Đêm nay thành địch chưa vỡ, Địch Kỳ Dã cuối cùng vì quá yêu đánh trận, vẫn tự mình ra tiền trận chỉ huy, để lại Vương sư bảo vệ doanh địa, lúc này đội sĩ tốt thủ doanh đang cảnh giác gác đêm, chờ đợi đại quân chiến thắng trở về.
Cố Liệt cũng không ngủ, gọi cận vệ chơi mấy ván cờ tướng với hắn.
Dưới ánh đèn, Sở hà Hán giới, quân cờ ngà voi chia hai màu đỏ đen, tướng soái binh tốt chia nhóm giao tranh, mở ra ván đấu, một trận chém giết.
Cuối cùng, một phương bày mưu lập kế, quân vây tứ phía, nhổ cờ trảm tướng, một phương dẫm sai một bước, quân lính tan rã, thất bại trở về.
“Chủ Công lại thắng rồi,” cận vệ cười nhận thua.
Tính tình người cận vệ này ôn hoà, chơi cờ cũng tuân theo quy củ, chỉ đi bước cờ ổn thoả nhất, hoà nhiều thắng ít, thua cũng không so đo.
Nói cách khác, không có bản tính cố chấp với chuyện thắng thua.
Cố Liệt lắc đầu cười cười, tự mình dọn quân cờ: “Ra ngoài đi.”
“Vâng, Chủ Công cũng mau nghỉ ngơi.”
Cận vệ chắp tay hành lễ, rời khỏi lều.
Ánh nến lay động.
Ngón tay thon dài hữu lực của Cố Liệt đặt trên quân cờ mang chữ tướng, lâm vào trầm tư.
Biên chế của Sở quân thống nhất, tinh binh do mỗi vị đại tướng quân tự mình dẫn dắt, đều chia thành hai bộ phận là quân chủ lực và quân xung phong. Quân chủ lực do Tả Hữu đô đốc quản lý; quân xung chia thành Hổ Báo Lang kỵ, mỗi đội do một giáo đốc quản lý.
Năm người này, chính là bộ hạ lệ thuộc trực tiếp với mỗi vị tướng quân.
Năm bộ hạ trực tiếp của Địch Kỳ Dã, là do một tay Cố Liệt lựa chọn.
Năm người này đều là nhân tài ngàn dặm mới tìm được một, cũng đều là những kẻ hung hăng tâm cao khí ngạo. Hơn nữa từng người đều có lai lịch. Lúc trước rất nhiều người đều cười nói Chủ Công tạo một đội quân thiếu gia cho Địch tiểu ca, không ít người chờ xem trò cười của Địch Kỳ Dã.
Hiện giờ, năm vị đại thiếu này, đã bị Địch Kỳ Dã thu đến ngoan ngoãn vâng lời, đi theo Địch Kỳ Dã chiến công hiển hách, không có bất cứ ai dám xem thường.
Kết quả này, Cố Liệt đã sớm có dự đoán.
Kiếp trước, tuy năm người này không phải đi theo Địch Kỳ Dã ngay từ đầu, nhưng cũng đều trời xui đất khiến, lần lượt gia nhập đội quân của Địch Kỳ Dã.
Tả đô đốc Khương Thông, là đường đệ của Khương Dương, Hữu đô đốc Ngao Nhất Tùng, xuất thân Ngao gia Tín Châu. Cái tiếng hung hăng của Ngao Nhất Tùng là do chuyện quan trên tiền nhiệm cướp đoạt quân công của hắn ban tặng, mà cái tiếng hung hắng của Khương Thông, là do cứu Ngao Nhất Tùng mà bị liên luỵ.
Kiếp trước ban đầu Khương Thông đi theo Khương Dương, sau khi tam chiến định Thanh Châu, Địch Kỳ Dã chém chết Hữu đô đốc ngay tại chỗ vì cố ý kéo dài chiến cơ hại chết đồng liêu, Khương Dương liền phái Khương Thông cho hắn, tiếp theo Khương Thông lại tiến cử Ngao Nhất Tùng cho Địch Kỳ Dã.
Nếu nói tiếng tăm hung hăng của Tả Hữu đô đốc rất đáng nghi, là bị kẻ khác cố tình hắt nước bẩn, vậy thì ba vị Hổ Báo Lang kỵ kế tiếp, lại thật sự từng người đều có cái không bình thường riêng biệt.
Gia thần Sở cố có năm họ lớn, lần lượt là: Khương Tả Chung Chúc Trang.
Ba vị giáo đốc của Hổ Báo Lang kỵ đều là con cháu gia thần, vốn đều là người xuất sắc trong thế hệ sau của các gia tộc.
A Hổ tên thật là Chung Thái, người này bề ngoài hàm hậu, nhưng lại là một hạt giống si tình. Hắn và cô nương Nguyễn gia ở cách một bức tường là thanh mai chúc mã, Nguyễn gia là gia đình bình dân, nhưng Chung Thái phi khanh bất thú*, nhất định năn nỉ trong nhà đính thân cho mình. (*không phải người đó thì không cưới)
Nào ngờ Nguyễn gia có lòng tốt giúp đỡ một thân thích họ hàng xa có gia cảnh sa sút, cho ở tạm, nhưng gã biểu ca của nhà đó lại lòng trộm gan tặc, dám hành động chớt nhả với cô nương Nguyễn gia, còn rất ngông nghênh khoe khoang với đám dâm dật khác trong thành rằng, cô nương Nguyên gia nảy lòng xuân với gã trước.
Chung Thái một bên không chịu cho nhà mình từ hôn, một bên làm ra một chuyện khiếp sợ toàn thành.
Chung Thái tìm đến hoa lâu, giáp mặt đánh nát gân tay gân chân của tên biểu ca đó, cầm đao ép gã tự mình lết đi rồi nhảy xuống sông đào bảo vệ thành, dám dừng lại sẽ chém gã một đao. Dọc một đường từ hoa lâu đến sông đào đầm đìa máu tươi, người qua đường đều sợ tới mức không dám đi theo hóng chuyện.
Ra một chuyện ầm ĩ như thế, người người đều biết Chung gia ra một kẻ tình si đòi mạng, Chung gia vội vàng đưa hắn vào Sở quân, nhưng phàm là biết đến bản án này, có người khinh thường hắn đội nón xanh, muốn khiêu khích hắn, có người lại cảm thấy tội của gã biểu ca đó không đáng chết, cố tình xa lánh hắn, dần dà, Chung Thái liền trở thành kẻ hung hăng nổi danh Sở quân.
Nếu nói A Hổ là trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (1), thì thanh danh của A Bảo còn phải nan kham gấp trăm lần.
Báo kỵ giáo đốc tên thật là Trang Tuý, cha mẹ hắn là liên hôn giữa hai họ Trang Chúc, nhưng mẹ đẻ của hắn chết sớm, phụ thân sau khi tục huyền có nhi nữ lại ngày càng bất công, vậy nên hắn thường ở nhà ngoại tổ, một năm không về nhà được đến hai lần.
Nhưng hắn là đích trưởng tử, dù trốn tránh vẫn làm cái gai trong mắt kẻ khác, bị mẹ kế của hắn hãm hại vu oan, nói hắn giấu quần áo của mẹ kế dưới gối, lòng mang ý xấu.
Trang Tuý khá là có thanh danh phong lưu ở bên ngoài, phụ thân hắn lại bất công, ấy vậy mà chỉ nghe lời nói một bên của vợ kế, chửi rủa Trang Tuý một hồi thậm tệ, rồi trục xuất khỏi gia môn.
Việc xấu trong nhà truyền nhanh nhất, thanh danh của Trang Tuý đã bị huỷ hoại hoàn toàn, hắn dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, càng thêm phóng túng không giới hạn. Nếu không phải ngoại tổ đánh hắn một trận rồi nhét vào quân doanh, chỉ sợ đã sớm thành một phế vật.
