Vừa thấy rõ mặt hắn, thế lực muốn tố Lan Duyên Chi rối rít hành quân lặng lẽ, liều mạng đưa mắt ra hiệu cho ngôn quan, tạm thời thu về các toan tính.
Định Quốc Hầu không động vào được, đây là nhận thức chung của văn võ cả triều.
Dù thế lực trong triều muốn thử thăm dò thái độ của Cố Liệt đối với Cố Chiêu, cũng tuyệt đối không có ai dám đụng tới Định Quốc Hầu.
Nhưng rốt cuộc Lan Duyên Chi có quan hệ gì với Định Quốc Hầu hay không?
Lan Duyên Chi hoàn toàn không biết sóng ngầm mãnh liệt trên triều đình, hắn tiến vào Phụng Thiên Điện, liền ngây người nhìn Địch Kỳ Dã.
Trên đời này, sao lại có người có diện mạo giống mình như vậy? Có lẽ nào hắn là, có thể là……?
Năm đó cha mẹ cùng chết, đại ca lạc đường, tuy Lan Duyên Chi còn nhỏ, nhưng vẫn cảm nhận được bi thương khắc cốt minh tâm, mấy năm nay tổ phụ cũng nhớ mãi không quên, ngày ngày nhìn bài vị trường sinh của đại ca mà nhớ người.
Tổ phụ tuổi trung niên mất đi con trai con dâu, đồng thời lạc mất trưởng tôn, một khang tâm huyết đều trút xuống ấu tôn thân thể ốm yếu là hắn, thương yêu chiều chuộng hết mực. Có thể nói cái đức tính kiêu ngạo này của Lan Duyên Chi, hoàn toàn là tổ phụ dùng vàng thật bạc trắng dưỡng ra.
Cho nên, trong mắt Lan Duyên Chi không chứa được nửa hạt cát, chỉ khâm phục duy nhất Định Quốc Hầu, thần binh trời giáng bạch y giáp sắt trong lời đồn. Lúc trước ở Tiền Đường, bạn tốt duy nhất là Trác Tuấn Lang, đã nghe hắn cầu mong được tận mắt nhìn thấy phong thái của Định Quốc Hầu vô số lần.
Lan Duyên Chi không hiểu vì sao khi đó vẻ mặt Trác Tuấn Lang đầy phức tạp, còn tưởng Trác Tuấn Lang không tin hắn có thể đỗ Nhất giáp, đến hôm nay, mới hiểu nguyên nhân bạn tốt có biểu cảm ấy. Thậm chí Lan Duyên Chi còn có chút tức giận, không rõ tại sao Trác Tuấn Lang biết rõ gia tôn bọn họ khổ sở tìm kiếm đại ca, lại không chịu nói nửa lời, sau đó Lan Duyên Chi ngẫm lại, chuyện này quả thật không tiện mở miệng, lại dập tức giận xuống.
Nhưng trong lời đồn, Định Quốc Hầu còn là cữu cữu của vương tử Cố Chiêu, là hậu nhân Công Tử Lịch, sống ở Thanh Giản trong núi Thanh Thành Tần Châu.
Mà năm đó, cha mẹ chính là bị sát hại ở Tần Châu, đại ca cũng đi lạc ở Tần Châu.
Trong lòng Lan Duyên Chi tràn đầy kỳ vọng, đồng thời lại không dám kỳ vọng, yên lặng nhìn Địch Kỳ Dã suýt nữa quên cả bái kiến Bệ hạ.
Mặc dù Địch Kỳ Dã không có chấn động như Lan Duyên Chi, nhưng cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Thân thể hiện tại của hắn, diện mạo thân cao, mọi thứ đều giống như đúc thượng tướng tinh tế Địch Kỳ Dã kiếp trước, ngay cả máu, cũng có hương bạc hà.
Vì vậy ngay từ đầu, Địch Kỳ Dã cũng từng nghi hoặc, rốt cuộc là mượn xác hoàn hồn, hay là phiên bản nhi đồng của hắn rơi vào không gian song song? Nhưng vấn đề này không có ý nghĩa, đã sớm bị Địch Kỳ Dã ném qua một bên.
Cho nên đối mặt với Lan Duyên Chi, việc đầu tiên Địch Kỳ Dã suy xét là thân thể này có quan hệ huyết thống hay không, nếu có, nên làm như thế nào. Tiếp theo, là kinh ngạc vì ở khoảng cách không gian thời gian không biết bao xa, có một cổ nhân có diện mạo giống mình đến vậy.
Vũ trụ thật kỳ diệu, Địch Kỳ Dã thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Liệt, lại phát hiện cảm xúc Cố Liệt không phải rất tốt.
Nỗi lòng Cố Liệt còn phức tạp hơn Lan Duyên Chi.
Đời này, đặc biệt là ở thời kỳ Sở quân tranh bá, có thể nói Cố Liệt đã dùng hết sức để tăng thêm các mối quan hệ cho Địch Kỳ Dã, để lòng hắn sinh ra quyến luyến, đừng lại có suy nghĩ quyết tuyệt giống như kiếp trước.
Nhưng sau khi hai người lưỡng tình tương duyệt, dục vọng chiếm hữu của Cố Liệt tăng trưởng theo cấp số nhân, đã sinh ra mâu thuẫn, rõ ràng những người đó là do hắn tự tay đẩy tới bên cạnh Địch Kỳ Dã, nhưng càng ngày hắn càng không muốn Địch Kỳ Dã chú ý quá nhiều đến bọn họ.
Cũng may mặc dù Địch Kỳ Dã bảo vệ bọn Mục Liêm dưới cánh chim của mình, nhưng chưa từng coi trọng bọn họ hơn Cố Liệt.
Đặc biệt là sau khi biết được hết mọi chuyện kiếp trước, sự thoả hiệp của Địch Kỳ Dã trước Cố Liệt, quả thật đã tới mức độ ta cần ta cứ lấy, khiến cho bốn tháng mở đầu năm Sở Sơ thứ năm, Cố Liệt sống rất vui vẻ.
Nhưng, những người Cố Liệt tự tay đẩy tới bên cạnh Địch Kỳ Dã, và một Lan Duyên Chi có diện mạo tương tự đột nhiên nhảy ra, có sự khác biệt vô cùng lớn.
Cho dù Địch Kỳ Dã không phải người ban đầu nữa, nhưng nghĩ đến việc Lan Duyên Chi và thân thể này của Địch Kỳ Dã có thể là huynh đệ, có được quan hệ huyết thống không thể cắt đứt, gần gũi hơn cả mối quan hệ cậu cháu hắn cố tình sắp đặt cho Địch Kỳ Dã và Cố Chiêu, Cố Liệt liền không thể khống chế được tâm tình khó chịu.
Cho nên, trong nháy mắt này toàn bộ Phụng Thiên Điện lặng ngắt như tờ, thật sự là mỗi người một suy nghĩ, nội tâm đều vô cùng náo nhiệt.
“Bệ hạ.”
Định Quốc Hầu bỗng nhiên lên tiếng, cười nói: “Chúc mừng Bệ hạ lại thu được rất nhiều tài năng lương đống. Các vị đại thần đều đang muốn kéo Thám hoa lang của bảng này về nhà làm con rể rồi. May mà Trác đại nhân ở tận Tiền Đường, bằng không, nhìn dáng vẻ như hổ rình mồi này của chư vị đồng liêu, không biết sẽ thương tâm thế nào đây.”
Địch Kỳ Dã nói xong, thầm gửi một lời xin lỗi cho Trác Tuấn Lang vô tội nằm cũng trúng đạn.
Hắn vừa nói như vậy, quần thần nhìn Thám hoa lang tuy không bằng Lan Duyên Chi nhưng cũng rất anh tuấn, nhớ tới vị đồng liêu tuổi trẻ mà Bệ hạ hết sức coi trọng kia, đều cười ha ha góp vui.
Thám hoa bảng này cũng là một người thức thời, bị Định Quốc Hầu mượn đi nói đùa, cũng hào phóng nói: “Định Quốc Hầu tuệ nhãn như đuốc, tại hạ quả thật chưa cưới vợ, cũng không có mai mối, đang ở thâm khuê thôi.”
Câu này, đến Cố Liệt cũng bị hắn chọc cười.
So với Thám hoa lang linh hoạt, Lan Duyên Chi liền có vẻ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế cho lắm, cũng không biết nhiều ngôn ngữ ninh bợ, lúc đến lượt mình nói chuyện, hắn chỉ nghiêm túc nói: “Nguyện trung thành, dốc hết sức lực vì Đại Sở, vì Bệ hạ,”. Rõ ràng là hắn chiếm được rất nhiều sự chú ý trước, nhưng lại bị sự linh hoạt của Thám hoa lang bỏ xa.
Lúc ba người đang chuẩn bị cáo lui, bỗng nhiên có đại thần vạch ra hỏi: “Bệ hạ, thần thấy Trạng nguyên lang và Định Quốc Hầu, thật sự rất giống nhau, không biết Trạng nguyên là người phương nào? Trong nhà có huynh đệ chăng?”
Địch Kỳ Dã nhướng mày, Cố Liệt cau mày, Lan Duyên Chi rốt cuộc hoàn hồn, hắn thầm nghĩ nếu Bệ hạ để tiểu vương tử gọi Định Quốc Hầu là cữu cữu, bất luận ra sao, trong đó đều có thâm ý, vì thế còn to gan mà mở miệng trước cả Cố Liệt, thi lễ về phía người hỏi, nói: “Không biết là vị nào đại nhân hỏi chuyện, thứ Lan mỗ đường đột. Lan mỗ mồ côi từ nhỏ, cha mẹ và đại ca đã bị giết hại trên đường tới thăm người thân tại Tần Châu, may mắn có tổ phụ yêu thương, một tay nuôi nâng Lan mỗ khôn lớn, hôm nay đỗ cao, là đền đáp ơn dưỡng dục của tổ phụ, cũng mong có thể an ủi cha mẹ linh thiêng trên trời.”
Nói xong, Lan Duyên Chi rũ mi che mắt, dường như vô cùng bi thương, bái thật sâu với Cố Liệt.
Vài câu của hắn, chỉ có hai điểm quan trọng nhất: Đại ca bị giết hại và thăm người thân ở Tần Châu.
Tới Tần Châu thăm người thân, nghĩa là có người thân ở Tần Châu, đã có người thân, diện mạo giống nhau có gì lạ? Cho dù Địch Kỳ Dã là thân thích của hắn, cũng không phải đại ca hắn, bởi vì đại ca hắn đã bị sát hại rồi.
Cho nên, không có bất cứ ai có thể nghi ngờ quan hệ của Định Quốc Hầu và vương tử, hơn nữa, trước nay Bệ hạ chưa từng nói rõ, rốt cuộc Định Quốc Hầu và vương tử có quan hệ gì.
Đến lúc này, Cố Liệt mới nghiêm túc nhìn Lan Duyên Chi.
Cố Liệt dùng cấp dưới trung thành với Địch Kỳ Dã cho những vị trí quan trọng, một phương diện là những người này có tài và trung thành, gần như không có liên quan tới các gia tộc, một phương diện khác, là để phòng vạn nhất.
Rốt cuộc hắn lớn hơn Địch Kỳ Dã chín tuổi.
Đây cũng là nguyên nhân Cố Liệt cố ý muốn Địch Kỳ Dã và Cố Chiêu bồi dưỡng tình cảm, đế vương vô tình, quyền thế vô tình, nếu mình đi trước một bước, ai có thể bảo đảm lúc ấy Cố Chiêu không chê Địch Kỳ Dã chướng mắt? Ai có thể bảo đảm khi ấy triều đình sẽ không thanh toán Địch Kỳ Dã?
Vậy nên, nếu mình không thể bảo vệ Địch Kỳ Dã đến phút cuối cùng, trong triều sẽ có người đứng về phía Địch Kỳ Dã, Cố Chiêu cũng có tình cảm kính yêu dành cho Địch Kỳ Dã. Đây là hoàn cảnh tốt nhất mà Cố Liệt có thể để lại.
Bởi vậy, Cố Liệt vứt bỏ ghen tuông trong lòng, nhìn một Lan Duyên Chi hiện tại đã biết bảo vệ Địch Kỳ Dã, có ý định khảo sát.
Khương Thông, Tả Lãng đi xa biên cương, Chung Thái đã ở Vân Mộng Trạch từ lâu, ở trong kinh thành, chỉ còn Ngao Nhất Tùng và Mục Liêm. Khương Duyên dù sao cũng là thủ hạ của Cố Liệt, căn bản không thể xem như thế lực của Định Quốc Hầu.
Nếu người này có thể gánh vác được trọng trách, Cố Liệt không ngại nâng đỡ dìu dắt hắn.
“Trạng nguyên lang nhân hiếu,” Cố Liệt tán dương không chút keo kiệt, “Không hổ là người ngàn dặm mới tìm được một, chỉ thi một lần đã đoạt được danh đầu Nhất giáp, chắc hẳn tổ phụ Lan gia cũng là người trung quân nhân hiếu, mới có thể bồi dưỡng ra nhi lang như vậy, nên thưởng.”
Cố Liệt vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả nhược điểm trong tay ngôn quan cũng toàn bộ trở thành phế thải, Bệ hạ chính miệng khen trung quân nhân hiếu, ai còn dám bảo Lan Duyên Chi khi quân? Chẳng lẽ có người dám nhảy ra vả mặt Bệ hạ?
Lan Duyên Chi vốn chỉ muốn cố gắng bảo vệ Địch Kỳ Dã, không ngờ Bệ hạ sẽ ban thưởng tổ phụ, cái này ngược lại như thể hắn muốn leo lên cành cao, nhưng long uy mênh mông cuồn cuộn, hơn nữa người được ban thưởng chính là tổ phủ, Lan Duyên Chi ngại với quân uy và hiếu đạo thật sự không thể từ chối, chỉ đành dập đầu thật mạnh, tạ ơn ban thưởng.
Theo thường lệ, ba người Nhất giáp đều điểm Hàn Lâm, vào Hàn Lâm Viện.
Văn võ cả triều âm thầm truyền đi ánh mắt, lần này, bát quái kinh thành lại sắp náo nhiệt rồi.
*
Gần đầy, khắp kinh thành đề đang nghị luận về tân khoa Trạng nguyên lang, Lan đại nhân.
Đầu tiên là Lan đại nhân lớn lên đẹp, lớn lên không những đẹp, còn giống Định Quốc Hầu, trắng nõn như nhau, tuấn tiếu như nhau.
Vì vậy ngày cưỡi ngựa diễu phố, Lan đại nhân bị các cô nương ném đầy khăn tay bó hoa, thậm chí có cô nương ỷ vào mình ngồi trong sương phòng tửu lâu, không chút rụt rẻ mà kêu lớn tiếng: “Đời này khó gả Định Quốc Hầu, nguyện rằng có thể gả Lan Duyên Chi một lần,” bị dân chúng kinh thành truyền thành chuyện cười.
Tiếp theo, Lan đại nhân thực sự xuất thân từ gia đình phú quý, vô cùng được nuông chiều từ nhỏ.
Uống nước phải dùng ly ngọc, rèm kiệu đều phải dùng gấm Tứ Xuyên, tiết tháng tư, còn nhiễm phong hàn vì gió kinh thành quá lớn, có điều không có xin nghỉ chậm trễ công việc, chỉ là từ đó trở đi ra vào đều khoác áo choàng lông thỏ mỏng nhẹ lại ấm áp.
Thế nên, nhất thời, phong trào “nguyện gả Lan Duyên Chi” lại nhanh chóng rút lui, một người thân thể mong manh quý giá như vậy, phải là tiên nữ nào mới dám xứng đôi với hắn chứ.
Nhưng phong trào này vừa rút, phong trào bát quái về quan hệ giữa hắn và Định Quốc Hầu lại dâng lên. Có ai không biết lúc đánh giặc Định Quốc Hầu thích đeo găng tay? Mặc dù Định Quốc Hầu chẳng bệnh tật ốm yếu tí nào, nhưng cảm giác này thật sự rất giống.
Bất luận bá tánh kinh thành bừng bừng hứng thú ăn dưa ra sao, lúc này Nhan Pháp Cổ chỉ có một tâm tình, hối hận không nghe theo lời Khương Dương, rảnh rỗi tính bậy làm cái gì?
Tiểu Lan đại nhân mà toàn bộ kinh thành nghị luận sôi nổi, đang đứng trước mặt hắn, bái lễ thật nghiêm túc, thỉnh cầu nói: “Tại hạ cùng đường, nghe nói Nhan đại nhân được xưng là thần toán, xin Nhan đại nhân hỗ trợ tính giúp.”
Nhan Pháp Cổ thật cẩn thận hỏi: “Tính cái gì?”
Lan Duyên Chi bái một cái thật sâu: “Tính đại ca lạc đường của ta đang ở nơi đâu.”
Nhan Pháp Cổ hiện tại đang hối hận, phi thường hối hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT