Quyết định đi núi Thanh Thành, hai nguyên nhân mà Cố Liệt cho Địch Kỳ Dã, đều là nói thật.

Một nguyên nhân, dụ rắn rời hang.

Nếu Ngô Côn có ý định xé minh ước, đánh lén nhân lúc Sở quân chưa chuẩn bị, như vậy thời cơ tốt nhất để hắn hành sự, chính là hiện tại, khi Sở quân và Phong Tộc đang trong quá trình trao đổi về quy tắc chi tiết của hội minh.

Vốn dĩ Cố Liệt tính thả ra mồi, giả vờ lơ là, dẫn cận vệ tới giao giới Tần Châu và Thục Châu tuần săn.

Hiện giờ chỉ là lâm thời sửa tuần săn thành thăm dò núi Thanh Thành mà thôi.

Một nguyên nhân khác, Địch Kỳ Dã.

Sau khi Cố Liệt trọng sinh tỉnh lại, ngoài vong Yên phục Sở ra, chỉ còn có không ngừng cân nhắc về Địch Kỳ Dã, không muốn người này lại một lần nữa chết trong lòng mình.

Kiếp trước ba thành Thục Châu bị đồ, Lục Dực tự nhận là người Sở, nhưng chung quy hắn đã từng sinh ra và lớn lên ở Thục Châu, còn có thân thích táng thân giữa hoạ đồ thành, nghe tin dữ đó, giận không thể át.

Hắn tự thỉnh xuất chiến, Cố Liệt đương nhiên đồng ý, Lục Dực ngập đầy lửa giận, đánh đuổi Phong Tộc từ Thục Châu một đường ra khỏi Tây Châu, cho đến tận khi đuổi về tới thảo nguyên Đả Vân, thậm chí đốt đi đốt lại hai lần đồng cỏ phì nhiêu nhất của thảo nguyên Đả Vân, mới tạm thời giải được nỗi hận trong lòng hắn.

Khi ấy Địch Kỳ Dã đang đánh Thanh Châu, sau khi tam chiến định Thanh Châu, hắn ngại còn chưa đủ, dâng sổ con cho Cố Liệt đòi thêm trận để đánh, bị Cố Liệt phái đi tấn công Trung Châu, sau đó phụng mệnh một đường đi lên phía bắc gặp Ngao Qua đang lập công chuộc tội, hai cánh quân hợp lực ở Tần Châu.

Nói cách khác, kiếp trước Địch Kỳ Dã chưa từng giao phong chính diện với Phong Tộc. Địch Kỳ Dã không có khả năng từng gặp Mục Liêm, còn về Ngô Côn, hẳn cũng chỉ từng gặp qua một lần như trong lời đồn đãi mà thôi.

Cái thanh danh mưu phản của Địch Kỳ Dã kiếp trước, đeo đến thật oan uổng.

Nhưng hiện tại Cố Liệt đã suy nghĩ rất thấu triệt, cái chết của Địch Kỳ Dã kiếp trước, mấu chốt cũng không phải ở chỗ có nhân ngôn nào đáng sợ, mà nằm ở chính bản thân hắn.

Địch Kỳ Dã không quan tâm đến bổng lộc, ngay cả đất phong của mình ở đâu, bổng lộc được mấy gánh cũng không biết rõ, bị Cố Liệt lừa lừa còn mơ màng hồ đồ nợ nần trăm lượng bạc.

Trong đó có duyên cớ vì Địch Kỳ Dã hoàn toàn chẳng biết gì về việc nông tang, nhưng càng nhiều, Cố Liệt đoán rằng, vẫn là do Địch Kỳ Dã căn bản không thèm để ý đến mấy thứ đó.

Kiếp trước Địch Kỳ Dã cũng như thế, không để ý đến chính sự, khoanh tay đứng nhìn, biến bản thân mình thành một quân nhân thuần tuý, mà không phải một tướng quân, càng không muốn làm một Định Quốc Hầu hợp cách.

Điều này liền chú định kết cục của hắn.

Dùng cách nói thông tục nhất, người có nhược điểm, mới dễ khống chế. Có nhược điểm, chính là có sở cầu. Liêm khiết như Chúc Bắc Hà, cũng phải đi lại với những gia tộc cùng là gia thần Sở Cố; trung tâm như Khương Dương, ngồi vào vị trí thừa tướng, cũng không thể không giật dây lót đường vì thế hệ sau của Khương gia.

Không phải bọn họ thay đổi, mà vị trí của bọn họ yêu cầu họ cần thiết phải làm như vậy, ích lợi, gia tộc, tranh đấu triều đình,…… Dù cho bọn họ chỉ muốn làm một thuần thần, cũng phải hiểu rõ đạo lý nước quá trong ắt không có cá, quá mức liêm khiết sẽ không thể làm việc, ngay cả bản chức còn không thể làm tốt, nói gì tới nguyện trung thành với Đại Sở.

Kiếp trước, Địch Kỳ Dã là người duy nhất Cố Liệt phong tước công thần sau khi đăng cơ, hắn thân là Định Quốc Hầu, có đất phong, có bổng lộc, có tinh binh, có hổ phù.

Quyền thế mà hắn có được, quyết định việc hắn đứng vào hàng (1) là điều cực kỳ quan trọng.

Hắn không đứng vào hàng, chính là đắc tội với tất cả mọi người.

Trong đó, Cố gia Trung Châu và Liễu gia đặc biệt kiêng kỵ Địch Kỳ Dã, là bởi Địch Kỳ Dã chưa bao giờ lấy lòng ngoại thích, ôm một thái độ rất thờ ơ đối với đích tử và vương hậu, thậm chí còn dính lời đồn mưu phản, uy hiếp nghiêm trọng tới địa vị và tương lai của đích tử.

Cố Liệt tự tay xách Địch Kỳ Dã lên cái vị trí đó, một nửa là cố ý, một nửa cũng vì quân công của Địch Kỳ dã quá cao, thưởng chẳng thể thưởng, chỉ có thể phong hầu.

Vậy nên, dẫu trong lòng Cố Liệt cho rằng Địch Kỳ Dã sẽ không phản, nhưng khi Địch Kỳ Dã đã cầm quyền cao trong tay, Cố Liệt nhất định phải đề phòng hắn, giống như lời nói trước khi chết của Địch Kỳ Dã, lâu lâu phải tìm việc để bị răn dạy vài lời, giết gà doạ khỉ, rồi lại diễn cảnh quân thần hoà hợp.

Bất cứ kẻ nào đứng ở vị trí của Cố Liệt, cũng đều sẽ làm như vậy.

Bất cứ kẻ nào đứng ở vị trí của Địch Kỳ Dã, cũng đều sẽ phối hợp với Cố Liệt, tựa như một con lang chủ động lộ ra yết hầu cho lang vương của nó để bày tỏ sự thần phục, chủ động cho đi nhược điểm, lang vương mới có thể yên tâm chia thịt.

Cố tình Địch Kỳ Dã liền không làm như thế.

Không phải hắn không hiểu chính sự, tựa như những điều hắn nói với Cố Liệt, hắn chỉ là hạ quyết tâm phải làm một tướng lãnh thuần tuý dẫn binh đánh trận, chỉ vì hoàn thành “lý tưởng” của hắn.

Nhưng, chuyện đó không có khả năng thực hiện.

Tựa như Cố Liệt nhất định phải đi lên vị trí đế vương, Địch Kỳ Dã tiếp tục đánh như hiện tại, quân công hiển hách, chờ tới khi Cố Liệt đăng cơ lập Sở, nhất định sẽ lại phải phong hầu cho hắn.

Cố Liệt không động đến hắn thì đã sao? Văn thần võ tướng, ngoại thích tôn thất, mỗi bên đều có khả năng xuống tay với Địch Kỳ Dã, kiếp trước Địch Kỳ Dã vừa mất, Cố Liệt quét sạch triều đình một lần từ trong ra ngoài, thế nhưng người đã chẳng còn nữa, lại có ích lợi gì đâu.

Địch Kỳ Dã không thay đổi cách hành sự, kết cục của đời này vẫn sẽ giống như thế.

Nhưng phải khuyên thế nào hắn mới sửa? Người này tuỳ hứng tuỳ ý, mềm cứng không ăn. Đối xử tốt với hắn, hắn càng tuỳ hứng hơn. Đối xử không tốt với hắn…… Cố Liệt nào dám đối xử không tốt với hắn? Lại tới thêm một lần thạch tín đoạn trường nữa, Cố Liệt kiểu gì cũng phải bị hắn tức chết.

Cho nên, nếu mềm cứng đều không được, vậy chỉ có thể bắt đầu tìm hiểu từ ngọn nguồn, mới có khả năng điều tra rõ điểm mấu chốt của Địch Kỳ Dã.

Đời trước chẳng thể theo đuổi, manh mối duy nhất mà giơ tay có thể với tới, chính là núi Thanh Thành.

*

Bố trí của Chủ Công nhằm vào Phong Tộc, chúng tướng không có dị nghị gì, dụ rắn rời hang không phải chiêu số gì hiếm thấy, bọn họ nhất định chấp hành đến hoàn hảo.

Nhưng việc Chủ Công tuyên bố chỉ dẫn theo Địch tiểu ca đi thăm dò núi Thanh Thành, thì có chút đáng giá để nghiền ngẫm.

Là do sợ Địch tiểu ca lại trộm điều binh đánh giặc, hay là do lời đồn đãi có mấy phần chân thật……?

Bình thường đều là Địch Kỳ Dã ăn vạ đến cuối cùng không chịu đi, lúc này đổi thành Khương Dương. Hôm qua Khương Dương vừa mới nghe nói Mục Liêm là nhị sư huynh của Địch Kỳ Dã, hôm nay Cố Liệt liền muốn đơn độc đi tuần với Địch Kỳ Dã, chuyện này sao có thể khiến Khương Dương yên tâm cho được.

Đối với Khương Dương, Cố Liệt không muốn nói dối, nhưng cũng không có cách nào nói thật, chuyến hành trình tới núi Thanh Thành này không thể dẫn theo người khác, nếu lão tặc đó còn sống, rất có thể sẽ nói ra mấy câu kinh người, vậy cả đời Địch Kỳ Dã đều không thể giải thích rõ được.

Cố Liệt nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ nói: “Có chút việc nhà cần xử lý.”

Đều tại Mục Liêm cứ một câu một tiếng tiểu sư đệ, gọi đến quá thân thiết, Cố Liệt vừa lơ đãng nói ra từ “việc nhà”, cũng không dễ sửa lại lời, bày ra một bộ dáng cao thâm khó dò đi mất.

Như thế, Khương Dương lại càng nghi hoặc hơn.

Ngoại trừ nghi hoặc, Khương Dương còn cảm thấy gần đây Chủ Công làm việc càng ngày càng khó có thể suy đoán, đáy lòng lại khó hiểu sinh ra một chút kính sợ.

Khương Dương tâm sự nặng nề mà phe phẩy quạt lông đi ra ngoài, trên đường đụng phải Nhan Pháp Cổ, nhớ tới an ủi nói: “Nhan Pháp Cổ, ngươi yên tâm, Chủ Công sẽ không buông tha Vương gia.”

Nhan Pháp Cố đã sớm nhận được lời hứa hẹn từ Cố Liệt, bởi vậy chỉ gật gật đầu, dáng vẻ thực ngưng trọng.

Khương Dương thấy hắn như vậy, dứt khoát vứt hết Chủ Công với Địch tiểu ca mà hắn không quản được sang một bên, lôi kéo Nhan Pháp Cổ đi luôn: “Đi đi đi, chúng ta đi tìm Lục Dực sờ bài chim sẻ.”

Nhan Pháp Cổ nhanh chóng giãy giụa: “Từ từ.”

“Từ cái gì?”

“Ngươi nhìn đụm mây trên bầu trời kìa, có phải giống kỳ lân không?”

“……”

“Kỳ lân tống tử, điềm lành đó!”

“……”

“Ơ kìa ngươi đừng đi mà.”

*

Lại nói về Cố Liệt dẫn theo Địch Kỳ Dã, dưới sự bảo vệ của quân cận vệ gióng trống khua chiêng rời khỏi đại doanh Sở quân, giục ngựa phi nhanh ba canh giờ, liền tới bên ngoài sơn cốc ở sườn phía bắc của dãy núi Thanh Thành.

“Nơi này có nhiều cơ quan, các ngươi ở bên ngoài thủ,” Cố Liệt hạ lệnh, “Ta và Địch tướng quân tiến vào thăm dò. Nếu hai ngày sau không thấy người, lúc ấy các ngươi hãy chiếu theo bản đồ này đi vào xem xét.”

Quân cận vệ lấy mệnh lệnh của Cố Liệt làm chuẩn tắc hành động duy nhất, nhưng ngày thường bọn họ có kỷ luật nghiêm minh cỡ nào, nghe xong mệnh lệnh này đều không nhịn được mà sửng sốt trong một chớp mắt, rồi mới quỳ xuống đất thưa vâng.

“Một mình vào núi. Chủ Công tin ta đến vậy?” Địch Kỳ Dã nhướng mày hỏi.

Cố Liệt hỏi lại: “Bổn vương không nên tin ngươi à?”

Địch Kỳ Dã cười mà không đáp.

Hai người giục ngựa vào cốc, Địch Kỳ Dã đi đằng trước, Cố Liệt theo phía sau. Dọc đường đi có vô số cơ quan, có chút đã hư hao theo thời gian, có chút vẫn vô cùng nhạy bén, nếu không có Địch Kỳ Dã dẫn đường, người bình thường vào cốc, chỉ sợ đã sớm táng thân trong cơ quan rồi.

Địch Kỳ Dã vừa giật dây Vô Sông chậm rãi đi trước, vừa nói: “Những cơ quan này do chính ta sửa chữa lại, nhưng có vài chỗ phương hướng đã không còn đúng nữa, nhẽ ra ở ngoài cốc còn phải có một cái bảng cấm vào do ta dựng, không biết là bị người khác đụng vào, hay bị dã thú chim chóc đâm bay.”

“Vậy cơ quan?”

“Suy đoán tệ nhất, là có lẽ lão tặc đó đã ra khỏi cốc,” Địch Kỳ Dã nhíu mày, “Khi ta rời khỏi cốc, lão đã già đi nhiều rồi, hành động không còn linh hoạt như trước nữa, đi hai bước là phải nghỉ chân. Không ngờ lão còn có thể rời cốc? Nếu thật như vậy, là ta thất sách.”

Nói xong Địch Kỳ Dã cảnh giác lên: “Ngươi cần phải cẩn thận, bám sát ta, vạn nhất lão tặc đó sửa đổi cơ quan, nhất định sẽ là sát chiêu hiểm ác, không thể thiếu cảnh giác.”

Cố Liệt nhẹ giọng đồng ý, hai người đi đường càng thêm cẩn thận, chờ đi ra khỏi cửa cốc, tiến vào trong sơn cốc rộng lớn, mới hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Những căn nhà trúc, nhà gỗ đều là dáng vẻ đã lâu không có người sử dụng, nửa sụp tiêu điều.

“Cẩn thận,” Địch Kỳ Dã nhắc nhở lần thứ hai, không hề mất cảnh giác.

Nếu không phải đã từng chính mắt gặp Mục Liêm điên điên khùng khùng, chỉ sợ Cố Liệt sẽ cảm thấy Địch Kỳ Dã cẩn thận quá mức cần thiết, nhưng hiện giờ, Cố Liệt cũng không thấy quá một chút nào.

Hai người đi qua dãy nhà trúc, nhà gỗ, theo Địch Kỳ Dã nói đó là nơi chế dược và chế độc, sau khi vòng qua một eo núi nhô ra ngoài, Địch Kỳ Dã nhanh chóng túm lấy tay Cố Liệt, trốn vào sau một thân cây.

Phía trước là một căn nhà gỗ lớn hơn rất nhiều so với dãy nhà gỗ và nhà trúc trước đó, có sân có rào chắn, thậm chí có ba gian lớn nhỏ, chưa thấy có dấu hiệu đổ nát.

Mới nhìn qua không thấy có gì khác thường.

Cố Liệt khó hiểu mà tới gần Địch Kỳ Dã, thấp giọng hỏi: “Đây là nơi ở của ai?”

Địch Kỳ Dã nhíu mày nhìn cái sân đó, lời ít mà ý nhiều: “Lão tặc.”

“Năm ấy ngươi ở đâu?”

“Trong sơn động.”

Trong sơn động?

Cố Liệt đang muốn dò hỏi, lại thấy Địch Kỳ Dã duỗi ngón tay chạm chạm vào môi, ý bảo hắn đừng nói chuyện.

Cố Liệt nhìn theo tầm mắt của Địch Kỳ Dã, chợt thấy một đứa trẻ cầm đao chạy tới từ cuối con đường nhỏ.

Đứa trẻ đó chạy vào sân, hét to về phía cửa nhà gỗ: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Nghe tiếng nói là một đứa bé trai, tư thế cầm đao của nó cũng không chuẩn, hẳn là chưa từng tập võ.

Một thanh âm già nua khản đặc đắc ý mà truyền đến từ căn nhà gỗ: “Nghĩ cái gì?”

“Thả ta ra ngoài!”

“Ha ha ha ha ha,” thanh âm già nua đó cười âm u lạnh lẽo, “Ta đã nói, trừ phi ngươi đồng ý làm đồ đệ của ta, nếu không, dù ngươi giết ta, đến chết ngươi vẫn không ra được!”

“Ngươi giết ăn mày già, ta có chết cũng sẽ không làm đồ đệ của ngươi!” Thằng bé cắn răng cố nhịn, nhưng vẫn khó tránh khỏi lọt ra một chút tiếng khóc nức nở.

Thanh âm kia như thể mắt điếc tai ngơ, cuồng nhiệt nói: “Tư chất của ngươi còn tốt hơn cả hai đồ đệ trước của ta, chỉ là một thằng bé ăn xin đầu đường xó chợ, mà có thể suy một ra ba, dùng cơ quan của lão phu nhốt ngược lão phu ở nơi này, tiền đồ vô lượng.”

“Ta sẽ không làm đồ đệ của ngươi! Sẽ không làm đồ đệ của ngươi!”

Thằng bé không biết nên làm thế nào mới phải, nắm đao kích động mà hét to, rồi không nhịn nổi nữa bật khóc.

———————————————————

Chú thích:

(1) Đứng vào hàng: nguyên văn là ‘trạm đội’, nghĩa là đứng vào đội ngũ, đứng thành hàng lối, một dạng tiếng lóng dùng tại nơi làm việc của TQ, ý chỉ việc chọn team, chọn phe phái, bè cánh để gia nhập, đi theo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play