn lại không thích bị người khác săm soi, sao có thể vui lòng đi phố hoa uống rượu.
Nhưng hắn không ngờ, các sương phòng có vị trí tốt nhất tại các tửu lâu lớn trong kinh thành, đều đã bị đặt hết.
“Đây là có chuyện gì vậy?” So với tức giận, Địch Kỳ Dã cảm thấy tò mò nhiều hơn.
Ngao Nhất Tùng nửa đường chạy theo, giải đáp hào phóng: “Cái này ta biết. Là liên quan đến xuân vi.”
“Xuân vi thì liên quan gì đến sương phòng tửu lầu?” Địch Kỳ Dã khó hiểu.
Kỳ thật không chỉ có liên quan, mà còn có liên quan đến Địch Kỳ Dã.
Đại Sở khai triều, tân quý (2) khắp nơi, dù là gia thần Sở Cố hay võ tướng công thần, trong nhà đều sẽ có mấy cô nương sống sâu chốn khuê phòng, lúc này trở thành quý nữ, tục ngữ nói gả nữ gả cao, đương nhiên càng phải gả lên trên.
Nhưng, quý nhân đệ nhất Đại Sở, Bệ hạ Cố Liệt của bọn họ, không những tuyên bố phải lấy thân đế vương giữ đạo hiếu thêm ba năm vì oan hồn chín tộc, mà còn không có ý định mở hậu cung, vì tình yêu sâu sắc dành cho vong thê và tiểu vương tử.
Như vậy tiếp theo, quý nhân đệ nhị Đại Sở, đương nhiên chính là Định Quốc Hầu Địch Kỳ Dã. Chuyện này lại càng đừng nghĩ, Bệ hạ vừa coi trọng lại vừa đề phòng Địch Quốc Hầu, nhốt người ở Đông Cung rồi còn đâu.
Người thứ ba, Cố Chiêu, vương tử hãy còn bé.
Vì thế, gia thần Sở Cố và võ tướng ngoại lai kết với nhau một đợt quan hệ thông gia xong, dư lại chưa tìm được thích hợp, cẩn thận không muốn thông hôn với công thần, đều còn chưa có tin tức.
Xuân vi này của Cố Liệt, mở ra rất đúng thời điểm.
Thi đầu xuân, liền có thanh niên tài tuấn, liền có tân quý quan trường, liền có rể hiền.
Cho nên những sương phòng tửu lầu này đều đã sớm bị nữ quyến các nhà đặt hết, để chiếm được vị trí đẹp khi Trạng Nguyên lang cưỡi ngựa dạo phố.
“Hơn nữa, mọi người đều nói cưỡi ngựa dạo phố nên do Định Quốc Hầu dẫn đầu, có không ít người tới xem vì ngài,” Ngao Nhất Tùng nói rất hả hê sung sướng.
Địch Kỳ Dã bật cười: “Tiền tam giáp cưỡi ngựa dạo phố, liên quan gì đến ta.”
“Chung vui với dân nha,” Trang Tuy cũng tới theo Khương Duyên, xen mồm nói, “Cưỡi ngựa dạo phố chính là để bá tánh thưởng thức trai đẹp, hiện tại bá tánh đều muốn xem Định Quốc Hầu như vậy, nói không chừng Bệ hạ sẽ thuận nước đẩy thuyền.”
Địch Kỳ Dã nhìn một vòng chung quanh, tới, minh chứng thực tế cho kết bè kéo phái đây.
——————————————————————
Chú thích:
(1) Chó Kinh Ba: chó Bắc Kinh hay chó Nhật
(2) Tân quý: nhà giàu mới nổi, hay rising star (ngôi sao đang lên):)))