Ngày hôm sau, Địch Kỳ Dã tới Thái Y Viện lấy thuốc, đi đến Chúc phủ.
Trong số gia thần Sở Cố, không thể nghi ngờ Khương Dương là người thân nhất với Địch Kỳ Dã, nhưng kiểu thân này, không phải thân cận do hai người hiểu biết nhau, mà quá nửa là vì Cố Liệt.
Làm phó tướng từng bị Địch Kỳ Dã chọc tức đến thiếu chút nữa bỏ gánh, Chúc Bắc Hà từng tận mắt chứng kiến Địch Kỳ Dã dụng binh như thần, kì binh đại thắng, từng muốn dùng câu chuyện Kê Khang Trương Hoán khuyên Địch Kỳ Dã không thể quá mức trương dương, cũng từng chứng kiến dáng vẻ bồng bột của Địch Kỳ Dã nghiêm trang nói “Chủ công sẽ không hiểu lầm ta”.
Vậy nên trong lòng Chúc Bắc Hà, tuy hai người không thân, nhưng Địch Kỳ Dã thực sự giữ một vị trí nhỏ.
Địch Kỳ Dã mang tới thuốc và lời dặn dò của Thái y, Chúc Bắc Hà nói: “Địch tiểu ca ở lại dùng bữa cơm nhà đi.”
Địch Kỳ Dã không tiện từ chối, đồng ý.
Thật ra cũng không có gì phải từ chối, sau lần phạm sai lầm, có thể nói Chúc Bắc Hà là tấm gương sáng của thuần thần, một lòng bán mạng cho Cố Liệt, cẩn trọng, bất kể là ai cũng không thể tìm ra lỗi lầm.
Địch Kỳ Dã vốn muốn nhanh chóng quay trở về, có lẽ vì, lần gặp mặt này, khiến hắn bỗng nhiên ý thức được dáng vẻ già nua của Chúc Bắc Hà.
Thứ người ta dễ dàng xem nhẹ nhất, không phải sự vật mới lạ đột nhiên xuất hiện, mà là những người những chuyện thường thấy mỗi ngày.
Vốn đang gặp nhau hàng ngày, không cảm thấy có chỗ nào thay đổi, hai ba tháng không gặp, bỗng nhiên gặp lại, càng dễ phát hiện ra điều khác biệt.
Tuổi Chúc Bắc Hà nằm giữa Khương Dương và Nhan Pháp Cổ, năm nay vừa lúc năm mươi tư, lớn hơn Cố Liệt mười tuổi, hiện ra hết đường nét già nua vì công văn vất vả, đặc biệt là khi thân thể không tốt, ở nhà lại mặc quần áo không mới không cũ, không tinh thần được như triều phục, thoạt nhìn lại càng già hơn.
Thời cổ, dù triều đại cường thịnh hơn nữa, độ tuổi trung bình cũng không vượt qua ba bốn mươi tuổi, bốn mươi tuổi cũng đã xem như rất già rồi, càng đừng nói năm mươi tư tuổi.
Cho dù đế vương trọng thần được coi là sống trong nhung lụa, nhưng từ trên xuống dưới Đại Sở triều, có một người tính một người đều là mệnh lao lực. Cố Liệt xem như được ông trời ưu ái, vẻ ngoài không già đi, nhưng những người khác thì không may mắn như vậy, không trốn thoát được quy luật của tự nhiên.
Địch Kỳ Dã mơ mơ hồ hồ ý thức được Cố Liệt muốn mình đi một chuyến này, mục đích tất nhiên không chỉ là để đưa thuốc, nên hắn nóng lòng trở về hỏi Cố Liệt, nhưng nếu chủ nhân giữ khách, Địch Kỳ Dã cũng không thể không nể mặt.
Chủ khách ngồi vào chỗ, một bữa cơm bình thường, ngồi cùng bàn ngoài phu thê Chúc Bắc Hà và Địch Kỳ Dã, còn có con trai thứ hai của Chúc Bắc Hà, Chúc Hàn Giang tiếp khách.
Truyện KhácMặc dù tiểu nữ nhi Chúc gia không ngồi vào bàn, nhưng cũng thỉnh an cách tấm bình phong.
Tuy Chúc Bắc Hà vẫn xưng hô bằng “Địch tiểu ca”, nhưng rốt cuộc thân phận của Địch Kỳ Dã là Định Quốc Hầu, phu thê Chúc Bắc Hà đều là người quy củ, một bữa cơm xem như trung quy trung củ*. (*phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt)
Sau khi ăn xong Địch Kỳ Dã cáo từ rời đi, thê tử Chúc Bắc Hà mới cười nói: “Dung nhan Định Quốc Hầu thật là không thay đổi, làm người ta hâm mộ.”
Nhớ tới Địch Kỳ Dã khi vừa gia nhập Sở quân, Chúc Bắc Hà cũng cười nhẹ: “Tuổi Địch tiểu ca vốn cũng không lớn. Vả lại, hắn thực sự rất đẹp.”
Chúc Hàn Giang cố ý đùa co cha mẹ vui vẻ, cũng cười nói: “Còn không phải sao, lúc tiểu muội mới bé tẹo, chúng ta tiến cung dự tiệc năm mới, con bé cứ nhìn Bệ hạ với Định Quốc Hầu ya ya mãi.”
Lời này làm Chúc Nhạn Hồ ở sau bình phong tức giận đến kêu một tiếng ca, nhưng phu thê Chúc Bắc Hà đều cười, Chúc Bắc Hà còn hỏi: “Đó là chuyện hồi nào?”
Chúc Hàn Giang bù cho tiểu muội: “Hồi mới khai triều, tiểu muội còn nhỏ.”
Phu thê Chúc Bắc Hà cười ha ha.
Bị cha mẹ huynh trưởng trêu chọc, Chúc Nhạn Hồ đỏ bừng hai má, dậm chận chạy.
*
Ba hài tử Chúc gia, đại nhi tử từ nhỏ nuôi ở bên tổ phụ tổ mẫu, không thân với phu thê Chúc Bắc Hà, nhị nhi tử Chúc Hàn Giang và tiểu nữ nhi Chúc Nhạn Hồ từ nhỏ đều chạy đông chạy tây theo phu thê Chúc Bắc Hà, tình cảm không thể sánh bằng.
Đặc biệt là Chúc Nhạn Hồ, ngày nhỏ cô nhóc có một sở thích thú vị, đó là lúc còn chưa nói được mấy, cứ nhìn thấy thứ gì xinh đẹp, như phong cảnh hồ sen, hay danh hoạ danh tự, nàng sẽ lấy tay chỉ, kêu một tiếng “ya”, để biểu đạt yêu thích. Lớn thêm chút nữa cũng không sửa, mãi cho tới khi hiểu chuyện.
Chuyện Chúc Bắc Hà thích làm nhất, chính là bế nữ nhi, hai cha con ngắm tranh sơn thuỷ điểu thú của danh gia, mỗi lần ngắm đều hơn nửa ngày, hai người còn có thể đối đáp với nhau.
“Bút mực của bức tranh này anh tuấn tiêu sái, đại xảo bất công*.” (*nhìn bình thường nhưng ẩn chứa tinh xảo cực hạn)
“Ya.”
“Nhạn Hồ cũng thích?”
“Ya ya.”
Về việc này, thê tử Chúc Bắc Hà đánh giá là “dắt nữ nhi cùng dở hơi”, Chúc Bắc Hà cũng không để bụng, không chỉ thưởng thức ở thư phòng nhà mình, có khi nghe nói Khương Dương, Nhan Pháp Cổ tìm được thi hoạ của danh gia, cũng sẽ bế nữ nhi chạy qua, hai cha con ngắm nghía thoả thuê, sau đó rất mỹ mãn trở về nhà.
Tiệc năm mới năm Sở Sơ thứ hai, Cố Liệt mở tiệc chiêu đãi quần thần, cũng không cấm dẫn theo gia quyến, phu thê Chúc Bắc Hà dẫn ba hài tử tiến cung ngắm cảnh.
Chúc Nhạn Hồ năm ấy ba tuổi được Chúc Bắc Hà bế, hai cha con chậm rãi dạo bước, Chúc Nhạn Hồ rất là vừa lòng với vương cung Đại Sở nguy nga tráng lệ, gật đầu “ya” một tiếng.
Quần thần ngồi vào bàn, chờ đợi Bệ hạ tới.
Đế vương Đại Sở, Định Quốc Hầu và Vương tử Cố Chiêu cùng nhau đến, tuyên bố khai tiệc.
Chúc Nhạn Hồ được phụ thân đút cho hai thìa tổ yến, nhìn thấy hai người trên ngự đài, xoay người muốn tụt xuống đất.
Tiệc năm mới không gò bó nhiều, quần thần đã kính chúc Bệ hạ, hiện tại đều đi lại trong bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, vừa lúc Nhan Pháp Cổ tới tìm Chúc Bắc Hà uống hai ly, Chúc Bắc Hà liền thả nữ nhi xuống đất, dặn dò nhi tử chăm sóc muội muội.
Chúc Hàn Giang đã tám tuổi, thông minh hiểu sớm, từ rất nhỏ đã biết tình người ấm lạnh, hắn biết đại ca không thích mình và muội muội, càng biết tổ mẫu và các thúc thúc thẩm thẩm không thích mình và muội muội, vậy nên thật sự rất yêu thương tiểu muội, được phụ thân dặn dò, Chúc Hàn Giang liền nắm chặt lấy tay tiểu muội, không cho tiểu muội đi xa.
Chúc Nhạn Hồ bị ca ca nắm chặt tay rất không vui, nhóc muốn đi ngắm người xinh đẹp cơ!
Hướng giáo trường bỗng nhiên bắn lên pháo hoa, nhiều đoá màu ánh sáng nổ tung trên bầu trời đêm, ánh tới một biển đèn hoa rực rỡ.
Chúc Hàn Giang bị hấp dẫn sự chú ý, ngẩng đầu nhìn, thầm nghĩ đây có phải chính là “đông phong dạ phóng hoa thiên thụ”* trong sách không nhỉ, bất tri bất giác buông tay.
*Gió đông thổi nở ngàn đoá hoa – Trích Thanh Ngọc Án của Nguyên Tịch
Chúc Nhạn Hồ nhìn khói lửa ngợp trời “ya” một tiếng, nhấc chân nhỏ lập tức đi tới ngự đài.
Trên ngự đài, Cố Liệt đã chuẩn bị cho màn pháo hoa này thật lâu, nhìn tướng quân nhà hắn hỏi: “Đep không?”
Mọi người đều ngẩng đầu xem pháo hoa, Địch Kỳ Dã nắm tay Cố Liệt dưới ống tay áo to rộng, cười nhẹ nói: “Đẹp.”
Chúc Nhạn Hồ gật đầu: “Ya!”
Đẹp quá đi.
Chúc Nhạn Hồ đứng ngay ở trước ngự đài, ánh mắt sáng ngời, rất có vẻ muốn từ từ thưởng thức.
Một nam hài tử từ trên ngự đài chạy xuống, chặn tầm mắt Chúc Nhạn Hồ.
Chúc Nhạn Hồ không vui, giương mắt nhìn, là một tiểu ca ca phấn điêu ngọc mài, Chúc Nhạn Hồ miễn cưỡng “ya” một tiếng, ngay sau đó vẫy vẫy tay, ý bảo tiểu ca ca xê ra.
Cố Chiêu tính nói lý lẽ với vật nhỏ này, nhóc chỉ chỉ hai người lớn trên ngự đài, nghiêm túc nói: “Của ta.”
Người nhìn cha mẹ ta làm cái gì?
Chúc Nhạn Hồ vẫn phất tay, ngươi cản trở ta ngắm người xinh đẹp!
Cố Chiêu bỗng nhiên nhớ tới từng nghe người ta nói nữ hài nhi càng được người nhà yêu chiều hơn, cảm giác nguy cơ bỗng nhiên tăng cao, nhân lúc không ai chú ý, đe doạ nói: “Tránh ra, đây là cha mẹ ta!”
Chúc Nhạn Hồ cũng rất tức giận, mặc dù tiểu ca ca này trông cũng không tệ, nhưng bé muốn ngắm người xinh đẹp cơ, bé muốn đẩy Cố Chiêu ra, không đẩy được, nhìn trái nhìn phải, vừa lúc trông thấy ca ca đến tìm mình, phất tay kêu: “A!”
Tiểu muội hư hư thực thực gặp phiền toái, Chúc Hàn Giang lập tức chạy tới, ôm lấy tiểu muội, chất vấn Cố Chiêu: “Ngươi làm gì? Bắt nạt muội muội của ta?”
Cố Chiêu thanh thanh giọng nói: “Muội muội của ngươi muốn chạy lên ngự dài, ta sợ nàng va chạm phụ, Bệ hạ.”
Nói như vậy, tựa hồ là Chúc Nhạn Hồ không đúng, nam hài đối diện này có lòng tốt.
Chúc Hàn Giang có vẻ tin có vẻ không, nửa bế lên muội muội đã muốn đi, nói với Cố Chiêu: “Vậy nhờ ơn ngươi chiếu cố.”
Không ngờ ca ca chẳng những không đuổi người hộ mình, còn muốn bế mình đi, Chúc Nhạn Hồ bĩu môi, duỗi tay về phía ngự đài giãy dụa: “Ya!”
Chúc Hàn Giang chỉ lớn hơn muội muội năm tuổi, nào bế được muội muội không phối hợp với mình chút nào, đang không biết làm sao, Cố Chiêu chợt bế bổng Chúc Nhạn Hồ lên, trông rất thân thiện nói: “Các ngươi ngồi ở đâu? Ta bế qua giúp ngươi.”
Hoá ra thật sự là người tốt, Chúc Hàn Giang nhẹ nhàng thở ra, rất ra dáng chắp tay với Cố Chiêu: “Đa tạ, ở bên kia.”
Hai nam hài nói chuyện khách khí như người lớn, đi về phía bàn của Đại lý tự khanh, Chúc Nhạn Hồ ba tuổi thấy cách hai người xinh đẹp càng ngày càng xa, trong lòng vô cùng ấm ức, cổ Cố Chiêu lại ở ngay trước mắt, hàm răng nhỏ theo bản năng hé ra, cắn thẳng lên cổ Cố Chiêu.
Một màn loạn cào cào, lấy Cố Chiêu bị Định Quốc Hầu dở khóc dở cười bế về ngự đài để chấm dứt. Chúc Bắc Hà muốn đi thỉnh tội với Bệ hạ, bị Định Quốc Hầu trực tiếp ngăn lại, nói nào có mong manh quý báu như vậy, trẻ con chơi đùa thôi, không có việc gì.
Cố Chiêu lại dường như thật sự bị doạ sợ, ôm cổ Địch Kỳ Dã, không chịu buông.
Địch Kỳ Dã chê cười Cố Chiêu: “Không phải chỉ là bị cắn một cái thôi sao, con còn sợ tiểu cô nương ba tuổi người ta nữa?”
Cố Liệt như cười như không, nói mập mờ: “Đây là làm nũng đó.”
Địch Kỳ Dã cho rằng Cố Liệt đang nói về nhát cắn của tiểu cô nương Chúc gia, lúc ấy lập tức tặng một cái liếc mắt xem thường, nhẹ giọng trào phúng: “Ngươi tưởng là ngươi chắc.”
Cố Liệt học hắn nhướng mày: “Đó là Định Quốc Hầu thương ta.”
Địch Kỳ Dã ửng hồng hai má, trừng mắt với Cố Liệt, không nói.
Cố Chiêu an tâm rúc trong lòng Định Quốc Hầu, bên cạnh là phụ vương, đã quên huynh muội Chúc gia lên chín tầng mây.
*
Địch Kỳ Dã hồi cung, nhìn chằm chằm Cố Liệt nửa ngày.
Cố Liệt vô cùng thản nhiên, Địch Kỳ Dã thích ngắm hắn, hắn còn cầu mà không được ấy.
Cuối cùng vẫn là Địch Kỳ Dã không nhịn được, tức giận nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì, không thể nói thẳng à?”
Cố Liệt hỏi lại: “Vậy ngươi cảm thấy, ta muốn nói gì?”
Thật ra Địch Kỳ Dã vẫn chưa hoàn toàn hiểu được, con người Cố Liệt làm việc luôn giấu rất sâu, nhưng trực giác nói cho hắn có liên quan đến chuyện già cả, vì thế không quá kiên nhẫn: “Chúc Bắc Hà già rồi, nhưng ngươi lại chưa già, hắn lớn hơn ngươi mười tuổi. Ngươi lo nghĩ lung tung cái gì, nếu ngươi có già, thì cũng là bị chính ngươi lo nghĩ lung tung làm già.”
Cố Liệt khẽ hừ một tiếng: “Không đúng. Ngươi nghĩ tiếp đi.”
Nào có ai suốt ngày ngóng trông mình già chứ, cứ như đang trù ẻo bản thân, đặc biệt đây là người duy nhất trên đời mà Địch Kỳ Dã quan tâm, Địch Kỳ Dã nổi giận: “Ta không nghĩ!”
Cố Liệt rất dễ nói chuyện: “Vậy thôi không nghĩ nữa.”
Địch Kỳ Dã hoài nghi nhìn Cố Liệt một cái.
Cố Liệt ôm lấy eo hắn, nói chuyện khác: “Chiêu Nhi thích cô nương Chúc gia.”
Có dưa để nghe, Địch Kỳ Dã nhướng mày: “Đôi mắt tiểu tử này không tệ nhỉ.”
Thành công dùng nhi tử dời đi đề tài, Cố Liệt chậm rãi kể cho tướng quân nhà hắn nghe chuyện nhi tử nhất kiến chung tình với cô nương Chúc gia, tạm thời ấn xuống xung đột chưa bùng lên đã dẹp yên.
Ngày hôm sau, tin tức truyền đến, vụ án của Đạo đài Hoài Nam Đạo Viên Phỉ, lớn chuyện rồi.
Ở địa phương có tăng lữ muốn giải oan cho đại phu nhân tài chủ, tôn xưng vị đại phu nhân này thành “thiện tâm nương nương”, tụ tập thành một hội tín đồ thành kính, dọc đường tản ra tin tức quan phủ hãm hại thiện tâm nương nương, muốn tới kinh thành đòi lại công bằng.
Cố Liệt giao những thứ Cố Chiêu và cẩm y cận vệ điều tra ra cho Ngự sử đài và Đại lý tự.
Qua một ngày nữa, buổi chầu sớm vừa bắt đầu, Ngự sử đài đại phu Mục Liêm bước ra khỏi hàng.
“Bệ hạ, thần có quyển muốn tố.”
Cố Liệt: “Chuẩn.”
Mục Liêm lên tiếng, tố Lại Bộ Thượng thư Trần Tham tội không làm tròn trách nhiệm tra xét.
Tố Lại Bộ Hữu thị lang Tả Thành Lam nhận hối lộ trái pháp luật, làm việc thiên tư rối loạn kỉ cương.
Tố Đạo đài Hoài Nam Đạo tội làm việc thiên tư trái pháp luật, mị thượng, hoạ dân.
Tố tăng lữ địa phương Hoài Nam yêu ngôn hoặc chúng, dao động nền tảng lập quốc.
Quần thần ồ lên.