So với câu chuyện phong lưu của hai người họ, Lang kỵ giao đốc Tả Lãng chỉ là một thành phần hung hăng rất tiêu chuẩn trong quân mà thôi.
Lúc trước, khi Sở quân còn đang đánh Tín Châu, Cố Liệt dẫn quân có một trận thuỷ chiến kinh điển, yêu cầu giả vờ rút lui sau đó đẩy mạnh tiến công, Tả Lãng nằm trong đội quân tiên phong giả vờ rút lui đó.
Nhưng lúc ấy hắn còn chỉ là một đội trưởng trong doanh, thủ hạ chỉ có năm mươi binh lính. Đáng tiếc truân trưởng (2) quản lý hai tiểu đội của bọn họ là một cái gối thêu hoa, chỉ biết lý luận suông, lâm trận thường xuyên khẩn trương, lúng túng, đặc biệt là thời điểm thế trận biến hoá, thường thường cần Tả Lãng cứu hiểm cứu mạng.
Ngày ấy trong lúc hoảng loạn, truân trưởng không đợi thời cơ đến, đã hạ lệnh cho chiến thuyền của bọn họ tiến công, Tả Lãng không thể nhịn được nữa, một chân đạp hắn xuống sông.
Cuối cùng, trận chiến đánh thắng, truân trưởng chìm dưới đáy sông.
Tả Lãng rốt cuộc là cứu nguy cho chiến cơ mới vô ý thất thủ, hay là dồn nén phẫn nộ chỉ chờ cơ hội trả thù, đến giờ vẫn đủ thuyết xôn xao.
Lúc đó Tả Lãng suýt nữa bị trảm, còn là do Cố Liệt thấy được báo cáo, phái Khương Dương đi tra xét, cuối cùng miễn tội cho Tả Lãng. Nhưng nào có ai dám yên tâm dùng loại cấp dưới tự bản thân có năng lực còn dám ra tay với cấp trên như thế này nữa?
Kiếp trước, ba người này đều chán nản thất bại, mãi đến khi Địch Kỳ Dã bái tướng tăng cường quân bị mới bị các quân nhân cơ hội đá ra khỏi nhà, Địch Kỳ Dã ở trên chiến trường tuệ nhãn thức anh, giúp bọn họ một phen.
Vậy nên, mặc dù kiếp trước Địch Kỳ Dã hoàn toàn không thân cận với bọn họ, sau khi phong hầu thậm chí chặt đứt quan hệ với bọn họ, nhưng năm người họ vẫn luôn trung thành tận tuỵ với Địch Kỳ Dã, dù không còn làm việc dưới trướng Địch Kỳ Dã, cũng vẫn thời khắc bảo vệ thanh danh của Địch Kỳ Dã.
Sau khi Địch Kỳ Dã chết, chỉ có năm người họ, không màng phê bình, hàng năm đều sẽ đi tế bái ngôi mộ chôn quần áo và di vật của hắn.
Vì vậy đời này, từ lúc bắt đầu Cố Liệt đã đưa bọn họ đến bên cạnh Địch Kỳ Dã, vừa là để bồi dưỡng lòng trung thành của bọn họ với Địch Kỳ Dã, cũng là hy vọng qua thời gian chung sống lâu dài hơn, có thể mềm hoá trái tim Địch Kỳ Dã.
Mà nếu Địch Kỳ Dã có thể buông bớt cái tính tình ương bướng kia của hắn, trong số gia thần sẽ có bốn vị tuấn kiệt cho Địch Kỳ Dã sử dụng, vô hình trung đã tan rã thế lực của công thần.
Đối với Cố Liệt mà nói, hành động này là một mũi tên bắn ba con chim.
Lần trước Ngao Nhất Tùng cự tuyệt lời mời của Ngao gia, một lòng nguyện trung thành với Địch Kỳ Dã, chính là kết quả mà Cố Liệt vui thấy nhất.
Cố Liệt vốn cảm thấy đã tính toán không còn chút sơ hở nào, nhưng hôm nay khi đã hiểu rõ rung động của mình với Địch Kỳ Dã, hắn lại cảm thấy những gì mình trù tính vì Địch Kỳ Dã vẫn còn chưa đủ, bởi vậy trong đêm khuya hắn nhìn quân cờ suy tư thật cẩn thận, liệu còn có chỗ nào có thể thay đổi nữa không.
Dù thế nào hắn cũng phải bố trí ổn thoả cho Địch Kỳ Dã, nếu không, tình yêu của hắn dành cho Địch Kỳ Dã, sẽ chính là một cây đao treo thêm trên đầu Địch Kỳ Dã.
Cố Liệt suy diễn tỉ mỉ thế lực rắc rối phức tạp của các gia tộc trong triều sau khi đăng cơ, phải dùng hết tâm sức để tính toán, bày mưu thay Địch Kỳ Dã, nhưng hắn vẫn cứ thấy cam tâm tình nguyện, ngọt ngào tựa như đường mật.
*
Địch Kỳ Dã không đánh giặc vài ngày, sau khi đánh hạ một thành lại càng phát cơn nghiện, muốn rút ngắn thời gian đánh tới Yến đô, thắng trận xong cũng không chúc mừng, trở lại doanh địa Sở quân lập tức lùa năm đại thiếu đến trước đài kham dư, tiếp thu ý kiến quần chúng.
Mục Liêm tương tư mất ngủ, đi vào xem náo nhiệt, Địch Kỳ Dã ghét bỏ hắn không phải nhân tài đánh trận đứng đắn, đang định đuổi Mục Liêm đi, thì Cố Liệt cũng tới.
“Ngươi, khụ, sao Chủ Công còn chưa ngủ?” Địch Kỳ Dã hoài nghi bệnh đau đầu của người này lại tái phát, “Không ngủ được ư?”
Cố Liệt sợ hắn lại lén cắt ngón tay, giải thích nói: “Vừa mới xử lý xong quân vụ, nghe nói các ngươi thắng trận, nên đến xem.”
Địch Kỳ Dã nở nụ cười đắc ý: “Bản tướng quân có giỏi không?”
“Giỏi,” Cố Liệt bất đắc dĩ khen.
Năm đại thiếu và Mục Liêm đều tự coi mình là người gỗ không tồn tại.
Chủ Công thế này thật đúng là y chang nuôi nhi tử nha, tướng quân quá mất mặt.
Địch Kỳ Dã rất tự tin với bố trí của mình, gật đầu kiêu ngạo: “Muốn nhanh chóng đánh tới Yến đô.”
Cố Liệt lại hỏi: “Vì sao không đánh Tất Lân?”
“Sao phải đánh Tất Lân?” Địch Kỳ Dã chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, đề cập đến chiến thuật với chiến cơ, cái tính tích cực của hắn lại trào lên, hận không thể lập tức làm Cố Liệt nhận thua với mình: “Đi đánh Tất Lân, chúng ta còn phải quay ngược lại mới có thể đánh Yến đô, có gì tất yếu? Chúng ta đi thẳng một đường xuống phía Nam, đánh xong Tấu Phong là có thể trực tiếp vào đến đô thành.”
Cố Liệt định nói rồi lại dừng, để lại một câu “ngươi nghĩ lại đi” liền đi ra ngoài.
Mắt thấy tướng quân như sắp sửa nhảy dựng lên, nhất định phải túm Chủ Công trở lại nói cho tới khi phục mới thôi, A Tả A Hữu vội vàng kéo người lại: “Tướng quân, nguôi giận, hay chúng ta cứ nghĩ lại đi.”
Địch Kỳ Dã tức giận đến đập bàn: “Có gì phải nghĩ?! Chính các ngươi nói xem, chúng ta có cần phải đánh thành Tất Lân không?! Hắn cho rằng hắn đánh trận giỏi hơn ta được chắc?”
Năm đại thiếu câm nín, đúng là bọn họ đều cảm thấy không cần thiết phải đánh thành Tất Lân. Tướng quân bách chiến bách thắng, chiến lược lẫn chiến cơ đều là thiên hạ vô song, sao Chủ Công mới nhìn lướt qua đài kham dư thôi đã có dị nghị? Chẳng lẽ Chủ Công còn thấy chiến cơ nào đó mà tướng quân không nhìn ra?
Hay có khi nào là gõ sơn chấn hổ? A Báo và A Hổ hai mặt nhìn nhau, cảm thấy có chút không ổn……
Khương Thông nhìn đài kham dư trầm tư suy nghĩ, hắn cảm thấy Chủ Công nhất định đã nhìn ra điều gì đó nên mới nhắc nhở như vậy. Mà Ngao Nhất Tùng đã âm thầm có suy đoán về quan hệ giữa Chủ Công và tướng quân, nên mặc dù hắn cũng suy nghĩ, nhưng không có sốt ruột như Khương Thông.
A Lang thành thành thật thật nhìn Địch Kỳ Dã, hắn biết mình không nghĩ ra được, nhưng cảm thấy tướng quân có thể nghĩ ra, nên đang đợi Địch Kỳ Dã tìm ra đáp án.
Mục Liêm tặc lưỡi thành tiếng.
“Tặc cái gì mà tặc,” Địch Kỳ Dã ghét bỏ nói.
Mục Liêm nhìn sáu người trước mắt, lắc đầu thở dài: “Sư phụ, các sư đệ, các ngươi quả thức làm người ta quá sầu.”
Dừng một chút, hắn còn thở dài thêm một hơi nữa: “Ta thật đúng là khó quá mà.”
Địch Kỳ Dã tức cười: “Thế nào? Ngươi cũng giống Chủ Công, đánh trận giỏi hơn ta?”
Mục Liêm còn thật sự cầm lấy cây bút trúc, chấm lên đài kham dư, hỏi Địch Kỳ Dã: “Hiện tại Lục Dực đánh đến đâu rồi?”
Địch Kỳ Dã không cho là đúng: “Mới vừa đánh vào Lôi Châu thôi, còn kém xa lắm.”
“Thành Tất Lân ở đâu?”
Ngao Nhất Tùng trước mắt sáng ngời: “Nằm trên con đường Lục Dực nhất định phải đi qua khi đánh vào Yến đô.”
Mục Liêm quăng bút xuống, vô cùng đau đớn nói với sư phụ: “Sư phụ à, ngươi thậm chí còn phải để Chủ Công chỉ cho ngươi biết cần đề phòng người một nhà, Chủ Công khổ tâm quá đi ấy.”
A Báo lập tức trợn tròn mắt: “Ôi má ơi, thật nuôi như nhi tử luôn.”
“Đi ra ngoài đi ra ngoài, ra ngoài hết đi.”
Địch Kỳ Dã thẹn quá thành giận, đuổi tất cả bọn họ ra khỏi lều tướng quân.
Nhưng Ngao Nhất Tùng ăn vạ không đi.
Địch Kỳ Dã vừa nhấc mắt, thấy Ngao Nhất Tùng còn đang đứng trước mắt mình, tức giận nói: “Hữu đô đốc đây là muốn kháng lệnh?”
“Thuộc hạ không dám,” Ngao Nhất Tùng hành lễ cung cung kính kính, “Thuộc hạ chỉ là muốn hỏi tướng quân, sau này có dự định như thế nào.”
Dự định như thế nào?
—————————————————————————–
Chú thích:
(1) Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: tướng quân nổi giận vì hồng nhan, xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, hợp tác với quân Mãn Thanh, phát động chiến tranh khi biết ái thiếp Trần Viên Viên bị Lý Tự Thành chiếm đoạt
(2) Truân trưởng: một vị trí chỉ huy nhỏ trong một trại đóng quân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT