Mục Liêm còn đang nằm trên giường, mà đã làm xong một chuyện lớn giúp đỡ sư phụ Địch Kỳ Dã của hắn rồi.
Hiện tại tiểu sư đệ biến thành sư phụ, nghe Sở Vương nói còn có năm sư đệ nữa, trước kia người nhà tính tới tính lui chỉ có ba người, bây giờ tức thì có đến sáu, lòng Mục Liêm rất vui sướng, chỉ muốn chăm sóc tốt cho toàn bộ sáu người nhà mình này.
Hắn vẫn đang dưỡng thương, nằm trong lều của ngự y Trương lão, chẳng đi đâu được.
Nhưng từ khi Sở Vương công bố rộng rãi chuyện về Công Tử Lịch, không ít người trong Sở quân giả vờ lấy danh nghĩa thăm hỏi Trương lão để đến xem hắn, một hàng thần của Phong Tộc.
Nghe nói đầu óc hắn bị thuốc làm hỏng rồi.
Nghe nói mặt hắn cũng hỏng rồi.
Mục Liêm thông minh như thế, đương nhiên biết bọn họ muốn xem cái gì, vì thế ra vẻ hơi ngu ngu dại dại, trêu bọn họ để giải buồn.
Có người hỏi: “Địch tướng quân rốt cuộc là sư đệ hay là sư phụ của ngươi?”
Mục Liêm ngơ ngác mà đáp: “Sư phụ ta không phải sư phụ tiểu sư đệ. Hiện tại tiểu sư đệ là sư phụ của ta.”
Có người hỏi: “Vậy Địch tướng quân bái ai làm thầy?”
Mục Liêm ngơ ngác mà đáp: “Khi đó, tiểu sư đệ sống trong sơn động.”
Trong sơn động?
Thiên hạ Tàng Thư Các ở ngay trong sơn động!
Có người hỏi: “Sư phụ Địch tướng quân là Công Tử Lịch?”
Mục Liêm lắc đầu: “Ta không biết.”
Quan trọng nhất sao lại không biết!
Có người hỏi: “Ngươi đã từng gặp mẹ đẻ của tiểu vương tử chưa?”
Mục Liêm lắc đầu: “Ta không biết.”
Sao lại không biết nữa.
Có người hỏi: “Thế Địch tướng quân có quen mẹ đẻ của tiểu vương tử không?”
Mục Liêm nghĩ nghĩ, nhìn phía trước ngơ ngác, không nói.
Đây là có bí mật á!
Ngự y Trương lão không nhìn được, đi qua đuổi người, đi đi đi đi, đừng có quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, không được tới nữa.
Mục Liêm kéo chăn lên che khuất mặt, cười hô hô.
Lũ ngốc nghếch này.
Bát quái lan tràn trong Sở quân với tốc độ khó có thể tưởng tượng, đầu tiên là truyền Địch Kỳ Dã là truyền nhân của Công Tử Lịch, truyền rồi lại truyền, Địch Kỳ Dã liền biến thành hậu nhân của Công Tử Lịch, tranh nhau lập luận đủ kiểu lung tung xong, Địch Kỳ Dã liền trở thành đệ đệ ruột của mẹ đẻ tiểu vương tử.
Chậc chậc, nhân ngôn đáng sợ nha.
Mục Liêm nằm trên giường bệnh, từ nhị đồ đệ của đầy tớ độc ác Cao Vọng, nhảy thành đại đồ đệ của hậu nhân Công Tử Lịch Địch Kỳ Dã.
Thật thú vị.
Qua vài ngày, ngự y Trương lão cho phép Mục Liêm ra ngoài đi lại. Mục Liêm chống gậy dạo khắp đại doanh Sở quân, trông thấy tiểu vương tử mà hắn từng tưởng là tiểu tiểu sư đệ.
Sư phụ Địch Kỳ Dã rất quan tâm tiểu vương tử, như vậy Mục Liêm hắn cũng sẽ quan tâm tiểu vương tử.
Sáng sớm Tiểu Cố Chiêu tập võ, buổi sáng học văn, buổi chiều nghe nghị sự, buổi tối luyện chữ, thời gian sắp xếp đến đầy ắp, Nhan Pháp Cổ không nhìn được, xin Chủ Công cho nhóc nghỉ ngơi nửa ngày. Cố Liệt ngẫm lại thấy cũng nên, bàn tay vung lên, làm Nhan Pháp Cổ dẫn nhóc tham quan trong đại doanh.
Vậy nên, Nhan Pháp Cổ ngồi trên đất trống, dùng cỏ khô vàng tết châu chấu cho Tiểu Cố Chiêu, bên cạnh có Cố Chiêu nghiêm túc xem, bên kia còn có một Mục Liêm kỳ quái đang như hổ rình mồi.
Áp lực của Nhan Pháp Cổ rất lớn.
Nhưng hắn vẫn tết ra được một con châu chấu cỏ tinh xảo, đáng tiếc cỏ đã khô vàng, toàn thân châu chấu cỏ cũng khô khô vàng vàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy không sống nổi bao lâu nữa.
Tiểu Cố Chiêu nâng châu chấu cỏ ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, sau đó nhặt cỏ khô lên, giống như muốn học tết một con.
Mặt Mục Liêm vô cảm, không tiếng động mà nhìn chằm chằm Nhan Pháp Cổ……
Ngày đông lạnh lẽo, Nhan Pháp Cổ bị nhìn chăm chú đến sắp đổ mồ hôi, cười gượng hỏi: “Ngươi cũng muốn à?”
Mục Liêm nhanh chóng gật đầu.
Nhan Pháp Cổ đành tiếp tục tết cho Mục Liêm một con.
Con châu chấu cỏ thứ hai vừa mới thành hình, Mục Liêm tay lanh mắt lẹ, giật ngay nó vào trong tay, như thể sợ bị người khác cướp mất, rồi ngắm nhìn rất vui vẻ.
Nhan Pháp Cổ cảm khái, không nghĩ tới còn có ngày tay nghề tết cỏ của bần đạo được hâm mộ.
Quay đầu sang nhìn, tay Tiểu Cố Chiêu cũng đã tết gần xong, động tác không chỉ thuần thục lưu loát, hơn nữa còn vô cùng nhanh chóng.
Nhưng nhóc cũng không tết châu chấu cỏ.
Thứ nhóc bện là một đôi giày rơm.
Thoáng chốc Nhan Pháp Cổ tuôn ra hai hàng nước mắt già nua, không hổ là nhi tử của Chủ Công, bần đạo mới chỉ biết chơi châu chấu, vậy mà tiểu công tử đã biết bện giày rơm.
Đây là chênh lệch về đẳng cấp đó!
Tiểu Cố Chiêu đưa đôi giày rơm đã bện tốt cho Nhan Pháp Cổ, còn có chút ngượng ngùng, nhóc không biết tết những món đồ xinh đẹp, chỉ đi theo khất cái già học được cách bện giày rơm.
Nhan Pháp Cổ không chỉ không chê, mà còn cởi giày cởi tất đi thử ngay tại chỗ, cười nói: “Nhìn xem, a, vừa khít.”
Tiểu Cố Chiêu chớp chớp mắt, tầm mắt cùng Nhan Pháp Cổ nhìn lẫn nhau, đều cười.
Khương Dương men theo dọc đường tìm tới Nhan Pháp Cổ, thấy một cảnh tượng thật hoà thuận vui vẻ, cộng thêm một Mục Liêm.
Tiểu Cố Chiêu đoán Khương Dương tìm Nhan Pháp Cổ có việc, nhóc ôm châu chấu cỏ, nói phải về luyện chữ, rồi rời đi trong ánh mắt vui mừng của hai vị người lớn.
Mục Liêm nhắm mắt lẽo đẽo mà đi theo sau Tiểu Cố Chiêu, đưa nhi tử của tỷ phu trong đồn đãi của sư phụ hắn về lều chủ soái.
Khương Dương cảm thán: “Thật là đứa bé ngoan.”
Nhan Pháp Cổ cảm thán: “Thật là người kỳ quái.”
Mục Liêm đưa Tiểu Cố Chiêu đến cửa lều chủ soái, loẹt quẹt loẹt quẹt quay trở về, đi đi, đột nhiên xoay người, nhìn nhìn, quay đầu lại tiếp tục đi, đi một lát, đột nhiên xoay người, xem xem.
Kỳ lạ.
“Ngươi đang tìm ta sao?”
Có người vỗ vai Mục Liêm.
Mục Liêm quay đầu nhìn lại, trên mặt còn chưa có biểu tình, ánh mắt đã cười rộ lên: “Là ngươi. Ngươi là mật thám đã cứu ta. Ngươi đi theo ta hả?”
Trước mắt là nam tử thoăn thoắt như một con báo ngày ấy, lúc này Mục Liêm mới thấy rõ, người này lớn lên đẹp cực kỳ. Nếu nói sư phụ Địch Kỳ Dã là tuấn mỹ tiêu sái, Sở Vương Cố Liệt là khí phách anh tuấn, thì người trước mắt này lại thiên về tinh tế nhuần nhị, cười lên mang theo một phân tà khí như đào hoa nhập mệnh.
Dù sao đều đẹp hơn mình.
Hắn không gật cũng không lắc, Mục Liêm nghĩ nghĩ, hẳn là Sở Vương sai hắn đi theo mình, nên cũng khó mà trả lời.
Mục Liêm thử hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Khương Duyên,” nam tử mật thám cười cười, “Tên ta là Khương Duyên.”
Khương Duyên.
“Rất êm tai.”
Mục Liêm nhìn vào đôi mắt của hắn, muốn nở nụ cười, nhưng tất nhiên là thất bại.
Hắn nản lòng mà gục đầu xuống, hỏi: “Ngươi sẽ vẫn cứ đi theo ta sao?”
“Ngươi không thích ta đi theo ngươi à?”
Mục Liêm nghĩ nghĩ, lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Khương Duyên đi theo Mục Liêm, ban đầu còn nghe thấy tiếng bước chân, nhưng đi không bao xa, Mục Liêm lại không nhìn thấy hắn đâu nữa.
Mật thám thật là quá lợi hại.
*
Cận vệ mang về công văn trả lời của Sở Vương, ngoại trừ mấy câu khách sáo Cố Liệt không nói thêm chuyện gì quan trọng nữa, khiến Địch Kỳ Dã rất chi là hài lòng. Hắn đánh trận không thích bị bó tay bó chân, may mắn Cố Liệt không phải kiểu nhiệt tình yêu thương chỉ huy từ xa trong số những Chủ Công mắc bệnh đa nghi.
Ngoài công văn trả lời của Sở Vương, còn có một cái rương được đưa tới theo, đều là quần áo chống lạnh mà Địch Kỳ Dã quen mặc, cùng một chiếc chăn mềm, vừa nhẹ vừa ấm, cận vệ nói là Lục tướng quân đoạt được nó ở chiến trường Tần Châu, hai ngày trước vừa mới hiến cho Chủ Công, Chủ Công qua tay liền đưa tới Tây Châu.
Năm đại thiếu cắm ở một bên vây xem không nhịn được mà chậc lưỡi, bọn họ bắt đầu hoài nghi phụ thượng (1) nhà mình rốt cuộc có phải cha ruột hay không, sao mà chênh lệch lại lớn như vậy chứ?
“Đúng rồi,” cận vệ nói xong, lại rút ra một quyển sách nhỏ hơi mỏng từ trong lòng ngực, là một phần thơ dân gian 《 mười chín bài cổ thi 》 trong 《 chiêu minh văn tuyển 》 được đóng riêng thành một quyển sách, “Chủ Công còn đưa cái này mang cho tướng quân.”
“Thi tập?” Địch Kỳ Dã nghi hoặc khó hiểu, tiếp nhận sách mỏng, “Ta lại không thích đọc thơ, hắn đưa thi tập cho ta làm gì?”
Hắn vừa nhận lấy lật ra, liền phát hiện có một trang dán một tờ giấy màu đỏ, trang thơ đó là bài 《 hành hành trọng hành hành 》, câu “cố gắng thêm chút cơm” ở cuối bị bút ngòi vàng gạch chân.
Trên tờ giấy đỏ viết sáu cái chữ to: Sao chép cả quyển ba lần.
Địch Kỳ Dã ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm, mặt như đít nồi: “A Tả.”
Khương Thông nhấc chân lập tức chạy mất.
Bốn người còn lại nhớ tới hồi ức chép phạt thuở còn thiếu niên, cảm thán mấy ông ba đến cùng thật ra đều như nhau cả.
Địch Kỳ Dã quăng sách lên trên bàn một cái, tuyên bố: “Chuẩn bị xuất phát, chúng ta đi đập Ngô Côn.”
Dùng gì giải sầu? Chỉ có đánh trận.
————————————————————-
Chú thích:
(1) Phụ thượng: cách gọi thời xa xưa của phụ thân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT