*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từng mảnh từng mảnh tuyết như những chiếc lá trúc lớn nhỏ liên miên rơi xuống đất, an an tĩnh tĩnh.
Lửa trại thiêu đốt, thi thoảng phát ra những tiếng vang lách tách, kỵ binh Phong Tộc bại lui hạ trại ở nơi này, ánh lửa chiếu ra từng gương mặt bi thương chết lặng.
Những tiếng kêu khóc đau đớn khổ sở của binh lính và chiến mã bị thương bị tiếng tuyết rơi bao phủ, có chút ngủ rồi, có chút, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Đây là một đội quân chiến bại đã mất đi thủ lĩnh.
Thất bại thảm hại.
Đến lúc rồi.
Đại phi Phù Nhiễm phủ tay trên bờ vai nhi tử, xuyên qua doanh trại, đón tuyết bay, đi tới trung ương doanh địa.
Nàng cùng ngọc long triền trên tay nàng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Các tướng sĩ Phong Tộc đều biết nàng, nàng là thê tử của thủ lĩnh tiền nhiệm, đại phi của Ngô Côn.
Con trai của nàng đã mười bốn tuổi, khác với đám con cái được nuông chiều của Ngô Côn, mỗi ngày cậu đều huấn luyện cùng các tướng sĩ, thường thường giúp đỡ mọi người làm một ít việc nặng trong khả năng cho phép.
Ngọc long triền, là ấn tín của lịch đại thủ lĩnh Phong Tộc, Ngô Côn vẫn luôn không thể bắt được nó vào tay.
Phù Nhiễm giơ ngọc long triền lên cao, dùng cổ ngữ của Phong Tộc tụng niệm đạo huấn của tổ tiên, sau đó cúi đầu nhất bái.
Con trai nàng quỳ một gối với nàng, đứa bé trai nho nhỏ nắm chặt chuôi đao, thủ vệ mẫu thân của cậu.
Phù Nhiễm đứng giữa bại quân Phong Tộc, một vị phụ nhân, chậm rãi mở miệng, khiến bọn họ tập trung lắng nghe.
“Ngày ta tuổi nhỏ, lớn lên ở Thục Châu, sơn trại đứng giữa núi xanh, những dãy trúc lâu san sát xinh đẹp xây dựa trên sườn núi. Cách đó không xa có hồ nước rộng lớn, có cỏ lau xanh xanh bên hồ. Cha mẹ hương thân lao động sáng tối, tự cấp tự túc, những đứa trẻ không biết đến chiến loạn gian nguy, dạo chơi nô đùa.”
“Mỗi năm tháng mười, những sơn trại Phong Tộc ở Thục Châu đều sẽ kết nối, cùng nhau tổ chức tiết mùa bội thu long trọng. Mọi người đều tới tắm gội trong hồ, ban ngày chơi trò chơi thoả thích, ban đêm ở bên hồ đốt cháy lên đống lửa cao ngất, cùng nhau hưởng dụng trái cây được mùa, múa hát rộn ràng, dâng lên lễ vật tế thần hiến cho tổ tiên Long Thần.”
Người dân Phong Tộc hồi tưởng quá khứ sinh hoạt an bình tốt đẹp trong trí nhớ, không khỏi nức nở nghẹn ngào.
“Ta còn nhớ rõ tiết bội thu cuối cùng mà ta trải qua, đêm đó mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, những ngôi sao đã buông xuống, côn trùng kêu vang, động vật gọi lẫn nhau, đom đóm giấu mình trong khóm cỏ lau, bị gió qua sẽ sáng lên, dập dềnh giữa những lá cỏ thật dài.”
“Đêm hôm ấy, đệ đệ của thủ lĩnh nói trái tim của hắn yêu ta, hỏi ta có nguyện ý gả cho một người goá vợ như hắn hay không.”
Vẻ mặt Phũ Nhiễm dịu dàng, cười kể chuyện: “Hắn nỗ lực tranh cãi với quan lại Yến Triều vì Phong Tộc, một nam nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh, hắn nguyện ý trợ giúp mỗi một người dân Phong Tộc hướng hắn xin giúp đỡ. Ta yêu hắn đã thật lâu, tất nhiên rất vui.”
“Ngày cưới chưa qua, lệnh trục xuất của hoàng đế Yến Triều đột nhiên tới. Cố Lân Sanh kháng chỉ không theo, âm thầm khuyên Phong Tộc hãy chuyển đi để trốn hoạ, thủ lĩnh vì giữ được truyền thừa của tổ tiên, kiên trì không chịu. Hoàng đế Yến Triều liền phát ra tám đạo thánh chỉ giận mắng Cố Lân Sanh có tâm mưu phản, Cố Lân Sanh không thể kéo dài thêm nữa, xuất binh tới phạm.”
“Thủ lĩnh thân vẫn, tộc ta bị đánh đuổi tới tận thảo nguyên Đả Vân, từ đó rốt cuộc chẳng thể quay trở lại cố thố Thục Châu. Thảo nguyên Đả Vân rét lạnh cằn cỗi, chúng ta học xong mặc áo sói lên người, chúng ta học xong chăn ngựa nuôi dê.”
“Chúng ta rốt cuộc chẳng còn nhìn thấy hồ nước mỹ lệ nơi mà tổ tiên đã dừng lại bước chân lưu lạc, chúng ta vất vả ngày đêm, lại không thể không nhịn đói nhịn khát trong trời đông giá rét, trên thổ địa kết băng, những đứa trẻ của chúng ta lớn lên trên thảo nguyên, lại chẳng thể chạy nhảy thoả thích, bởi không biết có bao nhiêu sói, gấu cũng đói khát như chúng ta.”
“Trương phu của ta và ta, cũng sống một cuộc sống giống như mọi người, chúng ta chăn ngựa nuôi dê, chúng ta gieo trồng thanh khoa (1), chúng ta nhẫn nhịn đói khát giữa ngày đông lạnh lẽo, chờ đợi ngày xuân đã đến.”
“Nhưng cái chúng ta chờ tới không phải ngày xuân, mà là một Ngô Côn chỉ muốn tranh quyền đoạt lợi, một lần nữa đẩy Phong Tộc vào chiến cuộc loạn thế. Hắn giết trượng phu của ta, thống trị Phong Tộc, dẫn dắt Phong Tộc xuôi nam, phủ thêm cái hung danh tàn sát uống máu cho Phong Tộc, muốn cướp lấy thiên hạ.”
“Chúng ta đã không thể báo thù Bạo Yến thay cho những đồng bào Phong Tộc đã chết đi, ngược lại dưới sự dẫn dắt của Ngô Côn đi chém giết cùng Sở Cố, Ngô Côn bị Địch Kỳ Dã đánh bại, chúng ta trốn chạy một đường tới nơi này —— nơi này buốt giá giống như thảo nguyên Đả Vân, chúng ta không có đủ thuốc để chữa trị binh lính bị thương, chúng ta không có đủ lương thực để đút cho con cái chúng ta.”
“Chúng ta thất bại.”
“Chúng ta chỉ là muốn được về nhà, trở lại cố thổ Thục Châu, trở lại ven hồ mà chúng ta ngày đêm thương nhớ, một lần nữa chúc mừng bội thu.”
Phù Nhiễm ngẩng cao đầu, nhìn toàn bộ tướng sĩ Phong Tộc xung quanh giống như người mẹ đang nhìn đứa con của mình, nàng nói: “Hãy để ta làm tội nhân này đi.”
“Ta nguyện gánh trên lưng bêu danh sau khi chết, làm thủ lĩnh Phong Tộc, hướng Sở Cố cầu hoà.”
“Những đứa trẻ của ta, các con dân của ta, những chiến sĩ dũng cảm của ta.”
“Để ta đưa các ngươi về nhà.”
Tuyết lớn vẫn vô thanh vô tức mà bay xuống, tất cả mọi người như đang yên lặng, cũng không rõ tiếng khóc thương đau truyền đến tự phương nào, lại hoặc bốn phương đều có nước mắt thương tâm.
Các tướng sĩ Phong Tộc, chăm chú nhìn nữ nhân đứng thẳng giữa phong tuyết, đầu tiên là rải rải rác rác, sau đó càng ngày càng nhiều, họ quỳ một đầu gối xuống với Phù Nhiễm, nắm đấm tay phải đặt lên ngực, tuyên thệ lòng trung thành đối với tân thủ lĩnh.
*
Bởi vì biểu hiện ưu tú trên chiến trường, Địch Kỳ Dã khó được thẳng thắn khích lệ năm đại thiếu, nhưng năm người họ lại ấp úng, ngươi xô ta đẩy, giống như muốn nói gì đó rồi lại không dám nói, bộ dạng bẽn lẽn ngượng nghịu phiền đến Địch Kỳ Dã trầm mặt: “Làm sao?”
“Tướng quân,” cuối cùng vẫn là Ngao Nhất Tùng bị ủn ra, “Trước khi chết Ngô Côn nói…… Đó là gã muốn châm ngòi! Ngươi không cần để ở trong lòng! Không đúng, cũng không phải không cần để trong lòng.”
Khương Thông một giò đạp hắn sang một bên, chặn lại nửa đường, nói: “Chúng ta là muốn nói, Chủ công không phải loại người như Ngô Côn, tướng quân ngươi không cần quá mức chú ý.”
Lời này nói thế nào đều khá thú vị.
Bọn họ tới khuyên nhủ, vốn là chuyện theo lẽ thường, nhưng giữa những câu chữ vậy mà lại không phải hoàn toàn chỉ vì Đại Sở, vì làm thuyết khách cho Cố Liệt, lời trong lời ngoài lại ngấm ngầm nhắc nhở Địch Kỳ Dã cũng không thể hoàn toàn không cảnh giác……
Một hồi giữ gìn thành khẩn như vậy, ngay đến Địch Kỳ Dã cũng phải có chút động dung.
Năm người họ, mỗi người là công tử thế gia, mỗi người có quân công đầy mình, ích lợi liên kết chặt chẽ với Sở Cố, không thể phân chia.
Thế nhưng bọn họ đối đãi với một tướng quân ngoại lai như Địch Kỳ Dã, lại dùng cực chân cực thành, nghênh chiến Phong Tộc đánh lén đại doanh Sở quân ngày ấy, niềm vui sướng của bọn họ khi nhìn thấy Địch Kỳ Dã, cái loại tin cậy tựa như tìm về người tâm phúc ấy, không phải giả tạo.
Cố Liệt nói hắn có năm đồ đệ có lẽ là lời nói vui đùa, nhưng hôm nay, Địch Kỳ Dã đặt tay lên ngực tự hỏi, năm thủ hạ này, hắn đã hoàn toàn không có cách nào bỏ mặc giống như hắn vẫn lảng tránh người khác nữa rồi.
Bọn họ dùng thiệt tình đối đãi, Địch Kỳ Dã khó có thể chỉ cười cho qua chuyện, như thế quá mức dối trá.
Nhưng từng người trong số họ xuất thân từ thế gia, chú định một ngày kia lập trường sẽ trái ngược với Địch Kỳ Dã.
Nếu có ràng buộc, ràng buộc không chỉ là Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã không sợ bọn họ bỏ đi, không sợ bọn họ phản chiến, sợ là chỉ sợ bọn họ thật sự trung thành như một, đến cuối cùng, bị hắn liên luỵ.
“Này,” Địch Kỳ Dã hiếm thấy không biết nên ứng đối như thế nào, giả vờ trầm ngâm.
“Báo!”
Địch Kỳ Dã lập tức dựa bậc thang mà leo xuống: “Tiến vào.”
“Tướng quân!” Cận vệ bẩm báo đầy kích động: “Phong Tộc tới hàng!”
Địch Kỳ Dã cùng năm đại thiếu đi ra khỏi lều, nhìn thấy dân chúng Phong Tộc dắt ngựa đi bộ, tay không tấc sắt, lặng im không một tiếng động bước về phía quân doanh Sở quân.
Đi mãi đằng trước, là một nữ nhân dắt theo hài tử.
Đại phi Phong Tộc, Phù Nhiễm.
Vẻ mặt nàng hoàn toàn bình tĩnh, ngẩng cao đầu, dẫn theo con dân của nàng, chậm rãi đi tới trước trận của Sở quân.
Đây là một bước quan trọng của nàng, cũng là một bước quan trọng của Phong Tộc. Đêm qua nàng hạ lệnh tuẫn táng toàn bộ thê thiếp con cái của Ngô Côn, người thừa kế của nàng, sẽ chỉ là con trai của nàng, hiện tại nàng, là thủ lĩnh độc nhất vô nhị của Phong Tộc.
Trước trận của Sở quân có một người một ngựa, người nọ bạch y giáp sắt, thân khoác áo bào lông dê quý báu, nắm trong tay Thanh Long Đao, giục chiến mã Vô Song đứng trước trận, đúng là binh thần Địch Kỳ Dã của Đại Sở.
Phù Nhiễm xoay người nhìn phía nam nữ già trẻ của Phong Tộc, sau đó một mình tiến lên, đứng ở bên sườn uốn một gối quỳ xuống trước Địch Kỳ Dã!
“Thủ lĩnh Phong Tộc Phù Nhiễm, hôm nay dẫn dắt Phong Tộc, hướng Sở Cố xưng thần! Nguyện Sở Vương thấu hiểu nỗi lòng, cho phép Phong Tộc ta trở về cố thổ Thục Châu!”
Nàng vừa dứt lời, toàn bộ người của Phong Tộc đều lấy Phù Nhiễm làm trung tâm, quỳ xuống đất chỉnh tề —— người bọn họ quỳ không phải Địch Kỳ dã, không phải Sở Cố, mà là thủ lĩnh của họ.
Đây là một vị nữ chính trị gia không thể coi thường.
Đây là một dân tộc cứng cỏi.
Địch Kỳ Dã xoay người xuống ngựa, cố tình bước sang hai bước, tránh đi quỳ lễ của Phù Nhiễm.
Hắn đi tới bên Phù Nhiễm, khom lưng duỗi tay, không khỏi tôn kính mà mở miệng: “Thủ lĩnh Phong Tộc dĩ hoà vi quý, Địch Kỳ Dã thật lòng khâm phục. Vậy Địch Kỳ Dã liền vượt qua giới hạn thay mặt chủ, nhận lấy thành ý cầu hoà của Phong Tộc, từ đây Phong Tộc quy về Sở cố, đồng tâm hiệp lực, không đụng tới binh đao!”
Địch Kỳ Dã hành sự có lễ, tư thái hào phóng, nhưng nội tâm hắn lại có nghi hoặc không thể bỏ qua.
Người Sở một lòng về Kinh, Phong Tộc một lòng về Thục. Sự kiên trì và lòng nhớ quê hương của họ, không phải không khiến Địch Kỳ Dã xúc động, nhưng đến tột cùng là thứ gì khiến cho bọn họ chấp nhất với việc trở về một mảnh đất đến vậy?
Là bởi sơn xuyên phong cảnh nơi ấy bất đồng với nơi khác, địa lý và nhân văn tương hỗ, hay đó chỉ là một loại ký thác tình cảm phi lý tính, không thể dùng lý trí để phân tích, suy đoán?
*
Địch Kỳ Dã dẫn đầu đại quân, phía sau có nam nữ già trẻ của Phong Tộc đi theo, mênh mông cuồn cuộn khải hoàn về Tần.
Tiện đường chỉnh đốn một lượt mấy bộ lạc ở Tây Châu, khiến những tướng sĩ Phong Tộc đi theo phía sau âm thầm bàn tán, đều cảm thấy Đại Sở có một binh thần biết văn biết võ như thế này, Ngô Côn bại cũng không oan.
Đại doanh Sở quân thu được chiến báo, tất nhiên đều vui mừng hớn hở, chờ đợi nghênh đón quân thắng và giặc bại.
Khi sắp đến đại doanh, A Hổ đang giục ngựa đi theo bên phải phía sau Địch Kỳ Dã cảm thán: “Cuối cùng đã về.”
Khương Thông trêu chọc hắn: “Xem tiền đồ của ngươi kìa.”
A Hổ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ngủ ở đại doanh nhà mình mới ngon, các ngươi chẳng biết gì cả.”
“Có ai không biết một ngày không viết thư cho Nguyễn muội muội lòng ngươi liền hốt hoảng,” Ngao Nhất Tùng không cho đồng liêu mặt mũi, “Lại còn ngủ ở đại doanh nhà mình ngon, có mà là đại doanh nhà mình thuận tiện phái tạp binh truyền tin hơn đi? Ngủ ngon, gối hồng tiên phiêu hương (2), đúng là ngủ ngon thật.”
A Báo ngoài giúp trong giễu: “Các ngươi đừng trêu hắn, người ta là người đã đính thân, không giống đám cô đơn như các ngươi đâu.”
A Hổ khịt mũi coi thường đám độc thân đang ghen ghét: “Đúng thì sao nào? Mấu chốt không ở đại doanh, mà ở người. Đại doanh gần Kinh Châu, ta cứ thích đấy, các ngươi làm khó được ta à?”
A Lang rất thiết thực mà tiếp lời: “Đúng thế, quay về đại doanh thấy cao hứng có làm sao, ta liền yêu ngồi trong đại doanh, giống như về nhà ấy.”
Khương Thông tổng kết: “Các ngươi chua, A Hổ có người, A Lang ngốc.”
Địch Kỳ Dã bị bắt nghe bọn họ nói tướng thanh, nghe đến vui vẻ.
Đại doanh càng ngày càng gần.
Cửa doanh của đại doanh Sở quân mở rộng, Cố Liệt khoác áo sói mặc vương phục, đội quan đeo kiếm, đứng ở phía trước nhất nghênh đón đội quân chiến thắng.
Địch Kỳ Dã giương mắt nhìn lên, chỉ một liếc mắt thôi đã thấy được Cố Liệt.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, khoảnh khắc mình nhìn thấy Cố Liệt, tinh thần bỗng rung động, khoé môi cong lên.
Vừa rồi A Hổ nói, mấu chốt không ở đại doanh, mà ở người.
Tiếng kèn vang, các tướng sĩ Sở quân đồng thời xoay người xuống ngựa, quỳ thấy Sở Vương.
Địch Kỳ Dã thấy góc bào của Cố Liệt đi vào trong tầm mắt, Cố Liệt nâng hắn dậy, cười nói: “Địch tướng lại lập được công lao hãn mã rồi.”
Phía trước họ là đại doanh Sở quân, phía sau là tướng sĩ Sở quân, duy quân thần hai người bọn họ đứng giữa thiên quân vạn mã.
Địch Kỳ Dã không biết vì sao trái tim đập sai mất một nhịp, cố ý nhướng mày nói: “Vậy Chủ Công muốn thưởng cho ta như thế nào đây?”
Lời vừa nói ra, tướng lĩnh xung quanh đều vuốt một phen mồ hồ, Lục Dực và Ngao Qua liếc nhau, chờ xem kịch vui.
Cố Liệt hơi kinh ngạc, nhìn vào đôi mắt Địch Kỳ Dã, không hiểu sao người này đột nhiên lại khiêu khích.
Nhưng Cố Liệt không để cho sự trầm mặc lâu đến khiến người khác phải suy đoán.
Hắn học Địch Kỳ Dã nhướng mày, nửa nghiêm túc nửa đùa cợt nói: “Chỉ cần là Địch tướng quân muốn, có gì không thể thưởng?”
Lòng Cố Liệt biết rất rõ ngoại trừ đánh trận Địch Kỳ Dã không muốn dính dáng đến thứ gì hết, nên hắn cố ý nói lời này để trêu Địch Kỳ Dã. Hắn còn ước gì Địch Kỳ Dã muốn quan chức hầu tước ấy, nhưng Địch Kỳ Dã muốn sao?
Nhưng lời này khiến toàn bộ mọi người đều kinh hãi.
Thiên vị thịnh sủng của Chủ Công dành cho Địch tướng quân, đã đến mức này?
Địch Kỳ Dã hừ nhẹ một tiếng, túm chặt Vô Song đang muốn cọ Cố Liệt, bên đi theo Cố Liệt hướng về đại doanh, bên nói: “Bản tướng quân muốn ăn đồ Thục Châu. Thỉnh cầu Chủ Công ăn cùng.”
Ha, lại vòng ngược về rồi, nỗ lực gia xan phạn. (cố gắng thêm bữa cơm)
Bọn họ không để ý tới Phong Tộc đi theo ở phía sau, dù sao kỵ binh và Ngô Côn đã tạo thành không ít tổn thất cho Sở quân, Cố Liệt thân là Sở Vương, tiếp thu Phong Tộc tới hàng đã là nhân nghĩa, thời điểm này không cần đối xử cẩn thận với Phong Tộc, mà nên ra oai phủ đầu. Chờ lát nữa sẽ có Khương Dương tới để trấn an, một uy một hiền, mới dễ thu lòng người.
Cố Liệt cười nhẽ: “Chép thơ xong chưa? Chép xong lập tức mời ngươi ăn.”
Địch Kỳ Dã rút ra quyển sách từ trong ngực, ngang ngược đập lên tay Cố Liệt, hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới.
Cố Liệt giở một lượt, chép mười chín bài thơ, dùng năm loại tự thể.
Cố Liệt nhịn không được tán thưởng: “Tướng quân đại tài.”
Địch Kỳ Dã, khi quân khi đến trắng trợn táo bạo, rụt rè mà gật đầu một cái: “Chủ Công khách khí.”
Tiểu Cố Chiêu đi theo bên cạnh hai người, mắt thấy phụ vương mỗi ngày đều thực nghiêm túc vất vả, lúc đứng bên tướng quân lại như thể biến thành một người khác, cả người đều nhẹ nhàng hơn, trong ánh mắt còn mang theo nét cười.
Đây rốt cuộc là vì sao ta? Tiểu Cố Chiêu nghĩ không ra, nhóc cho rằng nguyên nhân nhất định là do mình học tập còn chưa đủ nỗ lực, âm thầm quyết định, bắt đầu từ ngày mai phải càng thêm chăm chỉ.
Nhan Pháp Cổ bấm ngón tay tính đến tính đi, thầm thì lầm bầm lầu bầu, mày càng nhăn càng chặt.
Khương Dương dùng cây quạt vỗ rớt tay hắn: “Lại tính bậy, tinh cái gì mà tính! Cùng ta đi gặp thủ lĩnh Phong Tộc.”
———————————————————————–
Chú thích:
(1) Thanh khoa: lúa mì thanh khoa, giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo, Trung Quốc
(2) Hồng tiên: một loại giấy nhuộm hồng/đỏ để viết thơ hoặc danh thiếp
———————————————————————–
Nói chung là yêu đó =)))) khiêu khích gì chứ có mà muốn nghe chồng chiều thì có =)))