Nhan Pháp Cổ ăn vạ ở Khâm Thiên Giám, không chịu nghiêm túc làm quan, Cố Liệt niệm tình hắn vừa báo thù cho nữ nhi, cần thời gian cho tâm trạng hồi phục, nên cũng không đành lòng ép buộc hắn, để cho hắn lăn lộn như vậy đã hơn một năm.
Nhưng Cố Liệt cũng không có khả năng thật sự cho hắn chức vị Giam chính ở Khâm Thiên Giám, bởi tất cả chức vụ của Khâm Thiên Giám đều theo chế độ thừa kế, không thể thăng không thể biếm không thể điều, vậy nên Nhan Pháp Cổ ngày ngày lắc lư ở Khâm Thiên Giám, kết quả vẫn là một nhân viên ba không.
Ngày này, trời sáng khí trong, ánh mặt trời rọi sáng nơi nơi.
Khâm Thiên Giám toạ lạc ở nơi cao đón ánh mặt trời số một số hai trong hoàng cung, lúc này trên đài vọng tinh gió thổi lung lay tấm mành, mang đến hương thơm nhàn nhạt tươi mát, tao nhã từ Ngự Hoa Viên.
“Hồ!”
Nhan Pháp Cổ mừng ra mặt đẩy bài chim sẻ, chụp bàn giục giã: “Đưa tiền đưa tiền.”
Địch Kỳ Dã thở dài một tiếng, đẩy hai thỏi bạc qua.
Hai tên Giam hầu Khâm Thiên Giám xem như hầu chơi, thắng lấy tiền, thua không tính, hơn nữa trên bàn bài một người là cấp trên trực tiếp chỉ không danh phận, một người là Định Quốc Hầu đỉnh đỉnh đại danh, thế nên hai người đều im lặng như tờ.
Địch Kỳ Dã vốn đến để giải sầu, kết quả bị Nhan Pháp Cổ tóm vào bàn bài, đã đánh năm ván, tất cả đều là một mình Nhan Pháp Cổ thắng, hắn giải cơn nghiện bài xong, giờ mới có tí ngượng ngùng.
Nhan Pháp Cổ rút phất trần từ sau cổ ra, ngẩng đầu ý bảo hai vị Giam hầu tự đi làm việc, rồi mới cười tủm tỉm hỏi Địch Kỳ Dã: “Định Quốc Hầu đây là có chuyện gì vậy, mặt ủ mày ê?”
Địch Kỳ Dã nâng mi liếc mắt nhìn Nhan Pháp Cổ một cái, thở dài, không nói lời nào.
Địch Kỳ Dã không cao hứng, nhưng cái không cao hứng này không thể nói ra được.
Trước không nói đại sự Thục Châu, chỉ nói việc tư.
Hắn và Cố Liệt, tình đã tỏ, yêu cũng nói, cuối cùng xảy ra vấn đề ở thực hành.
Nói cụ thể một chút, là ở phương diện trên dưới, xuất hiện tranh chấp.
Chính xác mà nói, dùng từ tranh chấp này còn chưa chuẩn lắm, tranh chấp là từ hai phía, còn giữa Địch Kỳ Dã và Cố Liệt, đó thuần tuý là Địch Kỳ Dã đang giãy giụa trong hấp hối.
Một cổ nhân không có kinh nghiệm cũng khuyết thiếu tư liệu tham khảo như Cố Liệt, vậy mà lại không cần dạy đã hiểu, tới mức có thể chiếm cả vị trí chủ đạo, còn thích cắn người. Mỗi lần tình nồng đê mê, Địch Kỳ Dã tỉnh thần lại, đều không biết mình có thêm vết răng trên người từ lúc nào, nếu không phải tỉnh đúng lúc, đã sớm bị Cố Liệt thịt hết không nhả xương từ lâu rồi.
Kết quả luôn là dùng mài đao để kết thúc.
Năm đó trong Sở quân có câu vè thuận miệng, kêu “Ngoại sự không quyết hỏi Chủ Công, nội sự không quyết hỏi Khương Dương, phòng sự không quyết hỏi Nhan Pháp Cổ’, điều này đã đủ để khẳng định trình độ đọc lướt đa dạng của đạo sĩ rởm Nhan Pháp Cổ, tạp học tinh thông, kiến thức rộng rãi.
Nhưng Địch Kỳ Dã cũng không thể thỉnh giáo Nhan Pháp Cổ.
Người trong thiên hạ đều biết, Định Quốc Hầu có được quyến sủng sâu sắc, không chỉ gia phong thái phó Thái Tử, còn ban trụ Đông Cung.
Nhưng trong lòng cả triều văn võ, thậm chí Cẩm y cận vệ thủ vệ hoàng cung đều rõ rành rành, Định Quốc Hầu nào phải là ở Đông Cung, hắn rõ ràng ngủ ở Vị Ương Cung của Bệ hạ ấy.
Nếu Địch Kỳ Dã lấy việc này đi hỏi Nhan Pháp Cổ, vậy tương đương chưa đánh đã khai.
Vì thế Địch Kỳ Dã thở dài không nói lời nào.
Nhan Pháp Cổ lập tức đã hiểu.
Ngươi ngẫm lại mà xem, một chàng trai lớn tướng như Định Quốc Hầu, hàng đêm lại bị một công tác cuồng ma như Bệ hạ giữ ở Vị Ương Cung cùng xem sổ con, thế ai mà chịu nổi?
Nhan Pháp Cổ móc ra mấy quyển sách nho nhỏ, thần thần bí bí đưa cho Địch Kỳ Dã, mở miệng đầy cao thâm khó đoán, nói: “Một quyển mười lượng.”
“Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi?” Địch Kỳ Dã nháy mắt mơ về ván bài bị mấy người này bắt tay lừa tiền năm đó.
“Ầy,” Nhan Pháp Cổ trưng vẻ mặt ngươi chẳng hiểu gì cả, “Đây là tinh phẩm bần đạo đã tìm tòi nghiên cứu nhiều năm, đặc biệt nhờ người tìm Tùng Yên Mặc mà Văn Thù Các trên phố Nam Đại chuyên dùng để in lại đấy, nhìn rất là nét, xem sướng cực kỳ, một quyển bán mười lượng, bán lỗ, ngươi mười lượng mua một quyển, mua hời.”
Địch Kỳ Dã bỗng nhiên hiểu ra quyền sách nhỏ này rốt cuộc là cái gì.
Địch Kỳ Dã lấy một quyển qua lật lật, miệng chậc chậc làm lạ: “Ngươi còn biết kiếm tiền hơn cả Bệ hạ đó, này mà ngươi cũng nghĩ ra được. Cố Liệt ngày ngày ngóng trông ngươi làm chút chính sự. Ngươi nhận thêm một phần bổng lộc không mạnh hơn bán cái này à.”
“Không mua thì trả đây.”
“Mua, ai bảo không mua.”
Địch Kỳ Dã thanh toán tiền sảng khoái, Nhan Pháp Cổ còn có hậu mãi, dùng một hộp sách không, bề ngoài phỏng theo tứ thư ngũ kinh gói lại, thiên y vô phùng.
Địch Kỳ Dã thật sự không nhịn được bật cười.
Buôn bán thành công, Nhan Pháp Cổ mặt dày nói: “Cũng nào thấy Định Quốc Hầu ngươi làm được bao nhiêu chính sự đâu, tháng trước lâm triều, tổng cộng ngươi có đi được hai mươi lần không? Bần đạo lần nào cũng đi đó.”
Nhan Pháp Cổ không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc đến Địch Kỳ Dã lại bực mình.
Trên cổ hắn có vết răng chói lọi, ngoại bào cũng không che được, hắn có thể đi thượng triều sao?
Hơn nữa, có phân sổ con nào nghị ở trên triều, mà buổi tối hắn chưa xem qua ở Vị Ương Cung?
Vấn đề lại vòng trở về, Địch Kỳ Dã âm thầm hoài nghi, gần đây Cố Liệt ngày càng coi hắn là thịt để gặm, vấn đề căn bản vẫn là ở chỗ từ đầu đến cuối bọn họ không thực chiến đao thật kiếm thật.
Địch Kỳ Dã đảo trắng mắt, để lại một câu “Ta thượng triều nhiều thì được cái gì, sợ người khác không tố ta?”, ôm hộp sách đó đi rồi.
Nhan Pháp Cổ không nhịn được thổn thức.
Nói đến quyền thế của Định Quốc Hầu hiện giờ, thật sự là vô cùng.
Trong năm đại tộc gia thần Sở Cố, nếu muốn so, khẳng định là Khương gia có Khương Dương làm thừa tướng hiển hách nhất. Nhưng Khương gia am hiểu sâu sắc đạo lý quân tử phòng thân, ngay cả Khương Thông đi theo Địch Kỳ Dã, dính vào thế lực Định Quốc Hầu, cũng chỉ nhận một chức vụ Tổng chỉ huy Kinh vệ.
Năm đại thiếu thủ hạ năm xưa của Địch Kỳ Dã, ngoại trừ Chung Thái trở về Kinh Châu thành hôn, thuận thế ở lại Vân Mộng Trạch dẫn dắt tinh binh nguyên là thủ hạ của Địch Kỳ Dã, bốn người còn lại, bao gồm Mục Liêm, đều là lực lượng không thể xem nhẹ trong triều.
Mà Khương Duyên, người có tai tiếng truyền khắp kinh thành với Mục Liêm, làm khí tử của Khương gia, hắn hiện giờ là Chỉ huy sứ Cẩm y cận vệ. Cẩm y cận vệ do cận vệ Sở quân và mật thám Sở quân hợp nhất làm một, là một thanh đao nhọn trong tay Bệ hạ, có thể đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ, đủ để thuyết minh đế vương Đại Sở tín nhiệm hắn đến mức nào.
Cho nên, hơn một năm nay, cả triều văn võ xem như đã thấy rõ, Định Quốc Hầu không thể tính vào phe võ tướng, không thể tính vào phái văn thần, hắn là đế đảng chính tông.
Những người lúc trước chuẩn bị xem trò cười của Địch Kỳ Dã, bắt đầu lo lắng nhà mình biến thành trò cười —— công thần lớn nhất trở thành đế đảng, Bệ hạ muốn động đến thế lực công thần, chẳng phải sẽ khai đao từ người tiếp theo sao?
Bởi vậy Định Quốc Hầu quyền thế kinh người, ở trên triều lại vẫn cứ là cái đích cho người người chỉ trích, động một chút là bị người soi mói.
Nhan Pháp Cổ và Khương Dưỡng rốt cuộc đều nhìn Địch Kỳ Dã đi suốt một chặng đường, hơn nữa thái độ xử sự, cách làm người của Địch Kỳ Dã, bất luận là thiếu niên quê mùa khi vừa vào Sở quân, hay hiện giờ khi đã là Định Quốc Hầu chỉ đứng dưới một người, hoàn toàn chưa từng thay đổi, có thể nói là hiếm có.
Vả lại, Địch Kỳ Dã rõ ràng một lòng với Bệ hạ, Nhan Pháp Cổ và Khương Dương sao có thể cảm thấy Địch Kỳ Dã có chỗ nào không tốt, ra sức thiên vị, thi thoảng thấy Địch Kỳ Dã tức giận, còn thường đi trêu trêu hắn.
Cố Liệt rất hài lòng xem hai người họ thiên vị Địch Kỳ Dã.
Hơn nữa, sự thiên vị dành cho Địch Kỳ Dã, còn không phải chỉ là đối với thần tử.
*
Địch Kỳ Dã kẹp hộp sách, đi từ tiền triều về hậu cung, dọc đường đi Cẩm y cận vệ thay ca phòng thủ hoàng cung đều hành lễ với Định Quốc Hầu. Mỗi người bọn họ đều thông minh cực kỳ, biết vị này không chỉ là Định Quốc Hầu, còn là sư phụ của lãnh đạo trực tiếp nhà mình. Mặc dù không rõ lắm sao lại gọi sư phụ, nhưng tôn kính lão nhân gia Định Quốc Hầu nhất định là không sai được.
Đi ngang qua Đông Cung, Địch Kỳ Dã nhớ tới chức vụ của mình, bèn đi xem Cố Chiêu một cái.
Cố Chiêu đang tập đọc quốc sách với tiên sinh.
Vị tiên sinh này là người Cố Liệt mới chọn từ Quốc Tử Giám, giỏi quốc sách thời vụ, họ Chúc, tên Sĩ Lâm.
Hắn có thể dạy học cho Cố Chiêu, một phương diện là tài hoa cá nhân, một phương diện là bối cảnh rất cứng. Hắn là đích tử của Chúc gia, Tế Tửu Quốc Tử Giám Chúc lão gia tử là cha hắn. (1)
Bàn về quan hệ, Chúc Bắc Hà xem như lực lượng mới xuất hiện từ dòng bên, không thân lắm. Nhưng Báo kỵ giáo đốc Trang Tuý, thủ hạ của Địch Kỳ Dã, là ngoại sanh* ruột của hắn. (*ngoại sanh: cháu trai ngoại)
Cố Liệt tăng thêm một môn này cho Cố Chiêu, nửa là để bồi dưỡng, nửa là bởi Đại Sở sắp cử hành xuân vi (2) lần đầu tiên, đến khi ấy tài tử bốn phương hội tụ tại kinh thành, Cố Liệt muốn cho Cố Chiêu đi ra ngoài tiếp xúc với việc đời.
Định Quốc Hầu tuỳ tiện đi vào thư phòng Đông Cung, gật đầu chào hỏi Chúc Sĩ Lâm, đưa tay ra dấu ngăn cản, không để hai người hành lễ. Nhưng Cố Chiêu không chịu bỏ lễ, vẫn hành lễ, rồi mới tiếp tục nghe giảng bài.
Địch Kỳ Dã nghe một lúc lâu, lúc thì nhướng mày, lúc thì khẽ gật đầu, không chờ tiết học kết thúc, đã lại đi rồi.
Giờ học kết thúc, Chúc Sĩ Lâm tổng kết những điều học được hôm nay cho Cố Chiêu, sau đó mới thử thăm dò cười nói: “Định Quốc Hầu thật là yêu thương Điện hạ.”
Cố Chiêu bình đạm nói: “Quả thật là vậy.”
“Điện hạ cũng rất tôn kính Định Quốc Hầu.”
Cố Chiêu bình đạm nói: “Vốn nên như thế.”
Chúc Sĩ Lâm nhìn không ra hỉ nộ của Cố Chiêu, tiến thêm một bước nói: “Không biết Điện hạ có cái nhìn thế nào về Định Quốc Hầu?”
Cố Chiêu nhìn hắn một cái.
Chúc Sĩ Lâm cũng là người từng diện thánh, Cố Chiêu tuổi còn nhỏ, nhưng một cái liếc mắt này lại cực kỳ giống Cố Liệt, mang theo uy thế bức người không thể diễn tả, Chúc Sĩ Lâm lập tức hạ thấp đầu.
“Làm vãn bối, Chiêu không thể vọng nghị tôn trưởng; làm vương tử, Chiêu không nên vọng nghị lương đống. Tiên sinh, ngài đi quá giới hạn rồi.” Cố Chiêu vẫn trả lời bình tâm tĩnh khí. (3)
Nhưng Chúc Sĩ Lâm dù sao cũng là một người thông minh, hắn lập tức nhận ra sự không vui mà Cố Chiêu không biểu lộ ra ngoài, kịp thời nói bù: “Xin điện hạ thứ tội.”
“Ngoại sanh của thần là thuộc hạ cũ của Định Quốc Hầu, trong miệng hắn, Định Quốc Hầu thật sự là một người kinh tài tuyệt diễm, bởi vậy trong lòng thần vẫn luôn tò mò về Định Quốc Hầu, nhất thời vô lễ, là thần không phải.”
Cố Chiêu ừ một tiếng, không nói chấp nhận lời giải thích này, cũng không nói không đồng ý, mà nhắc tới chính sự liên quan tới xuân vi.
Chúc Sĩ Lâm thầm vuốt mồ hôi, lại một lần nữa cảm nhận được vị tiểu điện hạ này thực sự không thể khinh thường.
Mà sức ảnh hưởng của Định Quốc Hầu đối với tiểu điện hạ, càng thêm không thể khinh thường.
*
Hôm nay Cố Liệt hiếm khi xử lý chính vụ xong sớm, nhớ tới đợt trước Định Kỳ Dã trào phúng hắn không biết nghỉ ngơi, liền phá lệ trở về hậu điện khi trời vẫn còn sáng, dặn dò Ngự Thiện Phòng làm món Định Quốc Hầu thích, chuẩn bị một bữa tối hai người tốt đẹp.
Kết quả chờ tới chờ lui, chờ đến Địch Kỳ Dã kẹp hộp sách trở về.
“Đây là cái gi?”
Địch Kỳ Dã gõ hộp sách nói: “Nhan Pháp Cổ không sống nổi nữa, dám bán cả phong nguyệt, nhìn đáng thương quá, nên ta mua mấy quyển. Ngươi mau tìm ít chính sự cho hắn làm đi, bằng không, ta xem hắn sắp rảnh rỗi sinh nông nổi rồi.”
Bán phong nguyệt?
Cố Liệt nhặt một quyển lật lật, đánh giá: “Cũng chỉ thế này.”
“Câu này, nghe có vẻ, ngài cũng xem không ít rồi ha?” Địch Kỳ Dã nhướng mày.
“Oan uổng, trước nay quả nhân chỉ xem sách đứng đắn thôi,” Cố Liệt nghiêm trang nói: “Ý quả nhân là không đẹp bằng ngươi.”
Địch Kỳ Dã đảo trắng mắt với hắn.
Suốt ngày chỉ biết lời ngon tiếng ngọt.
“Quá khen quá khen,” Địch Kỳ Dã nhìn lướt qua đài kham dư đã lâu không dùng, làm bộ không để ý mà chắp tay, “Thật ra, ta đánh trận càng đẹp hơn, muốn nhìn không?”
————————————————————————
Chú thích:
(1) Tế tửu: Chức quan đứng đầu Quốc Tử Giám, tương đương với hiệu trưởng, đứng thứ hai là Tư nghiệp
(2) Xuân vi: cách gọi khác của Thi Hội, còn gọi là “lễ vi”
(3) Vọng nghị: nghị luận không đúng, xằng bậy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT