Trong lều tướng quân, Địch Kỳ Dã hiếm có cởi ra giáp sắt, ống quần chân trái bị xé rách, để quân y băng bó miệng vết thương, trong tay cầm vương tin muộn màng đến sau, bên trên viết tám chữ: Chớ nên khinh địch, cẩn thận an nguy.
Vết thương không có gì nghiêm trọng, chuỷ thủ khó lắm mới sượt qua sườn chân, nhưng điều khiến quân y may mắn đó là trên chuỷ thủ này không bôi độc, thuốc bột rải lên miệng vết thương, đau đớn mãnh liệt khiến Địch Kỳ Dã cau mày, kỹ thuật chữa bệnh của thời đại này thật sự quá mức lạc hậu.
Mặt ngựa của Vô Song rướn đến ngửi ngửi vật trong tay Địch Kỳ Dã, có chút vui vẻ nghe ra hương vị của Cố Liệt trên giấy viết thư, nhân lúc Địch Kỳ Dã không chú ý, liền há mồm đớp, phối hợp với lưỡi dài hai ba cái đã nuốt vương tin xuống bụng.
Sau đó chuẩn bị chuồn mất.
Địch Kỳ Dã túm lấy lông bờm, chụp lên cái mặt vừa dài vừa to vừa da dày của nó, hận không thể đập cho nó một trận nhừ đòn.
Quân y là một lão nhân gầy gầy nhưng rất rắn chắc, từ khuôn mặt tang thương có thể nhìn ra ông từng trải qua thế sự biến thiên, không có sóng gió nào chưa từng gặp, chiến mã của tướng quân ở trước mặt ông ăn mất thư Chủ Công gửi, cũng vẫn trấn định tự nhiên. Ông một bên quấn chặt miếng vải sạch tẩm thuốc bột cho Địch Kỳ Dã, một bên còn khen với Địch Kỳ Dã rằng: “Ngựa của tướng quân quả nhiên có linh tính.”
Vô Song kiêu ngạo mà phồng phồng cái mũi.
Địch Kỳ Dã lại chịu thêm một cơn đau, trừng mắt lườm Vô Song một cái, bất đắc dĩ đáp: “Quá nghịch ngợm.”
Quân y cười cười: “Thời tiết càng ngày càng nóng, phải thường xuyên đổi thuốc một chút, mỗi ngày lão phu sẽ tới thay. Vết thương này tuy không nặng, nhưng xảo quyệt ở chỗ nó nằm trên đùi, cần tĩnh dưỡng cẩn thận, tướng quân tam chiến định Thanh Châu, tự thân công lao to lớn, cũng không cần vội vã trở về, không bằng hãy ở lại thành Uy Viễn tĩnh dưỡng lấy mười ngày, xem tình trạng vết thương rồi lại quyết định.”
Vừa nghe vết thương nhỏ như vậy mà cần tĩnh dưỡng những mười ngày, còn không nhất định có thể khỏi, hắc khí giữa mày Địch Kỳ Dã càng ngày càng đặc, làm quân y cùng cận vệ xem trong lòng đều buồn cười.
Những lúc như thế này, bọn họ mới nhớ đến tuổi tướng quân không lớn, độ tuổi hai mươi có lẻ, đều là người không thích bị câu thúc, hấp tấp, lỗ mãng, ngay cả dưỡng thương cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Tả Hữu đô đốc nhìn tướng quân như vậy, cũng hứng khởi ý thức trách nhiệm của người lớn tuổi, nhịn cười khuyên nhủ tướng quân nhất định phải lấy sức khoẻ làm trọng, nghỉ ngơi đầy đủ.
Địch Kỳ Dã bưng phong phạm tướng quân, tống cổ hết bọn họ ra ngoài.
Thật ra không phải Địch Kỳ Dã tức giận với bọn họ, mà là với chính mình.
Vết thương này, vốn có thể tránh được.
Ban ngày trọng binh áp thành, thành Uy Viễn không chiến tự hạ, đầu tường đổi thành màu cờ đầu hàng, cửa thành rộng mở, dân chúng quỳ bên đường nghênh đón Sở quân.
Trong trận của Sở quân đã vang lên tiếng cười to hét lớn, Địch Kỳ Dã lại nhận ra có chỗ không đúng, nâng tay, nói: “Từ từ đã.”
Ngay sau đó liền truyền lệnh xuống: Quân lính nâng trụ lớn công thành dựng ở giữa cửa thành, phòng ngừa cửa thành bị đóng, sau đó, toàn thể Sở quân lùi về phía sau ba dặm.
Quân dân thành Uy Viễn muốn hàng, vậy tự mình đi ra đi.
Cận vệ dâng lên một ống trúc được chế thành thiên lý vọng (1), Địch Kỳ dùng ngắm, thấy quả nhiên dân chúng ở cửa thành đều run run rẩy rẩy, lại không dám cử động dù chỉ một chút, cũng không dám nhìn vào trong thành.
Hiển nhiên là có mai phục.
Địch Kỳ Dã lại truyền lệnh: Quân dân thành Uy Viễn giả hàng mai phục, làm nhục quân uy của Đại Sở ta, nếu sau một chén trà (2) vẫn không có người ra khỏi thành, sẽ đốt lửa thiêu thành.
Quân thủ thành Uy Viễn vốn định dụ địch thâm nhập, không nghĩ tới Địch Kỳ Dã khải hoàn ca liên tục như vậy lại không bị thắng lợi làm mụ mị đầu óc.
Tình thế trở nên tiến thoái lưỡng nan. Cửa thành không đóng được, giữ mạng mới là chuyện quan trọng, còn chưa đến nửa chén trà, đã có một người dẫn đầu giơ cao hai tay chạy ra khỏi thành, có một liền có hai, dân chúng chen chúc mà ra, quân thủ thành Uy Viễn liên tục bắn tên, lại khiến bá tính chạy trốn càng nhanh, chỉ lãng phí mũi tên mà thôi.
Địch Kỳ Dã đã sớm có chuẩn bị, quân lính dùng đao thương xua những người này ôm đầu ngồi xổm xuống, không nghe lời lập tức chém, quyết không để cho những người dân này có cơ hội làm loạn đội hình của Sở quân.
Cứ như vậy, những kẻ giả trang dân thường xông thẳng về phía Địch Kỳ Dã đều vô cùng nổi bật, còn chưa kịp lao tới chủ trận, đã bị bắt.
Nhưng dân chúng vừa chạy, quân thủ thành Uy Viên cũng liền không còn gì vướng bận, dứt khoát dùng dân chúng làm yểm hộ để lao ra, tử chiến một trận với Sở quân.
Có quyết tâm tử chiến là tốt, Địch Kỳ Dã thực đánh giá cao tinh thần liều chết đấu tranh, đáng tiếc thực lực của quân thủ thành Uy Viễn không đủ, trông như rất anh dũng xông lên, kết quả phần lớn đều không đánh nổi quá ba hiệp dưới tay Sở quân.
Địch Kỳ Dã nhìn cảm thấy đáng thương, Thanh Long Đao trên tay đều thu về hai phần lực, không dấu vết mà thả nước, để lại đám nhỏ yếu này cho thủ hạ đi dọn dẹp.
Đúng lúc hắn đang cảm thấy nhàm chán, tên bắn lén đột nhiên tới.
Vô Song hí dài một tiếng, dậm chân sau dựng người lên, Địch Kỳ Dã đã lật tay quét đao, mũi tên bay nhanh đánh trúng mũi trường đao, nặng nề keng một tiếng, rung lên vù vù.
Một mũi tên vừa xong, lại một mũi tên nữa tới, Tả đô đốc Khương Thông thoáng thấy tình thế nguy hiểm, đã giục ngựa chạy tới, muốn chắn mũi tên này thay Địch Kỳ Dã.
Lại thấy Vô Song nổi giận gầm lên một tiếng, không cần Địch Kỳ Dã kéo dây cương, một người một ngựa chạy như bay, chớp mắt đã tới trước mặt cung thủ, móng trước của Vô Song giẫm xuống, đạp gã ngã lăn ra đất. Vô Song hãy còn chưa hả giận, đá gã bay thật xa y như đá một quả bóng cao su, cận vệ gần đó đuổi tới, bắt người lại.
Tả đô đốc Khương Thông đầu tiên là thở phào một hơi, sau đó không ngăn được cảm giác nghĩ mà sợ.
Nếu không phải Thanh Long Đao mà Chủ Công đưa cho tướng quân dài hơn so với chiến đao bình thường, mũi tên đầu tiên đó, chỉ sợ đã thương đến cánh tay tướng quân, ai biết trên mũi tên có bôi độc hay không? Nếu tướng quân xảy ra chuyện, những người được Chủ Công chọn riêng để đi theo tướng quân như bọn họ khó thoát khỏi trách phạt là chuyện nhỏ, mất đi chủ tướng binh thần này, mới là tổn thất lớn hơn rất nhiều đối với họ.
Không bao lâu sau, khống chế chiến trường đã nằm trong sự nắm giữ của Sở quân.
Tả Hữu đô đốc lúc này cẩn thận từng li, Hổ Báo Lang kỵ phái bộ đội tiền trạm lục soát toàn bộ thành Uy Viên trước, rồi mới để Địch Kỳ Dã vào thành.
Địch Kỳ Dã chỉ thấy năm đại thiếu đột nhiên lây phong cách bà già khó tính của Khương Dương, còn suy nghĩ có phải do Tả đô đốc của Khương gia này dạy hư bốn người còn lại không.
Trên đường vào thành, phong ba lại tới.
Bá tính thành Uy Viễn chứng kiến sự dũng mãnh của quân đội Đại Sở, lúc này tự phát quỳ hai bên đường nghênh đón Sở quân, thiết kỵ Sở quân rầm rập đi qua, chấn động trái tim từng người dân thành Uy Viễn.
Cũng không biết do người lớn quá mức sợ hãi, hay do trẻ con quá nghịch ngợm, một đứa trẻ bỗng lăn vào giữa đường đi, suýt nữa dừng ở dưới vó ngựa của Vô Song.
Một đứa bé nhỏ như vậy, nếu bị một chân của Vô Song đạp trúng, chỉ sợ sẽ không còn mạng sống, Địch Kỳ Dã thúc thân ngựa, mượn lực nghiêng người hạ eo, tay dài duỗi ra, kéo đứa nhỏ vào tay.
Tướng quân mạo hiểm cứu người, hàng ngũ trái phải hoảng sợ, đều tự động dừng ngựa.
Địch Kỳ Dã đang định hỏi đứa bé đó có sao không, chuỷ thủ trong tay đứa bé ấy đã đâm mạnh vào bên chân không có giáp che chở của hắn, giọng nói non nớt hô to, “Yến Triều chính thống, man Sở tất vong!”, khiến đáy lòng người phát lạnh.
Địch Kỳ dã tay mắt lanh lẹ, quăng nó ra ngoài.
Nhưng chân vẫn bị cắt trúng.
Tả Hữu đô đốc, Hổ Báo Lang kỵ lập tức trắng mặt, nhanh chóng vây quanh Địch Kỳ Dã đưa vào lều tướng quân đã được an trí tốt.
Hai lượt ám sát, mũi tên bôi độc, chuỷ thủ không có độc, may mắn không độc.
Biết mũi tên bị bôi độc, tim Chúc Bắc Hà thắt lại, toàn bộ hành trình trong lúc quân y kiểm tra chuỷ thủ, đều dùng một loại ánh mắt “Không nghe lời người già, có hại ngay trước mắt” nhìn chằm chằm Địch Kỳ Dã, ý đồ kêu gọi sự ăn năn của Địch Kỳ Dã. Đặc biệt còn đúng lúc thư Cố Liệt vừa tới, ánh mắt đó của Chúc Bắc Hà càng trở nên vô cùng đau đớn.
Nhưng khi biết chuỷ thủ không có độc, thương cũng chỉ là vết thương nhỏ, nháy mắt Chúc Bắc Hà liền vui mừng. Rốt cuộc Thanh Châu đã định, Địch Kỳ Dã lại bị thương nhẹ, tuy cũng đau lòng đó, nhưng không cần lo lắng Địch Kỳ Dã náo ra chuyện gì xấu nữa. Vì thế hắn vui tươi hớn hở quay về lều của mình viết chiến báo.
Địch Kỳ Dã lại không phục.
Dùng ra chiêu số xấu xa như thế này, là hạng vô năng trên chiến trường, dựa vào một đứa trẻ không có tự chủ, không có tư duy năng lực chơi ám sát, vốn chính là chiêu trò của kẻ thua cuộc, có bản lĩnh thì đường đường chính chính đánh bại hắn trên chiến trường đi?
Ánh mắt thở dài của Chúc Bắc Hà nhìn về phía hắn gần đây, lòng Địch Kỳ Dã biết rõ, Chúc Bắc Hà là cảm thấy Cố Liệt đối xử với hắn quá tốt, có lẽ không phải vì tín nhiệm, mà vì kiêng kị, nên mới phủng hắn.
Nhưng Địch Kỳ Dã càng rõ ràng hơn, Cố Liệt không phải người như vậy.
Không phải nói Địch Kỳ Dã cảm thấy Cố Liệt không nên kiêng kị hắn, bản thân hắn lợi hại như vậy, nhất định sẽ có chiến công hiển hách, nếu Cố Liệt không kiêng kị hắn một chút nào mới là thằng ngốc ấy, sao có thể gọi là minh quân.
Mà là nói, nếu Cố Liệt chỉ đơn thuần kiêng kị hắn, thì hoàn toàn không cần làm đến mức này. Cố Liệt giỏi mưu kế phán đoán, giỏi dùng người, là dựa vào sự bình tĩnh trí tuệ của hắn, mà không phải lời lung lạc, giả dối.
Vậy nên điều Địch Kỹ Dã không nghĩ ra đó là, vì sao Cố Liệt đối xử với hắn tốt như vậy?
Hắn không sợ hiểm chiến khó đánh, thậm chí không sợ chết trận sa trường. Nhưng cái sự “tốt” không có lý do, chưa từng trải nghiệm này, làm hắn không khống chế được, khiến lòng hắn không chừng, thậm chí bắt đầu có chút tức giận.
Dưỡng thương dưỡng tới ngày thứ sáu, Địch Kỳ Dã phái người đi mời Tả Hữu đô đốc.
Tả Hữu đô đốc vào lều, thấy Địch Kỳ Dã đã mặc giáp đội mũ, trong lòng hô to không ổn.
“A Tả, A Hữu.”
A Tả?
A Hữu?
Bởi vì khuôn mặt thiệt tình lo lắng của năm thiếu gia khi hắn bị ám sát, Địch Kỳ Dã quyết định đối xử với bọn họ tốt hơn chút, gõ gõ bản đồ kham dư, dùng ngữ khí sáng mai ra chợ mua hai bìa đậu hủ đi, thoải mái mà tuyên bố: “Lập tức khởi hành, chúng ta đi giúp Lục Dực đánh Trung Châu.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
– Cố Liệt: Ngươi muốn ta tức chết có phải không
————————————————————-
Chú thích:
(1) Thiên lý vọng: kính viễn vọng hay ống nhòm đó
(2) Một chén trà: đơn vị ước lượng thời gian, tương đương 10 phút
————————————————————-
Anh tui cưa trai trong vô thức la =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT