Xuân vi cũng chính là Thi Hội, đây là kỳ xuân vi lần thứ nhất sau khi Đại Sở khai triều, trường thi mở ở phía Đông Nam kinh thành, cách Quốc Tử Giám không xa.

Mặc dù Cố Liệt đảm nhận chức danh chủ khảo, thật sự đi giám thị vẫn là hai vị phó tài Định Quốc Hầu và Cố Chiếu, ở trường thi ước chừng ba ngày hai đêm.

Đáng lẽ sẽ là thi ba ngày một lần, nhưng xuân vi lần này vốn đã muộn hơn thông lệ, trong tay Lục Bộ có hàng đống việc, còn vì một đợt công thần từ quan mà thiếu thốn nhân viên, nên cũng đừng dài dòng, dứt khoát thi liền ba ngày luôn đi.

Vì thế cử nhân mười châu thiên hạ, cộng thêm cả học sinh Quốc Tử Giám, nhiều người như vậy, ăn ở đều trong một căn phòng đơn không to hơn quan tài là bao, kín không kẽ hở, sống sờ sờ thi ba ngày.

Vừa mới bắt đầu thi, Cẩm y cận vê đã nâng ra ngoài ba người, đều là bị trận thế này doạ xỉu.

Thân là phó tài giám thị, Địch Kỳ Dã và Cố Chiêu còn cần tuần tra xen kẽ, tuy có Cẩm y cận vệ nhìn chằm chằm, không cần quá thường xuyên, nhưng vẫn phải có dáng vẻ.

Ba ngày kết thúc, mặt Địch Kỳ Dã đen như đít nồi, hắn về phủ Định Quốc Hầu tắm rửa kì kì cọ cọ trước, rồi mới quay vào cung báo cáo công tác, bị ngôn quan thừa cơ dâng sổ con mắng vài ngày, nói hắn coi thường khoa cử, không quan tâm đến tấm lòng ái tài của Bệ hạ.

Kiếp trước Địch Kỳ Dã chính là làm như vậy, Cố Liệt không hề thấy kỳ lạ chút nào, hơn nữa đời trước vì Địch Kỳ Dã đứng cô đơn một mình trong triều, còn bị mắng suốt hơn nửa năm, đời này khá hơn nhiều rồi.

Mục Liêm thân là Hữu ngự sử, tiếc hận rất nhiều vì hành vi không bận tâm thanh danh này của sư phụ, trong một đám dâng sổ con nói hành động này của Địch Kỳ Dã không đúng ban đầu cũng có hắn. Có điều, về sau mấy tên ngôn mắng khó nghe nhất, phàm là bị điều tra ra hành vi trái pháp luật nghiêm trọng, đều bị Mục Liêm tống vào quan ngục. Thật sự liêm khiết, Mục Liêm cũng không ghi thù.

Thật là vừa làm thần tử tốt của Bệ hạ, vừa làm đồ đệ ngoan của sư phụ, Mục Liêm kiêu ngạo mười phần trong lòng, khoe khoang trước mặt Khương Duyên mấy ngày liền.

Khương Duyên có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là khen, bằng không nhóc điên này không cho hắn ngủ lại phủ Định Quốc Hầu.

Thi Hội dán bảng, toàn bộ kinh thành càng náo nhiệt hơn.

Mấy ngày sau, những cống sinh thông qua vòng thi thứ hai dè dè dặt dặt bước vào Phụng Thiên Điện, do Cố Liệt trực tiếp chủ trì đối sách (1) ngay tại đình, đây gọi là Thi Đình.

Trời chưa sáng bọn họ đã xếp hàng ở ngoài cung, hoàn thành vài loại lễ tiết dưới sự dẫn dắt của quan viên Lễ Bộ, sau đó phát sách đề. Sách đề là do Cố Liệt tự tay chọn lựa, ba đề mục, hai đề về thời thế một đề về sách luận. (2)

Hoàng hôn nộp bài thi, thu lại lưu trữ đến ngày chấm thi, do tám vị đại thần duyệt bài phê bài, mười bài tốt nhất trình lên Cố Liệt, do Cố Liệt chọn ra ba người nhất giáp.

Sau khi phân chia cống sinh thành ba đẳng nhất giáp, nhị giáp, tam giáp, sẽ do quan điền bảng điền vào yết bảng.

Nhất giáp ban cho danh hiệu “Tiến sĩ cập đệ”, chỉ có ba người, cũng chính là Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa mà dân chúng bàn tán say sưa.

Nhị giáp ban “Tiến sĩ xuất thân”, chiếm một phần ba.

Tam giáp ban “Đồng tiến sĩ xuất thân”, chiếm hai phần ba.

Sau khi yết bảng, cống sinh có thể tiến cung, quỳ tạ thiên tử ở ngoài Phụng Thiên Điện, ba người Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa có đãi ngộ bất đồng, có thể vào Phụng Thiên Điện diện thánh.

Có thể đỗ liên tiếp Thi Huyện Thi Phủ Thi Hương năm trước, và đỗ Thi Hội năm nay, chứng minh dù ở trong năm tháng náo động họ vẫn không ngừng học tập, chưa từng hoang phế việc học, riêng sự bền bỉ này đã đáng để khen ngợi.

Cố Liệt vừa lòng nhìn những cống sinh trẻ tuổi hoặc không trẻ tuổi trong và ngoài điện này, một vài người trong bọn họ, là thần tử lương đống mà kiếp trước Cố Liệt đã quá quen thuộc, cho dù trước mắt còn rất ngây ngô, nhưng tương lai đáng mong chờ.

Cả triều văn võ nhìn ba vị tân khoa hàn lâm, có người giống như đang ước lượng đối thủ, có người giống như đang khảo sát con rể. Thời điểm ánh mắt của bọn họ rơi xuống người Thám hoa lang, trừ Cố Liệt, đều không nhịn được ồ một tiếng.

Bất luận hí văn (3) viết ra sao, trên thực tế tiền triều đương triều đều không có quy định diện mạo Thám hoa lang cần phải soái.

Trái lại, Cố Liệt đặc biệt xoá bỏ một quy định của tiền triều, đó chính là: Người diện mạo xấu xí, người tàn tật bất luận nặng nhẹ, đều không thể vào triều làm quan.

Năm đó, Vi Bích Thần sợ Mục Liêm vào triều ảnh hưởng đến địa vị của mình, chính là dùng quy định này, lừa hắn đi Phong Tộc.

Cố Liệt nới rộng điều này thành “nhân viên tàn tật nhẹ không ảnh hưởng đến chính sự”, mà tướng mạo, thì hoàn toàn không đề cập tới nữa.

Nhưng vị Thám hoa lang này, cũng thật sự là xấu xí đến làm người ta khó có thể quên, hắn có một đôi chiêu phong nhĩ, hai chiếc răng cửa to, đôi mắt to như sắp nảy ra ngoài, làn da ngăm đen, vừa cao vừa tráng, rất giống một con thỏ đen thành tinh.

Một người như vậy, tên là Trác Tuấn Lang.

Có vài thần tử không nhịn được suy nghĩ, người này không sẹo không hủi, như vậy vừa sinh ra đã có dáng vẻ này rồi, lúc đặt tên, nhà hắn nghĩ thế nào ta.

Dù ánh mắt người khác có quái lạ ra sao, Trác Tuấn Lang vẫn bình tĩnh tự nhiên, điều này liền khiến người sáng suốt thầm khen một tiếng tốt.

Địch Kỳ Dã cũng không trông mặt mà bắt hình dong, nhưng ánh mắt Cố Liệt nhìn Trác Tuấn Lang, có hơi bị vui mừng quá không? Đây là như nào?

Cố Liệt đương nhiên vui mừng rồi, Trác Tuấn Lang này, chính là một trong những thần tử tài năng nhất dưới trướng hắn kiếp trước.

Đến buổi tối trở về Vị Ương Cung, lúc Cố Liệt ôm Địch Kỳ Dã, thậm chí còn nghĩ nghĩ rồi cười một cái không tiếng động, nói với Địch Kỳ Dã: “Hôm nay quả nhân rất cao hứng.”

Những nhân tài dẫn dắt Đại Sở hướng về thịnh thế.

Địch Kỳ Dã cảm thấy dáng vẻ một lòng vì Sở này của Bệ hạ thật sự đứng đắn đến đáng yêu luôn.

Vì thế ve vãn nói: “Ngài cao hứng, ta liền cao hứng.”

Hắn dí dỏm học nịnh nọt theo người khác, nhưng lại dùng một ngữ điệu tình tứ, Cố Liệt không chịu nổi, cười mắng: “Không được nghịch.”

“Nha, ngươi không cao hứng?” Địch Kỳ Dã biết nghe lời phải, tay chỉ rồi chỉ rồi chỉ trượt dần xuống bên dưới, “Không đúng, đây rõ ràng là cao hứng mà.”

Đã như vậy rồi, sao mà Cố Liệt nhịn được nữa.

Ăn một bữa từ trong ra ngoài, Cố Liệt bế người đi tắm, trở về cũng không chịu buông, dính thật lâu, suy nghĩ của Cố Liệt lại bay về triều đình: “Ta thật sự cao hứng.”

Địch Kỳ Dã suýt nữa bị Cố Liệt chọc cười, thanh thanh giọng nói, nghiêm túc đáp lại: “Ta biết.”

Đời trước hắn là đại tá tiên phong doanh, sinh viên tốt nghiệp trường quân đội không muốn chết sớm đều không tới chỗ hắn, nhưng chỉ cần là nhân tài ưu tú dám đến, mặc dù Địch Kỳ Dã nhiệt tình yêu thích việc rèn luyện năng lực thừa nhận của bọn họ mọi lúc mọi nơi, kỳ thật trong lòng rất vui vẻ.

Cố Liệt cúi đầu hôn hôn lên đỉnh đầu Địch Kỳ Dã, ôm hắn cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

*

Ngày cưỡi ngựa diễu phố, Cố Chiêu cưỡi Vô Song dẫn đầu, tuy rằng các bá tánh rất là thất vọng vì không phải Định Quốc Hầu, nhưng mặc dù Cố Chiêu còn nhỏ tuổi, lại đã học được phong độ khí thế bất đồng với người thường từ Cố Liệt, mặc một thân thường phục vương tử, cũng soái đến không thể khinh thường.

Vô Song cũng không làm chủ nhân mất mặt, thần tuấn oai hùng, lông đen toàn thân được nuôi dưỡng bóng nhoáng trơn mượt, các bá tánh châu đầu ghé tai, “Đây là chiến mã Vô Song của binh thần Đại Sở đấy”, cũng chơi đủ uy phong.

Đương nhiên, lần cưỡi ngựa diễu phố này, nổi bật lớn nhất, tất nhiên thuộc về Thám hoa lang, người lớn lên quá có đặc sắc.

Địch Kỳ Dã cổ vũ Cố Liệt xuất cung, hai người ăn mặc như thư sinh bình thường, ngồi ở vị trí tốt trên lầu hai trà phường mà nhờ Khương Duyên chạy quan hệ mới đặt được, nhìn theo Cố Chiêu nghiêm nghiêm túc túc cưỡi ngựa đi qua, đều cảm thấy cùng chung vinh dự.

Chung quy là nỗi lòng làm cha làm mẹ.

Cố Liệt rất ít khi làm mấy việc cải trang vi hành này, bởi vì một là hưng sư động chúng, cần Cẩm y cẩm vệ điều động nhân thủ hộ vệ dày đặc ở nơi kín đáo, dù là cân nhắc từ hiệu suất hay hao tài tốn của, đều không cần thiết; hai là xuất cung sẽ có ký lục, nhất định sẽ bị ngôn quan tố, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Nhưng kiếp này có Địch Kỳ Dã làm bạn, Cố Liệt dần dần không gò bó bản thân mình quá mức như vậy nữa, thế nên mới có chuyến đi hôm nay.

Tuy rằng hai người họ đều mặc đồ thư sinh bình thường, nhưng cận vệ đi theo đều đeo đao bên hông, thậm chí cả trà cụ chén đũa đều phải tự mang, không mù đều biết đây không phải người thường, bởi vậy không có ai dám trêu chọc, chưởng quầy cũng ân cần đầy đủ.

Chỗ ngồi tốt có dựng bình phong xung quanh, bình phong này còn thêu Giang Nam hai mặt, có thể thấy việc làm ăn vô cùng tốt.

Diễu phố náo nhiệt đã qua, bọn họ mới uống hớp trà, trà cũng không tệ, hai người bắt đầu nói về những việc không quá quan trọng trong triều giống như ngày thường. Địch Kỳ Dã hỏi vì sao lại phái người thế chỗ chức ngoại phái còn trống của cống sinh họ Đỗ ở Tín Châu, Cố Liệt vừa nghe đã biết là tìm Ngao Nhất Tùng mới cầu đến chỗ Địch Kỳ Dã, xua xua tay nói người đừng động vào.

Địch Kỳ Dã hiểu, trong đó khẳng định có chuyện, vì vậy cũng không nhắc lại nữa.

Uống trà, Địch Kỳ Dã lấy đũa gắp điểm tâm trà từ từng đĩa từng đĩa cho Cố Liệt thử, bất luận là bánh cuộn bơ nhạt, hay bánh khả tâm ngọt, câu trả lời của Cố Liệt đều như nhau là “Cũng được”.

Địch Kỳ Dã nghe mãi thành quen, chậc chậc mấy tiếng, Cố Liệt cảm động, nhớ thương tâm ý của hắn, kéo tay hắn qua hôn một cái.

Đúng lúc bị Mục Liêm tiến vào trông thấy.

Ngay Địch Kỳ Dã cũng xấu hổ khụ một tiếng.

Kết quả Mục Liêm nghiêm túc quỳ xuống: “Bệ hạ, thần có bản tấu.”

Cố Liệt có dự cảm không tốt: “Ngươi nói.”

“Về công, chi phí cho phủ Định Quốc Hầu quá lớn, Định Quốc Hầu lại sinh sống lâu dài tại Đông Cung, không chỉ lãng phí quan bạc, mà còn vi phạm đạo bề tôi. Về tư, thần lẻ loi hiu quạnh, phải sống xa sư phụ, không thể tận hiếu với sư phụ.”

“Thỉnh Bệ hạ cho thần làm trọn hiếu tâm với sư phụ, tránh Định Quốc Hầu bị mọi người phê bình, cho Định Quốc Hầu về phủ.”

Mục Liêm nói rất có nề nếp, Cố Liệt nghe mà không lời nào để nói.

Nhưng dù không lời nào để nói, cũng phải nói, Cố Liệt trầm giọng: “Để sau lại bàn.”

Mục Liêm không thuận theo, không bỏ qua: “Để sau là bao giờ lại bàn.”

“Mục Liêm,” Địch Kỳ Dã gọi Mục Liêm một tiếng, “Nghe lời.”

Sư phụ không đứng về phía mình, Mục Liêm cầm đường hồ lô giấu sau lưng ném một cái lên ngực Địch Kỳ Dã, thở phì phì chạy mất.

Đường hồ lô lăn ra một vệt nước đường đỏ tươi trên quần áo Địch Kỳ Dã, rơi xuống đùi hắn.

Địch Kỳ Dã cầm lên nhìn, hay chưa, còn là bị Mục Liêm cắn rồi. Nào là vết dường nào là nước miếng, Địch Kỳ Dã tức khắc nảy gân xanh thình thịch, đen mặt đập bàn một cái lập tức muốn đuổi theo, không đánh cho nghiệt đồ này một trận thì không xong.

Cố Liệt dở khóc dở cười ngăn người lại, nhanh chóng sai cận vệ đi tìm một chiếc ngoại bào tương tự cho Địch Kỳ Dã thay.

Cố Liệt trấn an nói: “Ngay mai ta tìm hắn nói chuyện.”

Kết quả ngày hôm sau lâm triều, Cố Liệt vừa ngồi lên long ỷ, quần thần vừa hô xong vạn tuế, Hữu ngự sử Mục Liêm đã đứng dậy.

Dùng Mục Liêm làm Hữu ngự sử, chính là vì coi trọng việc hắn chẳng nhận ai. Lần này, chẳng lẽ là tự cầm đá đập vào chân mình.

Mục Liêm cố ý chậm rì rì đi đến giữa điện, chậm rì rì quỳ xuống, chậm rì rì nói: “Bệ hạ, thần có bản tấu.”

Quần thần kinh ngạc, gì vậy, Hữu ngự sử tuổi này mà đã có phong thấp, lão thấp khớp rồi à? Khương Duyên cũng thầm buồn bực, đêm qua không biết vì sao Mục Liêm không vui, nhất định không cho hắn ngủ lại, dáng vẻ này, không phải chứ.

Cố Liệt càng là nước đến chân, lại càng trấn định: “Hữu ngự sử hãy nói đi.”

“Thần muốn tố ——”

Quần thần cho rằng hắn sắp phóng đại chiêu, đều treo hết tim lên cổ họng, sợ bị tố.

Mục Liêm dừng một lúc lâu, mới nói tiếp: “Thần muốn tố dưỡng phụ của Bệ hạ đã già nhưng không đứng đắn, nửa năm nay đã cưới ba phòng tiểu thiếp, hắn thân là trưởng bối của Bệ hạ, hành sự như vậy, khó có thể làm gương tốt cho vạn dân, gây tổn hại cho dân phong thế tục. Thỉnh Bệ hạ hạ chỉ, ra lệnh cưỡng chế không được cưới thêm.”

Quần thần nghe xong, uầy, bắt chó đi cày.

———————————————————————–

Chú thích:

(1) Đối sách: hay sách đối, là văn chương mà sĩ tử trả lời vấn đáp của hoàng đế về các vấn đề chính trị, kinh tế

(2) Sách luận: các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị phía trước để hiến sách cho triều đình

(3) Hí văn: hình thức văn nghệ hài kịch hoàn thiện sớm nhất trong lịch sử hí khúc TQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play