*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ta muốn xem là món gì mới có thể quyết định được."

Tô Thiếu Bạch mở cái bọc nhỏ bên cạnh ra, bên trong là một chén trà to bằng sứ màu trắng sữa! Chủ tiệm Vương và ông chủ tiệm mì nhìn nhau khó hiểu. Chợt thấy cậu tiện tay lấy cái khay đựng chén qua, đặt ngược lên trên chén, sau đó úp ngược lại đổ thứ bên trong ra đĩa.

Món ăn trong đĩa chia làm hai tầng, tầng trên trong suốt tựa băng, bên trong còn có mấy đóa hoa quế, tầng dưới thì trắng muốt như tuyết, mịn màng săn chắc, thoang thoảng mùi hoa, nhẹ nhàng thanh thoát, tinh xảo như những món đồ sứ được chế tác trong cửa hàng thủ công.

Nếu món bánh màn thầu cây hoa hồng ở xếp lên bảng thì mùi vị món này tuyệt nhiên sẽ không kém, hai mắt ông chủ Trương trợn đến gần như muốn lòi cả ra, nếu đặt tịa phường Linh Lung, tuyệt đối có thể thành món đặc biệt đó!

"Thế nào?"

"Có thể!" Chủ tiệm Vương sảng khoái đồng ý. Tô Thiếu Bạch ký hai bản công khế* về hai món bánh màn thầu hoa hồng và thạch hoa quế ngay tại chỗ, rồi mời người tới làm công chứng, ba người chia nhau ký rồi ấn dấu, Tô Thiếu Bạch và chủ tiệm Vương mỗi người giữ một phần. Sau khi chủ tiệm Vương lấy được phương pháp chế biến món ăn thì thanh toán hai viên châu tệ trước, rồi cả hai quyết định mỗi đầu tháng thì sẽ kết toán tiền.

*công khế: công: công khai; khế: khế ước, bản hợp đồng

Trước khi đi, Tô Thiếu Bạch lại nhờ chủ tiệm Vương và ông chủ Trương tiệm mì giúp đỡ tìm một cửa hàng đang tìm người bán thích hợp. Có hai khối linh thạch thượng đẳng của tiên trưởng làm chỗ dựa, dự định của cậu càng lớn hơn, nếu gặp cửa hàng thích hợp, thì lựa chọn tốt nhất trước mắt là giúp mẹ con Tưởng gia chuyển nhà lên trấn Thanh Thủy.

Đỗ Văn đứng cạnh nghe Tô Thiếu Bạch nói muốn xem mua nhà trên trấn thì kinh hãi nhìn cậu, cuối cùng vẫn nhịn không nói lời nào. Tài sản Tưởng gia không nhiều, chuyện này hắn biết, nếu là mua nhà ở thôn Thái Bình thì còn được, nhưng mà nhà ở trấn Thanh Thủy ư? Tô Thiếu Bạch lấy đâu ra một khoản tiền lớn như vậy? Ngẫm lại khả năng xuất thân của đứa trẻ này, hắn chợt bình tĩnh lại, cứ xem như đưa đến một nơi nhỏ như thôn trang của bọn họ, thì chưa chắc sẽ không có người nhà chăm sóc, chỉ bằng vào một phương pháp làm món ăn khéo léo này cũng đủ biết không phải thuộc một gia đình đơn giản.

Đỗ Tam tẩu và Đỗ Hổ muốn ở trên trấn hai ngày, chỉ có hai người Đỗ Văn và Tô Thiếu Bạch ngồi xe ngựa ra khỏi thành trước khi đóng cửa thành, vội vã chạy về thôn Thái Bình.

Mở cửa vào sân, mẹ con Tưởng gia đang ngồi ở trong sân đốt đèn chờ cậu. Tưởng Mạc Ngọc tựa trong lòng mẹ, gật gù ngủ. Mấy con ngài lượn lờ quanh ngọn đèn dầu vàng.

Thấy cửa ngoài sân có tiếng động, mẹ Tưởng buông vải thêu trong tay, vừa ôm con gái lên đón cậu, "Có đói bụng không? Trên lò có hâm đồ ăn lại cho con rồi đó!"

Tô Thiếu Bạch ra sức gật đầu, cả ngày cũng không có ăn món gì ngon cả, phải ăn cho đủ hai bát lớn mới được.

Cậu vừa ăn vừa tình hình hôm nay trên trấn kể lại cho mẹ Tưởng, đến đọa tiên trưởng đại nhân cho cậu mượn hai khối linh thạch thượng phẩm thì khiến cho mẹ Tưởng sợ đến hết hồn, hai ngàn châu tệ, sao lại có thể tùy tiện ném cho Tô Thiếu Bạch chứ?

Rồi nói đến việc mua bán với phường Linh Lung, Tô Thiếu Bạch lấy túi tiền trong lòng ra đưa cho mẹ Tưởng, bên trong là sáu châu tệ kiếm được hôm nay. Bà thở dài, xấu hổ ra mặt, một người lớn như bà mà lại còn phải dựa vào một đứa trẻ này. Sau lại nói đến vấn đề mua nhà, ý mẹ Tưởng là muốn cứ mua ở thôn Thái Bình là được, dù gì giá cả phải chăng, sau này đi lại cũng dễ dàng hơn. Trong lòng bà, số tiền này mình cũng phải cố gắng làm kiếm lại để Tô Thiếu Bạch trả lại cho tiên trưởng.

Ngày mốt có phiên chợ, bánh màn thầu hoa hồng không thể bán lại, nhưng có thể bán thạch hoa quế. Một nhà bà người đầy khí thế làm 123 phần thạch hoa quế, bán được 120 cái mỗi cái ba đồng tệ, còn ba cái thì đã vào bụng con sâu nhỏ thèm ăn nào đó rồi. Toàn bộ kiếm được khoảng 320 đồng tệ, mẹ Tưởng mừng đến độ nước mắt lưng tròng.

Đến thời gian xuống mỏ, trong quá trình Tô Thiếu Bạch tìm kiếm viêm thạch Cam phẩm thì ngạc nhiên phát hiện, Pudding sau khi lên cấp đã có thể cách xa cậu hơn rồi. Cậu tính sơ sơ, phát hiện khoảng cách hiện tại lấy cậu làm trung tâm, bán khính tầm khoảng trăm mét hình tròn. Trước kia Pudding chỉ có thể rời cậu khoảng năm mét, nói sơ sơ thì phạm vi hoạt động của Pudding giờ đã lớn gấp hai mươi lần. Có phải cũng có nghĩa là năng lực của nó tăng lên gấp hai mươi không nhỉ? Hèn gì lên cấp khó thế, nếu mỗi lần đều tăng gấp hai mươi lần, vậy chẳng phải đến khi lên đến Thần phẩm là thành phần thiên diệt địa* luôn sao?

*phần thiên diệt địa: "phần" có nghĩa đốt, thiêu; "diệt" có nghĩa là tiêu diệt; phần thiên diệt địa có nghĩa là thiêu trời diệt đất

Nghĩ đến đây, Tô Thiếu Bạch trợn tròn đôi mắt hoa đào nhìn thần hỏa đang hưng phấn bừng bừng tự động tìm kiếm viêm thạch Cam phẩm, lần đầu tiên nhận ra, tên phá gia chi tử nhà mình, thì ra lại có thể cực kỳ nghịch thiên đến vậy. (Ngạn: nó vốn đã nghịch thiên rồi, cưng còn nghịch thiên hơn đấy =)))))

Hiện tại, chuyện tốt đẹp nhất mà từ việc Pudding lên cấp đem đến chính là cuối cùng Tô Thiếu Bạch cũng có thể đào viêm thạch Xích phẩm rồi! Số lượng viêm thạch Cam phẩm quả thực ít hơn Xích phẩm rất nhiều, lần này cậu chỉ tìm được hai khối viêm thạch Cam phẩm cho Pudding. Bởi vì tìm kiếm viêm thạch Cam phẩm và chừa lại vài giờ để ngủ, cậu chỉ đào được hai khối viêm thạch Xích phẩm trung đẳng nặng khoảng bốn lượng. Tính toán thì tổng cộng là 174 cân viêm thạch Bạch phẩm hạ đẳng. Tiền thuê nhà tháng này đã nộp đủ, Tô Thiếu Bạch đơn giản trực tiếp đổi thành bảy châu tệ cho vào túi tiền.

Cậu ngồi trong xe Hạc ngủ không biết trời trăng mây đất gì, thình lình có người đập cửa sổ bên cạnh mình, Tô Thiếu Bạch mơ màng trợn mắt nhìn, là Triệu Lôi.

"Cậu không cố đi đào mà lại quay lại ngủ à?" Triệu Lôi đứng cách cửa sổ hận rèn sắt không thành thép mà chất vất cậu, trên trán có một vết thương.

"Ngươi bị thương?"

"Ừ, không có gì đâu, chuyện lần trước, cậu có giúp ta hỏi qua Tiên chủ không đó?" Triệu Lôi sờ trán, không muốn nói nhiều mà chuyển sang chuyện chính.

"À, cái đó hả, gần đây không có gặp vị Tiên chủ đó, nhưng mà ta có hỏi qua người khác, xem chừng có thể. Cho nên ta cũng tính khi đó đến thử xem."

Triệu Lôi nghi ngờ nhướng mày, "Cậu cũng muốn đi?" Vết thương trên trán cứ như hàng lông mày thứ hai, theo động tác của hắn mà nhướng lên, thoạt nhìn có hơi buồn cười.

"Ừ, đến khi đó nói không chừng chúng ta có thể gặp nhau đó."

Trong lúc cả hai nói chuyện, thợ mỏ thôn Thái Bình cũng đều lục tục lên xe Hạc, thấy hai người cách cửa sổ nói chuyện phiếm thì đều quay lại nhìn vài lần. Triệu Lôi bèn ngừng nói, vẫy tay chào Tô Thiếu Bạch rồi rời đi.

Mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ cố định cùng Pudding đến bên bờ suối huấn luyện, quậy nguyên cái phòng bếp, Tô Thiếu Bạch lại cùng mẹ con Tưởng gia lên phiên chợ bán thạch hoa quế, xuống hầm mỏ, đào thêm mấy khối viêm thạch Xích phẩm thượng đẳng, ngoại trừ tiền thuê nhà tháng chín, vừa vặn đổi được ba mươi châu tệ. Nếu không tu tiên thì việc cứ thế một đường trở thành thổ hào* cũng không tệ. Tô Thiếu Bạch nhét ba mươi châu tệ vui vẻ về nhà.

*thổ hào: giống như địa chủ á

Cứ thế, châu tệ trong tay mẹ Tưởng cũng đã gần khoảng năm mươi mốt viên. Điều duy nhất làm cậu cảm thấy lo lắng chính là ngày mùng chín chỉ còn chưa tới hai ngày, không nói bên phía Đỗ Văn, bên phường Linh Lung trên trấn, tin tức về nhà cửa một chút cũng không có.

Hai lần xuống hầm mỏ gần nhất, sau nửa đêm cậu đều trở xe Hạc ngủ bù. Vì vậy, nằm lăn lộn trên giường đến trưa thì đã tỉnh. Sau khi cùng mẹ con Tưởng gia ăn bữa trưa, cậu đương muốn đến bên bờ suối huấn luyện Pudding, cửa lớn Tưởng gia đột nhiên bị gõ mạnh. Cả nhà nghi hoặc nhìn nhau, Tưởng Mạc Ngọc chạy đến, mở cửa trong sân.

Ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ đang đứng, cả người mặc một bộ quần áo ngắn màu nâu xám, khoảng hai mươi tuổi, trán đổ đầy mồ hôi.

"Xin hỏi, Tô thiếu gia có ở đây không?" Hắn đứng trước cửa, quy củ nói chuyện cùng một cô bé bảy tuổi, trông qua có chút buồn cười.

"Ngươi tìm ta?" Tô Thiếu Bạch nghe hắn nhắc đến họ của mình, bèn đi đến, cẩn thận nhìn gương mặt trước mắt một chút, quả thực không biết.

Người nọ vừa thấy cậu thì hai mắt sáng ngời, "Tô thiếu gia, tôi là hỏa kế phường Linh Lung, lần trước ngài đến tiệm tôi có ở trong đó. Giờ ông chủ Thiên phái tôi đến đón ngài, có chuyện quan trọng cần bàn."

Thì ra là hỏa kế này đến từ trấn Thanh Thủy, xem chừng hỏi thăm gia đình Tưởng gia cũng tốn không ít thời gian, hèn chi đầu đầy mồ hôi.

Tô Thiếu Bạch tính tính thời gian, hiện tại nếu đi thì phải đến gần nửa đêm mới có thể trở về, haizz, giao thông không phát triển đúng là cực khổ mà. Nếu như không ra ngoài trước khi đóng cửa thành, có khi còn phải ở trong thành thêm một đem. Thời tiết cũng bắt đầu trở lạnh, sáu phần da thỏ và da dê lần trước mẹ Tưởng đã tìm được người thuộc rồi, trong phiên chợ trước bà muốn tìm mấy tấm da vá mặt giường, nhưng lại không chọn được, không bằng lần này cùng đi đến trấn Thanh Thủy, dù gì sau này nếu cậu ở trên núi Phù Lô, thì việc giao tiếp với phường Linh Lung cũng cần phải giao lại cho mẹ Tưởng.

Sau khi cậu nói suy nghĩ của mình cho mẹ Tưởng, bà cũng đúng lúc không yên tâm khi để một mình cậu rời nhà. Thế là dọn dẹp thay quần áo, rồi dẫn Tưởng Mạc Ngọc và cậu cùng nhau lên xe ngựa của hỏa kế.

Chủ tiệm Vương đang u sầu đầy mặt ngồi trong quầy chờ cậu, vừa thấy cậu liền dẫn người đến sân sau nói chuyện. Nhà bếp phường Linh Lung có ba vị đầu bếp, một người phụ trách mấy món ăn có nước, một người chịu trách nhiệm làm thức ăn ngọt, còn một người thì làm thức ăn mặn. Hai món Tô Thiếu Bạch đưa ra khi trước, đều là món ngọt. Vậy nên mấy phương pháp làm món ngọt đều ở chỗ vị đầu bếp đó. Hôm qua sau khi phường Linh Lung đóng cửa, không ngờ tới đến sớm hôm nay mở tiệm, vị đầu bếp làm món ngọt không đến, phái hỏa kế đến tìm thì không thấy người đâu, tuy nói vị đầu bếp làm món ngọt này là người nơi khác, nhưng cũng đã làm việc tại phường Linh Lung hơn hai năm, chủ tiệm Vương bị lừa đến trở tay không kịp, bèn mời Tô Thiếu Bạch đến có thể cứu bà vài ngày không.

Trốn ư? Tô Thiếu Bạch cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng ngày mốt là đại hội kiểm tra linh nguyên, nhiều nhất là cậu chỉ có thể giúp hôm nay và ngày mai mà thôi. Cậu chớp chớp mắt, thấy mẹ con Tưởng gia đang đứng phía xa chờ cậu, bèn nảy ra một ý tưởng. Đích tay nghề làm thạch hoa quế và bánh màn thầu hoa hồng của mẹ Tưởng đều là do cậu một tay dạy, nhất định là không thành vấn đề, còn mấy món thức ăn của phường Linh Lung, học một ít chắc cũng không thành vấn đề, nếu thực sự không được, cậu sẽ tìm thêm hai món ngọt mới, để phường Linh Lung cố định đưa ra mấy món ngọt mới để hấp dẫn khách hàng không tệ.

Nếu vậy thì mẹ con Tưởng gia chẳng những có thể chẳng những có thể có thu nhập cố định, nếu như tích lũy kinh nghiệm, sau này mở tiệm cũng dễ dàng hơn một chút. Càng khỏi phải nói, trong lòng Tô Thiếu Bạch vẫn nhất định muốn mở thực phường hoặc tửu lâu tại trấn Thanh Thủy, chỉ là lúc này thời cơ chưa chín muồi.

Chủ tiệm Vương nghe xong lời của cậu, đôi mắt đẹp khẽ híp, đề nghị của Tô Thiếu Bạch không phải không được, hơn nữa cũng mang luôn dự tính sau này nói ra luôn, phong cách người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám cũng khá hợp ý bà. Bèn lập tức bàn bạc với mẹ Tưởng, quyết định ước khế. Mẹ Tưởng phụ trách món ngọt trong bếp, bao ở, rồi lại nghĩ đến tình hình đặc biệt của mẹ Tưởng, chủ tiệm Vương nói tạm thời bố trí bà ở căn cạnh nhà mình. Đợi đến khi bà tìm được căn nào thích hợp thì lại dọn ra ngoài ở. Mỗi tháng có hai ngày nghỉ. Tháng đầu xem như là thử việc, tiền lương hằng tháng là ba trăm đồng tệ, nếu không có vấn đề thì tháng sau mỗi tháng sẽ là sáu trăm đồng tệ, một năm sau tăng lên thành hai trăm. Tiền lời thạch hoa quế và cách chế biến món ngọt mới của Tô Thiếu Bạch, mỗi tháng sẽ được thêm vào thu nhập của mẹ Tưởng.

Thế là mẹ con Tưởng gia dọn nhà đến trấn Thanh Thủy, chuyện của bọn họ xem như giải quyết vẹn toàn cả rồi. Tảng đá lớn trong lòng Tô Thiếu Bạch cũng biến mất, cả người thoải mái khôg ít. Rồi cậu lại dạy mẹ Tưởng làm bánh nếp ngàn lớp nhân đậu tím và bánh xốp mè trứng để bổ sung, cộng thêm những món ngọt vốn đã nổi tiếng của phường Linh Lung, cũng miễn cưỡng làm được một bàn tiệc.

Sáng sớm mùng chín tháng chín, sắc trời vừa tờ mở, mẹ Tưởng và Tưởng Mạc Ngọc cố ý đi cùng Tô Thiếu Bạch lên núi Hoa Đình, hai người đi còn chưa nói đi, cả nhà vừa đến cửa đông thôn, Đỗ Kiếm Thu ấy vậy mà cũng dẫn theo hai tên đầy tớ đứng tại đó!

Sáng sớm đến đây để làm gì? Định chặn đường cướp của hả? Tô Thiếu Bạch ngờ vực nhìn Nhị thiếu gia Đỗ gia đứng chặn giữa đường, sắc mặt đó còn tối hơn cả sắc trời, cứ như mình thiếu nợ hắn mấy châu tệ vậy.

"Lên xe, ta đưa mấy người đi." Đỗ Kiếm Thu nhíu mày, nếu hắn không đến, tên ngốc này thật định cùng mẹ con Tưởng gia dựa vào đôi chân mà đi đến đó à? Không biết là sẽ bị khinh thường à? Mà dĩ nhiên, người hắn lo bị khinh thường tuyệt không vị họ Tô nào đó.

Rõ ràng chỉ là một thằng nhóc, lại giương cái mặt như người lớn khiến người ta thật sự muốn cười mà. Phía sau hắn có hai chiếc xe ngựa có gắn thùng xe màu nâu đỏ, mà đôi ngựa kéo xe có lớp lông màu đỏ thẫm, thân thể cường tráng, không ngừng phe phẩy đuôi. Tô Thiếu Bạch đoán chừng cái mặt trong lòng cũng là Đỗ Nhị cũng trông thế này.

Sao hắn lại biết hôm nay mình đi đâu chứ? Cúi đầu nhìn bé con nhà mình một chút, quả nhiên là đang cúi đầu vân vê vạt áo. Câu nói con gái lớn rồi không dùng được nữa thật là không sai mà, mà bé con nhà cậu cũng chỉ mới có bảy tuổi thôi nha! Đối phương còn là một người trở thành tiên trưởng có tiền đồ vô lượng, thật là tạo áp lực không nhỏ cho người nhà mà! Được, xem ra thằng nhóc Đỗ Nhị đúng là không thể khinh thường.

Tô Thiếu Bạch dĩ nhiên sẽ không để cái chân mình đau, có xe đương nhiên tốt hơn đi bộ, nên cũng vui vẻ cùng mẹ con Tưởng gia lên chiếc xe ngựa phía trước.

Núi Phù Lô mây mờ quanh năm, tiên khí lượn lờ, biết bao loại đá kỳ lạ, trăm núi kéo dài không dứt. Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy toàn thân đầy tinh thần. Mọi người đến dưới núi Hoa Đình, mặt trời vừa mọc, nắng sớm xuyên thấu mây mờ trên núi soi rọi cả chân núi.

Sơn môn Bác Sơn phái được khắc từ một khối cẩm thạch cực lớn đột ngột nhô lên từ mặt, khí phách hiên ngang, xem độ cao, ít nhất cũng phải tầm hai mươi, ba mươi mét. Vẻ ngoài của sơn môn tựa như cổng trời sáu trụ năm cửa [1], tấm biển ngang cực lớn viết bốn chữ thật to "Điện ngọc Bác Sơn" được mạ vàng, nét chữ tùy ý tung hoành, khí thế hào hùng, rất có khí thế làm rung chuyển trời đất. Chỉ riêng cửa cột đá của sơn môn đã to bằng bánh xe xe ngựa. Trên cột trụ cao bằng hai người có dáng người cực cao có khắc hoa văn mây trôi lừng, khi ánh hừng đông chiếu vào, mơ hồ có ráng mây lững lờ.

Tại chân núi có khoảnh sân trống khoảng cỡ hai sân bóng, hiện tại đông đúc người, rộn ràng cũng cỡ mấy trăm người. Cách ngoài sơn môn hơn mười trượng, hai bên đối diện có đặt hai vật cực lớn. Bên trái là một tấm gương đá màu thanh thiên hình trứng, sáng đến độ có thể soi gương. Có điều bệ đỡ [2] bằng đá xanh trắng lại cao hơn hai mét. Mà nơi cao nhất của gương đá thì phải khoảng cỡ bốn mét.

Đối diện bên phải đặt một vật quen thuộc với Tô Thiếu Bạch hơn một chút, là một phiến đá trong suốt thật to, dưới ánh mặt trời vừa mọc tỏa ra tỏa ra ánh sáng lung linh, rực rỡ tựa mây. Trên đài phiến đá có khắc hoa văn khéo léo, so với phiến đá trong sân sau nhà trưởng thôn thôn Thái Bình thì phiến đá này còn lớn hơn mấy lần, bệ đỡ bằng đá xanh trắng cũng cao hơn hai mét. Đó chính là đài kiển tra phẩm cấp linh nguyên. Nếu vậy, gương đá đối diện chắc là đài kiểm tra linh căn rồi.

Hai cái bệ đỡ đều hướng lên trên, có chế tác một thềm đá nghiêng theo sườn núi, để cho từng người có thể leo lên hai cái đài đó kiểm tra, chắc là nghĩ đến chiều cao của mấy đứa trẻ. Thế mới đúng chứ, thiết kế này thật có tính người, Tô Thiếu Bạch nhớ lại cái đài kiểm tra khinh bỉ người lùn ra mặt trong nhà trưởng thôn, không khỏi tán thưởng thiết kế của đài kiểm tra trước mắt.

Bên ngoài đài linh nguyên và đài linh căn sớm đã có dùng một dải lụa màu vàng phớt đỏ vây lại khoảng trăm mét, chỉ để lại một vị trí hướng bắc và nam đủ để cho một người ra vào mà thôi. Xem ra chỗ thực hiện đại hội kiểm tra linh nguyên phải là ở đó. Phía bắc cách nơi kiểm tra không xa, có một cây cờ hình dao màu xanh biếc bay phần phật trong gió, trên đó có viết ba chữ "Nơi ghi danh". Trên không trung phía đông đằng sau phiến đá có một phiến lá khổng lồ lơ lửng, trên đó bày mấy chiếc ghế đá trắng như tuyết.

Đội ngũ đứng ở lối vào phía nam đã đứng xếp như rồng rắn lên mây, Tô Thiếu Bạch ngoan ngoãn đến cuối hàng đứng. Mẹ con Tưởng gia và Đỗ Kiếm Thu thì ở phía ngoài tìm một vị trí chờ cậu.

Hàng người chậm rãi đi lên, đến khi Tô Thiếu Bạch nghi ngờ mình đứng tới mức sắp hóa đá rồi, không biết từ đâu truyền đến ba tiếng khánh, vang vọng thật lâu, chấn động màng tai. Tiếng người ồn ào tại chân núi cũng chợt yên tĩnh lại, lặng ngắt như tờ. Tựa như bị ai đó đè xuống không phát được âm thanh gì, Tô Thiếu Bạch không khỏi chấn động tinh thần, giương mắt nhìn về phía khu vực thi, quả nhiên, sau khi tiếng khánh ngừng lại, đại hội kiểm tra linh nguyên chính thức mở màn.

.

[Vui vui]

Tư Đồ Phong: Mùng chín tháng chín, hẹn nhé?

Tô Thiếu Bạch *cắn môi*: Hẹn....Hẹn!

.

oOo

Chú thích:

[1] cổng trời sáu trụ năm cửa: hình minh họa bên dướiTu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư - Chương 32: Đa đao phó hội

[2] bệ đỡ: nguyên văn là tu di tọa, hình minh họa bên dướiTu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư - Chương 32: Đa đao phó hội

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play