Cảm nhận được hai mũi kiếm bay tới, cự thú* hất đầu phun ra hai mũi tên nước giữa không trung chém đến phi kiếm, vội vã định lẻn xuống đáy biển. Nhưng vì kích thước quá khổng lồ, lại mới nhảy vọt lên, nên vẫn còn theo quán tính lao về phía trước, lúc này thoạt nhìn như đang lắc lư trên không trung, lưng khom thành đường cong, trông cực kỳ buồn cười.

*cự thú: con thú to lớn

Năm vuốt của Bạch Chuẩn như cái móc, nhân cơ hội chộp lấy cái đầu trơn bóng của nó. Sữa Bò thì cách quá xa, gấp đến độ chạy tới chạy lui trên phi khí, cuối cùng đứng trước người Tô Thiếu Bạch đè thấp cổ gầm lên, cặp mắt bỗng biến thành màu tím, há mồm phun ra một luồng sét màu tím, bất ngờ đánh ập tới phía sau Bạch Chuẩn. Luồng sét bám sát đằng sau Bạch Chuẩn tức khắc thành tia điện chém tới lông đuôi nó, Tô Thiếu Bạch co giần giật, Sữa Bò mi chắc chắn là không định đánh chết Tiểu Bạch đó chứ?

Trên không trung, Tử Điện Thanh Sương khẽ lượn, vội quay vòng lại, tia chớp quanh thân chém thẳng đến đầu Vạn Niên Kim Tình Thú, phi kiếm của Hạ Mạt cũng vòng sát theo sau, chém tới lần nữa.

Cái đầu Vạn Niên Kim Tình Thú giống như đầu cá voi, nhưng hàm răng lại sắc hơn cả răng cá mập, đôi mắt vàng óng lóe tia ác độc, quanh thân tuôn ra mấy làn sóng khí, hung tợn há mồm muốn cắn Tử Điện Thanh Sương, đồng thời vẫy đuôi, đập thoát thanh phi kiếm màu xanh khác đang bay tới.

Bạch Chuẩn kêu dài một tiếng, bị làn sóng khí quanh người nó đánh văng ra vài thước, làm rụng mất vài cọng lông chim trắng, tia sét của Sữa Bò cũng bị làm chệch đi, rơi xuống biển, văng lên một ngọn sóng nhỏ. Màu tím toàn thân Tử Điện Thanh Sương trở nên rực rỡ, đột nhiên tuôn ra một tia chớp màu tím hình đám mây, đánh tê mõm Vạn Niên Kim Tình Thú, nó lắc lắc vài cái, hất đầu nhả Tử Điện Thanh Sương, phi kiếm của Hạ Mạt cũng bị đánh văng ra ngoài.

Cầm trong tay công khí sư tôn cho hồi trước, Tô Thiếu Bạch còn định bụng sẽ tùy thời mà hỗ trợ bèn co giật khóe miệng, cảm thấy hàm răng của mình đau xót tê dại theo.

Chỉ có Phượng Nhị là nhàn nhã đứng trên mặt quạt quan sát trận đánh bên dưới, cây quạt bị hắn giẫm dưới chân, nên chỉ có thể cầm cái ấm cổ nhỏ và cái chung ngọc bích trong tay.

Lúc này, Vạn Niên Kim Tình Thú đã bay vọt lên điểm cao nhất, thân thể đột nhiên khom lại hình cầu vòm, vội vã muốn chúi đầu xuống nhảy vào biển sâu. Chỉ có ở trong nước mới là thiên hạ của nó.

Trong chớp mắt, Tử Điện Thanh Sương giữa không trung biến lớn gấp năm, sáu lần, ánh sáng màu tím rọi sáng mặt biển xung quanh, khí thế như hồng* mà chém một kiếm xuống mặt biển. Dù đã phóng hai luồng sóng khí bảo vệ bản thân, nhưng kiếm khí vẫn quét qua đuôi Kim Tình Thú, nó đau đớn né tránh vị trí trí mạng, ánh kiếm trảm thẳng xuống mặt nước, mang theo sấm sét, sức mạnh tựa vạn quân, bổ mặt biển thành một rãnh biển rộng hơn mười trượng, sâu mười mấy trượng, đánh mắt nhìn lại, thoáng như một vách núi đá dựng đứng trong nước. Cơn sóng lớn ập lên Phượng Nhị và Tô Thiếu Bạch trên không trung khiến hai người suýt nữa là bị cuốn vào, Sữa Bò chớp mắt nhảy lùi lại hai bước cũng không may mắn tránh thoát, hai người một thú trên phi khí đều bị làn sóng hất lên văng ướt nửa người. Cả hai chật vật nâng phi khí lên cao một chút, tránh cho bị liên lụy lần nữa.

*khí thế như hồng: từ hồng ở đây không phải là hồng trong màu đỏ, mà là hồng trong cầu vồng

Đuôi bị thương, mặt biển nơi vốn định nhảy xuống trốn vào lại không có nước, khiến cho Vạn Niên Kim Tình Thú hơi hoang mang, dường như nhất thời không hiểu rõ có chuyện gì đã xảy ra. Bạch Chuẩn lượn trên không nhả một quả cầu lửa đánh đến sau lưng nó, phi kiếm màu xanh của Hạ Mạt nhân cơ hội đâm thẳng cằm nó, Vạn Niên Kim Tình Thú bị cầu lửa bắn nóng bèn quay đầu đi, phi kiếm màu xanh bay vòng xẹt qua bên cạnh mõm nó, máu chảy ra.

"Máu! Mau lấy máu!" Phượng Nhị ướt đẫm cả người cũng không uống rượu mà đứng trên quạt ngọc cầm cái chung ngọc bích giậm chân, mắt sáng rực nhìn vết thương của Vạn Niên Kim Tình Thú.

Tô Thiếu Bạch trưng cái mặt 囧 nhìn hắn, "Phượng" lột da hả, một chút cũng không chịu bỏ qua. Sau khi Phượng Nhị tìm trong vòng trữ vật, thì ném cho Hạ Mạt một cái bình trà sứ màu thiên thanh, ý nói hắn đừng có lãng phí máu Vạn Niên Kim Tình Thú.

"Hàm răng, hàm răng!" Tô Thiếu Bạch bị Phượng Nhị lây nhiễm cũng khép hai tay lại kêu to với Nam Cung Hạo, máu thú xong rồi, còn hàm răng cậu muốn thì sao đây? Sữa Bò giũ giũ nước trên người, ngẩng đầu nhìn chủ nhân và Phượng Nhị bên cạnh một chút, hai cái người này chẳng những không giúp một tay lại còn thêm phiền nữa!

Tử Điện Thanh Sương bay vòng mang theo ánh tím, chém phần gốc của răng Vạn Niên Kim Tình Thú. Dường như hiểu lời nói của Phượng Nhị và Tô Thiếu Bạch, Vạn Niên Kim Tình Thú chẳng những dùng sức hất đầu cố lắng dùng sóng khí đánh văng Hạ Mạt, còn tiện thể ngậm chặt cái hàm to như chậu máu khi còn chưa xuống mặt nước như muốn giấu hàm răng nhọn hoắt.

Tô Thiếu Bạch: ...

Phượng Nhị: ...

"Vạn Niên Kim Tình Thú đã mở linh trí?" Tô Thiếu Bạch cứng đờ quay đầu hỏi Phượng Nhị bên cạnh.

Phượng Nhị vô tội nhún vai, làm ra vẻ "Sao mà ta biết được?". Dù sao muốn máu thú cũng chỉ là ý định nhất thời, trước kia hắn cũng không nghiên cứu kỹ chuyện này, chí ít Tiểu Bạch còn từng gặp qua, còn hắn thì chưa từng thấy thứ này.

Vạn Niên Kim Tình Thú sống đến vạn năm tức đã nhận được phúc trời rất lớn, nếu đã mở linh trí có thể nghe hiểu tiếng người, nhất định là linh thú thuận theo ý trời mà sinh ra, nếu giết nó sẽ bị trời phạt. Nhưng nó làm hại mạng người, rõ ràng đã phản bội ơn trời. Nhất thời, hai ngươi cũng không nghĩ ra được quyết định nào.

Không chỉ hai vị Chú Kiếm sư và Luyện Đan sư đang quan sát trận đấu ở trên, mà hai vị Kiếm tu phía dưới cũng lập tức chú ý đến sự khác thường của Vạn Niên Kim Tình Thú sau khi nghe hai người kêu lên. Phi kiếm trong lòng bàn tay Nam Cung Hạo không lùi mà hướng thẳng tới, vẫn tiếp tục chém thẳng đến vòm miệng nó, dáng điệu cực kỳ muốn bổ thẳng thú biển này thành hai nửa.

Nó bất đắc dĩ phải há mồm cắn thân kiếm Tử Điện Thanh Sương, chịu đựng cảm giác tê dại, dùng sức hất mạnh đầu sang bên khác, muốn ném kiếm của Nam Cung Hạo ra ngoài. Không ngờ, còn chưa dùng lực, đã nghe thấy âm thanh bật ra, tựa như hổ gầm rồng ngâm, lưỡi tử kiếm Thanh Sương từ trong thân kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, Nam Cung Hạo giơ thanh kiếm bén ngót không chút khách khí chém thẳng phần gốc cái răng tại mặt bên.

Không chỉ Vạn Niên Kim Tình Thú, ngay cả Phượng Nhị và Hạ Mạt cũng hơi sửng sốt, thanh kiếm này thật đặc biệt, lại còn có thể phóng ra một tử kiếm, dù là tu sĩ tỷ thí với nhau cũng khó lòng phòng bị. Hạ Mạt thầm đánh giá, nếu mình và Nam Cung Hạo tỷ thí, chỉ một kiếm vừa rồi cũng đủ cho thấy hắn không phải là đối thủ rồi, nếu còn gặp thêm thanh kiếm này thoát khỏi vỏ thì... Nhất định sẽ cực kỳ nguy hiểm, cửu tử nhất sinh*. Hắn không khỏi kính nể nhìn bóng người màu lam trên không, bọn họ đều là Kiếm tu, nói không chừng sau này sẽ phải đánh nhau một lần, Nam Cung Hạo không e dè xuất chiêu này, cho thấy đủ quang minh lỗi lạc rồi.

*cửu tử nhất sinh: chín đường chết một đường sống, ý nói là lâm vào tình trạng nguy hiểm chín phần sẽ chết

Phượng Nhị híp mắt, có người như vậy ngăn trở phía trước, mặt tảng đá làm sao có thể thắng đây! Lần này thấy được sự cường đại của Nam Cung Hạo, sau này chẳng phải sẽ phải tốn nhiều thời gian tu luyện hơn à? Thật hối hận vì đã đồng ý với Tiểu Bạch, quả nhiên vẫn nên tìm cơ hội độc chết cái tên ngáng đường này mới đúng.

Tô Thiếu Bạch đắc ý sờ cục lông Sữa Bò nhà mình, vỗ vỗ cái đầu ướt nước của nó, thấy chưa thấy chưa, Thanh Sương kiếm ra khỏi vỏ rồi kìa!

Đường kiếm chém ngang đến tận xương, một cái răng nhọn ánh lam bị nhổ, lập tức máu đổ khắp nơi. Hạ Mạt nhân đó mà ném cái bình màu thiên thanh, hứng được máu của thú biển.

Vạn Niên Kim Tình Thú nhả mẫu kiếm Tử Điện Thanh Sương ra, đau đớn trở mình trên không, rơi thẳng xuống biển, sóng khí quanh thân dao động đến mức Hạ Mạt và Nam Cung Hạo không thể không tách ra. Nam Cung Hạo thu hồi mẫu kiếm thì dùng thân kiếm ném cái răng tiếp được lên không trung, Bạch Chuẩn vỗ cánh ném nó lên phi khí của Tô Thiếu Bạch. Sữa Bò phi thân lên, vốn định há mồm cắn, nhưng cái răng này quá to, nó cắn không nổi, đành phải dùng chân nhào tới, rơi xuống trên phi khí. Dù thế nào thì khí thạch cũng đã tới tay, Tô Thiếu Bạch vội vàng thu món đồ đầm đìa máu này vào nhẫn trữ vật.

Lúc này, mặt biển đã khép lại hơn nửa, Nam Cung Hạo phóng to Tử Điện Thanh Sương lần nữa, đương lúc định phóng sấm sét chém phủ đầu Vạn Niên Kim Tình Thú, thì đôi con ngươi màu vàng óng của mãnh thú hốt nhiên lộ ra sự bi thương, vùng vẫy lắc đầu với y mấy cái, dường như đang cầu xin. Tâm niệm Nam Cung Hạo lập tức thay đổi, đường kiếm lệch đi, quẹt qua bên sườn má nó, vừa vặn hợp với đường máu Hạ Mạt vẽ ra khi nãy thành một vết thương hình chữ '乂', sâu đến tận xương.

"Hôm nay tha mạng cho mi, nếu còn dám hại người, sẽ chém không tha." Nam Cung Hạo đạp chân lên phi kiếm, lớn tiếng trách mắng Vạn Niên Kim Tình Thú đã nhào nửa người vào nước.

Dường như hiểu lời nói của Nam Cung Hạo, thú biển vừa rơi vào nước không có đường trốn thoát, cái đầu to lắc lắc hai cái, mang theo sóng biển cao mấy thước, dường như muốn cảm tạ, lại tựa như đang đồng ý. Hạ Mạt đứng một bên khác, cùng với Nam Cung Hạo tạo thành thế gọng kìm, cẩn thận ngăn ngừa nó chạy trốn nửa đường. Cái bình màu thiên thanh vẫn bám sát miệng vết thương thú biển, hết lòng nhận lấy máu thú đang ồ ạt chảy.

"Mi đã mở linh trí, có bằng lòng ký thú khế* với ta, thề sẽ không hại người?" Nam Cung Hạo nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng óng của nó.

*thú khế: khế ước với dị thú (hoặc linh thú)

Thú khế là một loại khế ước giữa tu sĩ và dị thú bị thu phục, hòng phòng ngừa tính cách bẩm sinh tàn bạo lại hay thay đổi thất thường của dị thú, hoặc lại dám tiếp tục tấn công chủ nhân đã ký khế ước với nó, nếu dám vi phạm, chủ nhân lập tức dựa vào linh khế chém vào biển ý thức của linh thú, tiêu diệt linh thức đó, đây không khác gì là chết. Nam Cung Hạo và Bạch Chuẩn, Tô Thiếu Bạch và Sữa Bò không ký khế ước này vì hai người không muốn tước đoạt bản tính vốn có của chúng. Nhưng con Vạn Niên Kim Tình Thú này không dễ thu phục, nếu sau khi thả đi mà lại làm việc ác, làm hại sinh linh, vậy là lỗi của bọn họ. Vạn Niên Kim Tình Thú lẳng lặng nổi trên mặt biển, dường như đang do dự. Nam Cung Hạo khẽ nhếch mày kiếm, Tử Điện Thanh Sương dưới chân tựa như đe dọa mà ầm ầm tuôn ra tia chớp màu tím, dường như bất cứ khi nào cũng có thể trở nên tức giận.

Thú biển màu đen thật to cuối cùng cũng hoảng hốt gật đầu. Hai tay Nam Cung Hạo lập tức kết ấn, một cái ấn màu vàng kim hình chữ "井" bay về phía cái đầu đen nhánh của nó, Vạn Niên Kim Tình Thú quả nhiên không né tránh, còn cố gắng rướn người trong nước lên cao thêm, ánh sáng khắc trên đầu cự thú lóe lên tiến vào.

"Bắt đầu từ hôm nay, mi tên là Tiểu Hắc, nếu như bị ta phát hiện mi còn tiếp tục hại người, ta sẽ dùng ấn này lấy mạng mi." Nam Cung Hạo cảnh cáo thêm lần nữa.

Tô Thiếu Bạch:...

Vạn Niên Kim Tình Thú khí phách như vậy mà đặt cái tên hẹp hòi* vậy có tốt không đây trời? Tiêu chuẩn đặt tên của Kiếm tu đại nhân quả đúng là chẳng có tí tiến bộ nào hết á. Tô Thiếu Bạch yên lặng ngắm Tiểu Bạch bay trên không, rồi lại ngó Tiểu Hắc trong nước, nhịn không được thắp cho chúng một cây nến.

*chỗ này, từ hắc còn có nghĩa là xấu xa, độc ác, hiểm độc, hoặc hiểu thoáng nghĩa là hẹp hòi xấu xa cũng được

Sữa Bò & Pudding: Chủ nhân chắc chắn mình có tư cách chê cười người khác hả?

Vạn Niên Kim Tình Thú ở trong nước ngẩng đầu gật gật, an phục chủ nhân, ý nói tiếp nhận lời dạy. Nam Cung Hạo lấy vài viên thuốc trong vòng trữ vật giúp nó vỗ lên vết thương cầm máu. Có điều vết thương quá lớn, chẳng thấm vào đâu.

Phượng Nhị từ trên không trung ném cho y hai lo thuốc, "Không chết được, thuốc bột thì vẩy lên vết thương nó, còn thuốc viên thì cho nó ăn hết." Tô Thiếu Bạch hạ xuống gần đó hỗ trợ bôi thuốc bột lên, Vạn Niên Kim Tình Thú quả nhiên cực kỳ có linh tính, lúc xức thuốc thì ngoan ngoãn đứng im, khi cảm thấy cực kỳ đau đớn thì há mồm để lộ cái miệng đầy răng sắc.

Sau khi thả Tiểu Hắc đi rồi, tập thể bèn tạo hai gian động phủ tạm thời trên vách đá dựng đứng ngàn trượng cạnh biển, đợi Tô Thiếu Bạch luyện chế áo giáp.

Nghĩ đến thuộc tính vô dụng của mình, trước tiên Tô Thiếu Bạch muốn dùng lớp giáp gần như đao thương bất nhập trên thân của con Thiên Túc Thổ Long mà đã cùng Pudding tróc sạch sẽ khi trước, luyện chế thành mộ áo giáp toàn thân, giờ mà không dùng, thì đợi đến khi nào?

Vấn đề mà cậu vốn lo lắng nhất vẫn là chuyện Pudding muốn ăn viêm thạch Lục phẩm, lúc ở trong thành Bất Hoán chỉ đổi được mấy cân, hoàn toàn không đủ cho Pudding dùng. Có điều, chuyện này may mắn có thể giải quyết tốt, Đan hỏa của Phượng Nhị cũng là Lục phẩm, vậy nên trong túi hắn đầy ắp viêm thạch Lục phẩm thượng đẳng, Pudding có thể thoải mái ăn. Phượng Nhị thậm chí còn đưa cho cậu một loại phối thạch tên "kiều thạch" để huấn luyện Đan hỏa Lục phẩm, thứ này khi bị thần hỏa đốt đến một nhiệt độ nhất định, sẽ cong vểnh hai đầu, khi lạnh sẽ trở lại hình dạng ban đầu. Tô Thiếu Bạch cho Pudding dùng thử, thấy tốt y như phối thạch Hoàng phẩm cộng thêm Cam phẩm, bèn để nó đổi sang luyện tập kiều thạch.

Cầm lấy không ít viêm thạch Lục phẩm lại thêm kiều thạch của người ta, vốn Tô Thiếu Bạch còn hơi ngại, muốn trả chút linh thạch cho Phượng Nhị, nhưng mắt phượng của đối phương giương cao, không khách khí mà chỉ Nam Cung Hạo đang ngồi dưới ánh mặt trời hấp thu linh khí, "Yên tâm, những thứ này ta sẽ để y nợ rồi trừ vào đó." Tiểu Bạch chẳng phải nói hai người họ chỉ là Chú Kiếm sư và Kiếm tu đã ký kết thuộc khế sao, cung dưỡng cho Chú Kiếm sư nhà mình là bổn phận của Kiếm tu. Hừ, hắn lại muốn xem thử một chút hai cái người bao giờ mới sáng mắt nhận ra, lúc cần thiết, hắn không ngại giúp thúc đẩy một chút. Lại còn có thể xem trò vui nữa chứ, từ trước đến nay tính tình hắn luôn là e sợ thiên hạ không loạn thế đấy.

Nam Cung Hạo mở mắt, nhìn cả hai rồi gật đầu, ý nói mình đồng ý khoản nợ này.

Tô Thiếu Bạch nhận được đủ vật liệu bèn mãn nguyện định chế ra bốn áo giáp khác nhau. Nếu đã làm, đương nhiên là mỗi người một bộ, dù gì cả bốn người cùng hỗ trợ nhau trong bí cảnh, giúp đỡ lẫn nhau. Áo giáp của Kiếm tu đại nhân chủ yếu là bảo vệ chỗ hiểm, nếu rườm rà quá sẽ làm vướng việc sử dụng kiếm, không tốt tí nào. Về phần mình và Phượng Nhị, diện tích bảo vệ càng lớn càng tốt, tốt nhất là "trang bị đến tận răng". Tô Thiếu Bạch không ngừng phác thảo trên giấy ba ngày, hai loại giáp cơ bản đã thành hình.

Không chỉ cậu bận rộn đến mất ăn mất ngủ, Nam Cung Hạo và Hạ Mạt cũng ngày đêm không ngừng tu luyện và nghiên cứu kiếm pháp, gần như không dừng tí nào. Đương nhiên là hai vị Kiếm tu càng mạnh thì độ an toàn của bốn người càng lớn. Sữa Bò và Bạch Chuẩn cũng theo bên cạnh tự tập luyện đối chiêu với nhau. Sữa Bò có phát nhiệt thêm một lần, hữu kinh vô hiểm, may mắn được áp chế. Pudding cũng không ngừng ăn viêm thạch rồi lại tăng thêm phần tự luyện tập điều khiển sức lửa với kiều thạch.

Cả đỉnh núi, chỉ có Phượng Nhị trừ việc thường xuyên luyện chút Đan hỏa thì cả ngày ăn dầm nằm dề, rỗi rãi đến mức muốn nhảy tường. May mà Tiểu Hắc ở trong biển nhận ra hơi thở của bọn họ, thi thoảng sẽ đem cua và các loại cá tôm đến thăm bọn họ.

Phượng Nhị học theo Tô Thiếu Bạch dùng Đan hỏa luộc cua, rồi mê tít mùi hương này, xem chừng là công lao của Đan hỏa, đương nhiên cũng là kiểu không thầy cũng nên, để lại được một phần linh khí. Vậy nên Phượng Nhị cả ngày ngồi trên vách núi trông ngóng Tiểu Hắc trở lại, luộc cua, một người một thú không coi ai ra gì tự ăn với nhau, ăn đến ghê gớm, hoàn toàn coi thường mấy người đang điên cuồng tu luyện trên đỉnh núi. Tiểu Hắc được ăn mỹ thực thì càng thêm chịu khó, tình cảm với Phượng Nhị càng thêm khắng khít, hoàn toàn không biết "lòng tốt" của cái vị ngồi trên vách núi cùng chia đồ ăn với nó, chẳng những không có ý định chia xíu xiu nào cho chủ nhân mình, mà còn quên luôn trước đó ai mới là đầu sỏ bỏ tiền tìm kế lấy máu thú hại nó suýt nữa là bỏ mạng.

Thử luyện hóa mấy mảnh giáp của Rồng đất ngàn chân, Tô Thiếu Bạch mừng rỡ phát hiện nó lại trở nên mềm mại vô cùng, hơn nữa còn mỏng như cánh ve, theo một cách nào đó thì không khác mấy với da thú đã tẩy lông, mặc dù không lấp lánh đẹp đẽ bằng áo giáp Kim Tằm mà Phượng Nhị mua được tại thành Bất Hoán, nhưng trị số bảo vệ chắc chắn là mạnh hơn. Đã vậy, chế thành áo giáp lót mặc bên trong sẽ lý tưởng nhất. Cậu dốc lòng đóng cửa ngồi trong động phủ luyện chế, toàn tâm toàn ý muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho mấy người kia. Trải qua trọn hai mươi ngày, Tô Thiếu Bạch đắc ý cầm bốn áo giáp màu vàng đất ra, muốn mọi người mặc thử.

Phần Nam Cung Hạo thì thôi không tính, thấy còn có cả phần của mình và Hạ Mạt, thanh niên áo đỏ khẽ híp mắt phượng, đứa trẻ này thật tri kỷ mà.

Ném hai loại áo giáp Hoàng phẩm này lên không trung, Nam Cung Hạo và Hạ Mạt điều khiển phi kiếm chém mấy trăm kiếm trong chớp mắt, áo giáp hoàn toàn không chút hư hại.

"Tiểu Bạch, đệ thật lợi hại!" Phượng Nhị vừa lòng kéo mặt Tô Thiếu Bạch qua muốn hôn, hai bóng người xanh và đen thoáng qua một cái, chỉ trong khoảnh khắc, khó khăn tách hai người ra.

Phượng Nhị ghét bỏ phất phất cây quạt, một tên hai tên đều sao thế này, Kiếm tu thật sự là cứng nhắc không chút thú vị mà, "Nếu vậy, chúng ta có thể xuất phát rồi?"

"Cho ta thêm mười ngày!" Tô Thiếu Bạch giơ hai ngón tay huơ huơ cầu xin ba người trước mặt, lần trước đánh với Vạn Niên Kim Tình Thú, cậu đột nhiên nghĩ đến, mình và Phượng Nhị, đến gần thì quá mức nguy hiểm, nhưng không chừng có thể dùng cung nỏ thử xem. Nhưng vì không dám hứa chắc có thể thành công hay không, nên cậu muốn dùng mười ngày để thử xem thế nào.

Tu luyện ngày đêm không ngừng, kỳ hạn mười ngày gần hết. Sáng sớm một hôm nọ, một đám mây đen kịt ngưng tụ trên vách đá ngàn trượng, ẩn hiện ánh chớp.

Phượng Nhị đang nhàn nhã ngồi trên đỉnh núi vung vẩy chân chờ Tiểu Hắc mang cua tới, nhíu mày, nhìn điệu này, lẽ nào hôm nay trong bốn người bọn họ có người sắp độ kiếp tiến cảnh?

.

Note: Thông báo một chút, bộ Dẫn đường sẽ tạm ngưng để hoàn thành xong bộ Chú Kiếm sư, còn thời gian hoàn thành Chú Kiếm sư thì Ngạn sẽ cố gắng làm nhanh nhất trong khả năng của Ngạn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play